-"Không thành vấn đề!" Quản dịch trả lời rất sảng khoái, "À, bài tập này tên gì vậy?"
Trần Húc biết nó tên gì mới là chuyện lạ! Vì Tiểu Mẫn có nói cho hắn biết đâu?! Dưới tình thế cấp bách, Trần Húc nói bừa:
-À..., nó tên là,... Bài tập thể dục theo đài Số 9...
"..."
Trần Húc không biết mình nói mò nhưng đúng được mấy chữ. Bài tập này có tên đầy đủ là "Thể thuật số 19 của bộ đội đặc chủng Trung Quốc". Bài tập này cũng là "đặc sản của tương lai", nhưng hiện giờ người ta đang nghiên cứu, đã có chút hình dáng ban đầu rồi.
Loại thể thuật này có nguồn gốc kết hợp từ võ thuật cổ truyền và thuật dưỡng sinh cổ, sau khi được nghiên cứu cải tiến, chứng minh mới dần dần được phát triển.
Rất nhiều người cho rằng thuật dưỡng sinh của Đạo gia chỉ có 1 phương pháp đó là ngồi bất động để "vận công". Đó là quan niệm sai lầm. Ngồi bất động vận khí là phương pháp thường thấy nhất nhưng ngoài nó ra thì còn phương pháp khác, đó là các bài tập luyện thể. Tuy các bài tập này đa số là không có tác dụng nhưng cũng có một vài thứ có tác dụng thần kỳ như Yoga của Ấn Độ nhưng nó không được lưu truyền rộng rãi như Yoga. Chúng không được lưu truyền rộng rãi không phải do chúng không tốt mà do không có người đi truyền bá.
Các võ quán dạy Teakwondo và Yoga đại trà hiện giờ chỉ là các các phòng tập thể thao, vào đó tập chơi cho khỏe người thôi chứ không thể nào chạm vào tinh túy của các môn đó được. Có thể nói là "treo đầu dê bán thịt chó"!
Mà mấy cái động tác thể thuật của Đạo gia mới nhìn đã thấy nó không được tự nhiên, thậm chí có người thấy sẽ tức giận mắng to "Đệch mợ! Cái thứ này mà có người làm được sao?". Cũng có người nghi ngờ nếu làm theo thì còn gì là xương cốt?!
Nhưng thật ra không phải như thế, mấy cái động tác này chỉ cần người có cơ thể mềm dẻo một chút là làm được, như các vận động viên thể dục, các vũ sư,... đều làm được, có điều cũng không dễ dàng gì.
Loại thể thuật này là để phát huy cực hạn của nhân loại chứ không phải cố ý hại người. Qua nghiên cứu, các nhà khoa học tương lai phát hiện: khi giữ các tư thế quái dị này, cơ thể sẽ tiết ra các chất kích thích rất có lợi cho cơ thể.
Khoa học không phải vạn năng, ít nhất là khoa học hiện nay, còn một chặng đường rất dài phải đi. Tuy các khoa học gia không thể biết tại sao nhưng các kết quả nghiên cứu rất thống nhất rằng: loại thể thuật này có thể đào móc tiềm lực trong cơ thể mỗi người nên ban đầu nó được phổ biến cho một nhóm bộ đội đặc chủng, sau đó được cải tiến dần rồi phổ biến trong quân đội, chính phủ còn muốn nó được truyền bá rộng rãi cho nhân dân. Cuối cùng, nó chỉ được ít người biết đến vì nó thật sự là tra tấn người ta, nếu những người mới tập sẽ đau đớn đến mức muốn tự sát! Người không có nghị lực cực mạnh sẽ không chịu nổi.
Đương nhiên, bài tập thể thuật này có hiệu quả rất rõ ràng. Theo kết quả nghiên cứu: nếu mỗi ngày có thể thực hiện thành thục 108 tư thế liên hoàn này và ăn uống có khoa học thì sức mạnh, phản ứng,... đều được tăng lên rõ rệt. Nếu có thể kiên trì thì tới 40 tuổi vẫn khỏe mạnh hơn người 30 tuổi bình thường!
Dĩ nhiên bây giờ Trần Húc chưa biết chỗ hay của bài tập này, hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành bài tập để có thể chà đạp tiện nhân 1 mắt!
Tập môn thể thuật này thật sự rất thống khổ, lần đầu tập thì người có cơ thể mềm dẻo như Quản Dịch mà còn đau đến nhe răng trợn mắt. Phải biết rằng nữ nhân rất coi trọng hình tượng nên trước khi bắt đầu tập nàng đã hung hăng tịch thu tất cả những thứ có thể chụp ảnh của Trần Húc để hắn không thể lén lút chụp hình nàng khi nàng tập những tư thế quái dị.
Vì để giữ bí mật nên Trần Húc đăng ký 2 thẻ thành viên VIP của một phòng tập thể hình gần trường rồi dùng thẻ thuê 1 phòng tập riêng. Tuy tốn không ít tiền nhưng thằng này vốn không hề có khái niệm gì về tiền nên hắn không hề thấy xót.
Bài tập này khi mới tập thì cần có 2 người giúp nhau mới được! Vì mỗi động đều rất biến thái, một người không thể nào làm được, với lại sẽ rất đau, nếu không có người đè lại thì khó mà giữ được tư thế!
Ài, "nam nữ thụ thụ bất thân" nha! Nhưng lúc này không muốn va chạm thân thể cũng không được... Trần Húc tự thấy mình hơi giống cầm thú: nắm bàn tay nhỏ bé, ôm eo của người ta, đã vậy còn kề sát mặt vào ngửi thấy mùi thơm... Trần Húc nhảy mũi một cái, thì ra có một sợi tóc khều khều cái mũi...
Trần Húc sờ sờ cái mũi, hắn đang nghĩ tới một từ đáng khinh. À, thật ra bản thân cái từ này thì không có gì ghê gớm, nhưng trong trường hợp này thì không giống... cái từ này kêu là "song tu"...
-Bạn gội đầu bằng dầu gội gì thế?
-Enchanr [cái này dịch cuội nhé ]
-Vậy bạn xài nước hoa gì?
Quản Dịch nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc hắn:
-Bạn không có gì nói thì im lặng đi, không ai nói bạn câm đâu. Mình phải tập luyện thì xài nước hoa làm cái gì?
Trần Húc cười hắc hắc, không dám nhìn nàng gần trong gang tấc, ráng nói thêm một câu:
-Có nước hoa dành cho lúc tập thể thao mà?
Thật ra Trần Húc phải tìm chuyện nói để phân tán sự chú ý của mình, vì hiện giờ tư thế của hai người rất ám muội! Một chân Quản Dịch đứng thẳng làm trụ còn hai tay đang đưa ra sau lưng và một chân đang giơ lên cao thì bị Trần Húc cầm lấy... Trần Húc dán chặt sau lưng nàng, nếu ai nhìn thấy cảnh này đều cho rằng Trần Húc đang "thả dê" con gái người ta! Thật ra Trần Húc cũng rất buồn bực, đúng ra thì tuy Quản Dịch là một cô gái cởi mở nhưng tập mấy cái tư thế đáng xấu hổ này thì nàng nên nhờ một cô gái khác giúp đỡ mới phải. Hắn chỉ nói nàng đừng truyền lung tung, tức là chỉ truyền cho những người quen biết chứ đâu có cấm nàng tìm người giúp đâu?!
-"Ê..." Trần Húc không biết nên xưng hô với nàng bằng từ gì cho thích hợp nên đành kêu "Ê" một tiếng, "Thật ra bạn có thể nhờ một bạn nữ khác giúp đỡ, khục khục... mình thấy như thế này không tiện lắm!"
Quản Dịch ngạc nhiên hỏi:
-Sao vậy?
Cảm giác Quản Dịch đang giãy nhẹ, Trần Húc vội buông nàng ra, nàng vuốt lại mái tóc đang lòa xòa, ngồi xuống nói:
-Thật ra mình không có người bạn nào để nhờ giúp đỡ cả.
-"Không phải chứ?" Trần Húc ngạc nhiên, cười nói: "Mình thấy bạn quan hệ rất tốt với mọi người mà, bạn bè phải đếm không hết mới đúng chứ?!"
-"Phải không đó?" Quản Dịch cười tự giễu "Mình nói là 'bạn bè'! Bạn bè thật sự kìa!
Trần Húc ngẩn ra, Quản Dịch nói tiếp:
-Bạn tưởng mình và mấy bạn cùng phòng có quan hệ rất tốt hả? Bạn có biết họ đánh giá sau lưng mình thế nào không? Họ nói mình là người có tâm kế, không thích hợp để ở chung, còn nói mình cười nói vời người khác đều là giả bộ. Chuyện Lưu Lăng Thiên lần trước đó, họ nói mình cố ý câu dẫn hắn vì nghe đồn nhà Lưu Lăng Thiên rất giàu có.
-"Có chuyện này sao?!" Trần Húc giật mình "Chắc bạn nghe người ta đồn bậy đó?!"
-"Người ta đồn bậy?" Quản Dịch cười lạnh chỉ vào tai mình "Chính tai mình nghe được! Mình thừa nhận là mình có tâm kế, nhưng mình chưa bao giờ nói dối mấy bạn cùng phòng và cũng không cần thiết phải nói dối họ! Mình lừa họ để được cái gì?"
Trần Húc gật đầu, nhà Quản Dịch có lẽ rất giàu có, không cần thiết phải lừa lấy cái gì của người khác... Còn về phần dùng từ "tâm kế" thì hơi khó nghe, sao không nói người ta "thông minh"? Lần đầu gặp mặt thì Trần Húc đã cảm thấy cô gái này rất thông minh, nếu không thì không thể nào khéo léo đuổi được mấy thằng con dê tiếp cận!
Quản Dịch cười:
-Bạn không biết chứ, con gái với nhau có quan hệ rất phức tạp, nhất là bạn gái cùng lứa tuổi. Chỉ cần một đám con gái ở cùng một chỗ thì sẽ có va chạm, ví dụ nhé: mẹ chồng và nàng dâu mấy ngàn năm nay đều có xung đột. Còn cha vợ và con rể thì ít xung đột hơn nhiều.
-"Hổng dám đâu à!" Trần Húc bĩu môi "Như hàng xóm nhà mình nè, cha vợ và con rể đều mê bóng nên xung đột, cãi nhau liên miên đây kìa!
Quản Dịch ngạc nhiên:
-Không phải chứ?! Những người có cùng sở thích thì phải có quan hệ rất thân thiết mới phải chứ?!
-Thân thiết cái khỉ gì? Một người là fan cuồng của Inter Milan còn một người là fan cuồng của AC Milan, mỗi khi đến Milan Derby [Derby: ám chỉ những trận thi đấu giữa các đối thủ trong cùng một vùng, một địa phương] là hai người họ cãi nhau ỏm tỏi!
Quản Dịch cười khúc khích, lo lắng, buồn phiền của nàng cũng tan biến, phụng phịu nói:
-Bạn cố ý làm mình cười chứ gì?
Hai người nhìn nhau cười, Quản Dịch nhẹ nhàng thở dài:
-Trần Húc, bạn thật sự là người tốt.
Mặt Trần Húc đen lại, hắn đứng bật dậy, đến bên cạnh Quản Dịch, duỗi tay đè bả vai nàng xuống rồi dí sát mặt mình vào mặt nàng, nói:
-Người đẹp, ta trịnh trọng nhắc nhở cô em một lần nữa: ta là người xấu! Thật sự rất xấu!