Cao Hiểu Tiết cũng không biết tại sao mình lại tìm Trần Húc.
Nàng bị bệnh, chắc là do ngủ trong phòng quá lạnh. Bởi vì không biết kính cửa sổ bị vỡ lúc nào, đêm đó lại có tuyết rơi nhiều, gió lạnh cứ lùa vào, sáng hôm sau nàng thức dậy thì cứ thấy cả người cứ mụ mị, đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ.
Vốn Cao Hiểu Tiết cũng không muốn nhập viện vì nàng sợ không đủ tiền trả viện phí nhưng vấn đề là hiện giờ trong ký túc xá chỉ còn mình nàng, buổi tối rất im ắng, tuy nàng rất nhí nhảnh, miệng mồm lách chách nhưng cũng không to gan hơn mấy cô gái khác là bao nhiêu, nàng cũng biết nếu bệnh tình của mình nghiêm trọng thì không chừng mình "đi" trong ký túc xá cũng không có ai hay, nên đành đón xe vào viện. Sau đó bác sĩ nói nàng cần truyền dịch, Cao Hiểu Tiết nghĩ "Thôi thì ở lại" vì thế nàng đăng ký một phòng.
Vốn Cao Hiểu Tiết muốn nhắn tin cho Trạm Tinh nhưng nghĩ lại nếu mình nói sinh bệnh thì chắc chắn Trạm Tinh sẽ rất lo lắng, không chừng còn chạy tới ngay. Bây giờ đang là lễ mừng năm mới mà, nàng không muốn chuyện của mình làm ảnh hưởng tới người ta.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể liên hệ với mấy người cùng phòng khác, nếu không mấy nàng chắc chắn sẽ báo cho Trạm Tinh. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng không nghĩ tới những bạn tốt thời trung học mà lại nhớ tới Trần Húc!
Thật ra Cao Hiểu Tiết cũng có hảo cảm với Trần Húc, tuy hai người thỉnh thoảng đấu võ mồm nhưng chỉ như con nít cãi nhau. Có thể nói qua nửa năm đại học này, trong những nam sinh mà nàng quen biết thì Trần Húc là người gây ấn tượng sâu nhất và cũng có cảm tình nhất.
Tất nhiên đấy chỉ là cảm tình trong quan hệ bạn bè mà thôi, hơn nữa hắn còn bắt tên biến thái Cắt Cổ, xem như báo thù cho mình. Với lại cái đêm mà hắn cho rằng mình muốn nhảy lầu, lúc hai người nói chuyện phiếm Cao Hiểu Tiết có cảm giác Trần Húc là người tốt.
Thật ra danh tiếng của Trần Húc trong đám nữ sinh cũng rất tốt, là người có tình nghĩa lại có tiền, tuy rằng không đẹp trai nhưng cũng không quá tệ, hơn nữa người đẹp trai thường rất đa tình, không đáng tin, còn người bình thường như hắn thì thường được đánh giá khá cao.
Hắn là người có nghĩa khí, từ ngày bắt đầu học tới giờ mình nhận khá nhiều nhân tình của hắn, ừm, chọn làm bạn trai cũng không tệ... Ai da, Cao Hiểu Tiết nghĩ tới đây thì đỏ mặt, may mắn là không có ai thấy. Sao mình lại nảy sinh ra cái ý tưởng này?
Trần Húc nhanh chóng trả lời:
-Thế nào? Ngủ mê rồi tung mền hả? Ài, thật đáng thương...
Thấy tin nhắn Cao Hiểu Tiết lại bực mình, nàng thật sự là ngủ mê rồi tung mền mà. Trong phòng lạnh quá nên nàng không khách khí, lấy cái nệm lông vịt của Trạm Tinh ra nằm, sau đó lại đắp chăn bông. Đầu hôm thì nóng quá nên nàng tung mền ra, ai ngờ khuya lại có tuyết rơi, thế là sáng hôm sau thức dậy thì thấy đầu óc quay cuồng.
Cao Hiểu Tiết trả lời:
-Đầu heo! Ông vui lắm khi tui bệnh phải không? Ài, buồn quá! Sao tui cô đơn thế này, nằm lẻ loi trong bệnh viện mà không có ai hỏi thăm!
Trần Húc nhận được tinh nhắn cũng vui ve:
-Được được, tui an ủi bà một chút nhá. Chừng nào bé xuất viện anh mua kẹo cho bé nha.
Thật ra lúc vừa nhận tin nhắn, Trần Húc cũng khá khẩn trương, nhưng giờ thấy cô nàng còn có sức đấu võ mồm với mình thì biết nàng không sao.
-Không cần. Ăn đồ ngọt để làm Hội trưởng Hội Béo hả? Lần trước ăn tiệc đứng xong rồi thì cả tuần sau tui chỉ dám ăn trái cây!
-À, vậy bà muốn ăn cái gì?
-Tui muốn ăn cánh gà nướng!
Trần Húc toát mồ hôi:
-Cánh gà nướng còn dễ béo hơn kẹo đó!
-Tui biết nhưng tui chỉ muốn ăn cánh gà nướng! Con gái đều là như thế, rất sợ mấy cái thứ thức ăn gây béo nhưng khi gặp thì lại thèm ăn, ông hiểu chưa?
Trần Húc thấy tin này thì ngạc nhiên, quả nhiên là mình không có đủ hiểu biết về phụ nữ! Thế là Trần Húc vui tươi hớn hở:
-Vậy chờ bà về trường tui mời bà đi ăn.
Hai người đều không biết đối phương không về nhà, Cao Hiểu Tiết trả lời:
-Sai! Phải nói là chừng nào ông về trường thì mời tui đi ăn mới đúng. Bởi vì bổn cô nương rất đáng thương, lễ mừng năm mới mà không được về nhà, bây giờ còn chèo queo ở ký túc xá...
Mấy lời này làm Trần Húc giật mình, thế mà cũng có người đáng thương không thể về nhà như mình? Vì thế Trần Húc trực tiếp điện thoại:
-Ê, hiện giờ bà đang ở trong ký túc xá?
Cao Hiểu Tiết nhận điện thoại, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào, vì nhìn thế nào cũng thấy Trần Húc quan tâm mình. Phải biết rằng lễ mừng năm mới ai cũng về nhà, mọi người đều không điện thoại mà chỉ nhắn tin vì điện thoại sẽ bị tính cước đường dài do khác tỉnh, tuy biết Trần Húc không thiếu tiền nhưng hắn lập tức gọi tới làm cô gái nhỏ Cao Hiểu Tiết cảm thấy rất hài lòng.
Vì thế Cao Hiểu Tiết lười biếng nói:
-Không. Hiện giờ tui đang nằm truyền dịch trong bệnh viện. Tui tính tối nay ngủ luôn trong này, sợ ngủ trong ký túc xá thì tới khi xác tui bốc mùi mới có người phát hiện!
Bên kia Trần Húc trầm mặc một lúc rồi nói:
-Bà ở bệnh viện nào? Phòng mấy?
-Bệnh viện tỉnh, phòng bệnh thì đợi chút tui xem... Ừm, phòng 107. Thế nào? Muốn tới thăm tui hả?
Cao Hiểu Tiết vừa dứt lời thì bên kia đã cúp máy. Cao Hiểu Tiết sửng sốt một lát, nghĩ thầm "Rốt cục là sao đây? Không phải hắn thật sự chạy tới đấy chứ?". Đúng lúc này Bác sĩ tới thăm bệnh, hỏi nàng vài câu nên nàng tạm thời không gọi lại cho Trần Húc.
30 phút sau, Cao Hiểu Tiết đang nhàm chán ôm laptop chơi gỡ mình thì cửa phòng bị đẩy vào, Trần Húc đang mệt mỏi đứng ngoài cửa, phủi phủi tuyết bám trên áo khoác, bắt chước trong phim cười dang hai tay ra:
-Hà hà. Bà thấy tui mà không vui, không mừng, không sợ hãi hả?
Chuyện bất ngờ thế này làm Cao Hiểu Tiết giật mình, mở to cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của mình, mắt to nhìn chằm chằm vào Trần Húc đang đi tới ngồi trên giường bệnh cạnh mình, sau đó hắn lấy ra một cái hộp:
-Xem nè, cánh gà nướng thơm ngào ngạt nhá. Tui mua 8 cái, chắc cũng đủ cho bà măm rồi há? À, còn nữa, một hộp trứng nướng mới ra lò đây. Tui biết đám con gái mấy bà khoái khẩu mấy thứ này lắm nên đặc biệt mua tới. Hà hà, KFC đông người quá, thế mà có người còn muốn chen nganh giành chỗ của tui nữa chứ. Hừ, tui dễ gì mà cho hắn chen ngang được?!
Nhìn Trần Húc cằn nhằn lại nhìn hộp cánh gà nướng thơm ngào ngạt, Cao Hiểu Tiết cảm thấy tim mình đập mạnh, trong lòng mình có thêm thứ gì đó...
Không riêng gì chuyện Trần Húc mạo hiểm chạy tới đây trong tuyết lớn, mà còn vì hắn nhớ tới một câu nói thoáng qua là mình muốn ăn cánh gà nướng nên đặc biệt mang tới...
Phụ nữ là một loại động vật cảm tính, các nàng dễ dàng bị một ít chuyện nhỏ nhặt làm cảm động. Nhìn Trần Húc đang ngồi cạnh mình cằn nhằn, nếu bình thường nàng đã cho một cước nhưng hiện giờ nàng qua cơn sửng sốt một lúc mới nói:
-Sao ông tới đây? Ông cũng không về nhà hả?
Trần Húc thở dài:
-Ài..., miễn bàn đi. Cha mẹ tui chạy qua New Zeland du lịch rồi, họ còn cố ý gọi tới đả kích tui, nói không muốn mang tui theo làm bóng đèn, cho nên tui chỉ có thể thành thành thật thật ở lại đây.
Hắn nói với vẻ mặt rất đáng thương, sau đó nói tiếp:
-Sao bà cũng không về nhà?
Cao Hiểu Tiết nói mơ mơ hồ hồ rồi hỏi:
-Ông cũng ở ký túc xá?
Trần Húc đáp:
-Không không, tui thuê nhà bên ngoài. Ai dà, ăn nhanh đi, cánh gà mà nguội thì không ăn được đâu.
Cao Hiểu Tiết cũng hơi đói, quan trọng là mình không thể phụ lòng Trần Húc được nên gật đầu, lấy giấy ăn kẹp cánh gà lên ăn. Bên kia Trần Húc cũng bắt đầu ngồm ngoàm một cái. Cao Hiểu Tiết toát mồ hôi:
-Ê. Không phải là ông cho tui hết sao?
Trần Húc đáp:
-Đương nhiên là cho bà hết, nhưng một mình bà ăn có hết không đó? Tui mua tới 8 cái lận, à, còn hộp trứng nướng nữa mà!
Hai người nhìn nhau, trong không trung như có tia lửa tóe ra, sau đó hai người ra sức tranh đoạt thức ăn giống như dân tị nạn. Bình thường Cao Hiểu Tiết ăn tối đa là 2 cái cánh gà nhưng hôm nay nàng làm một hơi 4 cái, thêm 3 cái trứng nướng nữa, lúc này nàng mới hài lòng vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, đánh mất hết hình tượng...
Trần Húc cười hắc hắc, quả nhiên ai cũng thế. Hắn nhớ trước đây mình ăn cơm một mình không vô nhưng cùng ăn với Tiểu Mập nhà hàng xóm thì có thể nói là ăn như rồng cuốn. Hắc hắc, người lớn hay con nít đều giống nhau cả, thức ăn mà phải giành mới có thì khi ăn cảm thấy ngon hơn?!
No bụng rồi Cao Hiểu Tiết liền hỏi tình huống phòng trọ của hắn, khi biết bố trí trong phòng của Trần Húc nàng trừng mắt nhìn hắn:
-Cài giề? Có máy điều hòa? Mở 24/24? Còn có máy nước nóng? Bồn tắm? Tủ lạnh? Máy giặt? Á...! Quá xa xỉ! Rất xa xỉ! Thật là xa xỉ như bọn tư bản!!!
Trần Húc cười hắc hắc:
-Cũng tàm tạm. 600 một tháng, điện nước tự lo, tính ra cũng không mắc. Trời lạnh thế này ai bị khùng mới ngủ trong ký túc xá, ngủ trong đó coi chừng bị đông lạnh chết mà không ai hay mất!
Sau đó hắn thấy Cao Hiểu Tiết đang hung hăn nhìn mình thì mới biết lỡ lời, sau đó vò vò đầu cười:
-Hà hà, hay là bà dọn qua đó ở chung với tui đi? Tui chia cho bà nửa cái giường! À, cái giường bên tui là giường rộng à nha, có nệm êm lắm đó!
-Đi chết đi!
Cao Hiểu Tiết hung tợn nói, bất quá nàng cũng có chút động tâm với lời mời của Trần Húc. Tất nhiên không phải động tâm vì ngủ cùng giường với Trần Húc mà vì trong ký túc xá rất lạnh, hơn nữa ban đêm ở đó rất vắng vẻ, nàng đi WC cũng thấy sợ, với lại trời lạnh thế này, mà mình thì bị cảm lạnh, không ai chiếu cố, mới vào viện bơm 1 chai dịch truyền cộng với tiền thuốc men, tiền phòng,... đã ngốn của nàng hơn 1.000! Huống hồ Cao Hiểu Tiết cũng là dạng người không chịu nổi cô độc, ngoài vọc máy tính thì chả biết phải làm gì mà vọc máy tính suốt ngày cũng chán.
Nghĩ một lúc Cao Hiểu Tiết nói:
-Vậy... tui qua đó ở! Nhưng mà ông đừng hòng tui ngủ cùng giường với ông nhá!
Trần Húc đang uống nước, nghe thế thì suýt bị sặc chết, vừa rồi hắn chỉ nói đùa thôi, hắn ngây ngốc nhìn Cao Hiểu Tiết:
-Ê, phòng tui đang ở là dạng một phòng ngủ, một phòng khách đó nha! Cô nam quả nữ ở chung hình như không tốt cho lắm?!
Cao Hiểu Tiết bĩu môi:
-Vậy ông không muốn cho tui ở chung hả? Thôi quên đi, để tui ngủ một mình trong ký túc xá rồi bị đông lạnh cho chết đi.
Trần Húc xua tay lia lịa:
-Không không không... Tui nói không muốn cho bà ở chung hồi nào đâu?! Nhưng mà... Ặc... Ở chung thì... quá bất tiện!
Nghe hắn không từ chối, Cao Hiểu Tiết rất hưng phấn:
-Không sao đâu mà. Cùng lắm thì tui ngủ phòng khách, có sô-pha mà.
Sau đó nàng bĩu môi:
-Ê, tui không sợ thì ông sợ cái gì? Sợ tui ăn thịt ông hả?
Trần Húc tương tượng một chút rồi nói:
-Phòng khách không có ghế dài đâu, chỉ có mấy cái ghế nhỏ thôi, với lại phòng khách cũng không có điều hòa như bên phòng ngủ, bà ngủ phòng khách này thì có khác gì trong ký túc xá đâu?
Sau đó hắn suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
-Được rồi. Nếu bà tới ở thì cũng chỉ có cách ngủ cùng phòng với tui thôi. Phòng ngủ cũng khá lớn, cùng lắm thì một người nằm trên giường, một người nằm dưới sàn, dù sao dưới sàn cũng có trải thảm cộng thêm có điều hòa nên ngủ cũng khá thoải mái.
Cao Hiểu Tiết vừa nghe thế lập tức nhí nhảnh hẳn lên, rồi nhìn Trần Húc bằng vẻ mặt vô cùng đáng thương:
-Tui nằm dưới sàn là được rồi, ấm áp hơn trong ký túc xá nhiều. Ài..., từ nhỏ thân thể mình đã yếu đuối rồi, bây giờ lại sinh bệnh nữa, không biết nằm ngủ dưới sàn có bị bệnh nặng thêm không đây? Ài..., sàn nhà vừa lạnh lại vừa ẩm, không biết mình có chịu nổi không đây?...
Trần Húc nghe thế thì toát mồ hôi:
-Bà chị à, đừng có nói nữa. Tui ngủ dưới sàn là được chứ gì?
Cao Hiểu Tiết nghe thế thì cười hì hì, ra dấu thắng lợi.
Thật ra nằm dưới sàn cũng không bị lạnh, có thảm, có điều hòa rồi trải thêm vài cái mền nữa là không khác gì năm trên giường cả. Trước đây Trần Húc nhiều lần ghé nhà bạn chơi, đêm không về, tối ngủ thì hai ba người cùng trải mền nằm dưới sàn cũng ngủ rất ngon.
Chẳng qua để cô em kia dễ dàng chiếm tiện nghi thì Trần Húc không cam lòng, hắn buồn bực suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Nhưng mà nè, bà tới đó thì cũng phải làm gì đó phải không? Như vầy đi, chuyện quét dọn, giặt quần áo giao cho bà nhé. Yên tâm, ở đó có máy giặt tự động, chỉ ấn một nút là xong.
Cao Hiểu Tiết khinh bỉ hắn một cái:
-Quỷ hẹp hòi! Chuyện nhỏ xíu xiu cũng muốn chiếm tiện nghi.
Bất quá mấy chuyện này cũng không phải chuyện gì to tát, vả lại Cao Hiểu Tiết là người rất yêu sạch sẽ nên nàng còn lo Trần Húc quậy phòng trọ thành cái ổ heo nên gật đầu đồng ý:
-Thành giao