Dạy ngựa và cỡi ngựa vốn không có quy luật, nhưng giữa chúng lại có một tương quan chặt chẽ.
Người thông hiểu cỡi ngựa, không nhất định thuần phục được ngựa, nhưng người thuần phục được ngựa nhất định sẽ biết cỡi ngựa.
Những con ngựa Đỗ Hà cưỡi trước kia phần lớn đều là quân mã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, sớm đã không có dã tính, không dám không phục tùng chỉ huy của tướng quân. Cho nên mặc dù Đỗ Hà rất giỏi cưỡi ngựa, nhưng đối với thuần phục ngựa lại dốt đặc cán mai, hoàn toàn chưa có tiếp xúc.
Hắn vừa xâm nhập tiếp xúc mới biết đạo lý người không trong nghề không thể nào biết được tình huống của nghề đó.
Thuần phục ngựa không chỉ đơn giản là làm thế nào ngồi trên lưng ngựa, không để ngựa hất ngã.
Nếu muốn một động vật có dã tính nặng mấy trăm cân, hoàn toàn phục tùng nghe lời, thực sự không phải chuyện đơn giản, cần trải qua dạy dỗ tỉ mỉ, hơn nữa tính cách của mỗi con ngựa đều khác nhau, phương pháp huấn luyện cũng khác nhau, đòi hỏi phải có nghiên cứu tìm hiểu kỹ càng.
Đỗ Hà sơ bộ lục lọi môn đạo thuần phục ngựa cũng không khỏi cảm thấy mình quyết định sáng suốt. Đối với một kẻ dạy ngựa dốt đặc cán mai như hắn, đối với một con ngựa hơi có dã tính đã không thể nào huấn luyện trong một thời gian ngắn, chứ đừng nói là thiên mã khiến toàn bộ Tây Đột Quyết không có người nào có bản lĩnh thuần phục.
Trong khoảng thời gian bổ sung tri thức về phương diện này, ngày hai mươi ba tháng giêng bất giác đã đến.
Cổ nhân có một thuyết pháp nghiêm cẩn về tuổi tác: Nam tử 15 tuổi có thể gọi là tuổi học hành, 20 tuổi gọi là tuổi nhược quán (Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên gọi là nhược quán), 30 tuổi là tuổi xây dựng sự nghiệp, 40 tuổi thông tỏ sự đời, còn lại 50 tuổi, 60 tuổi, 70 tuổi, 80 tuổi, 90 tuổi lần lượt là tuổi tri mệnh, tuổi hoa giáp, tuổi cổ hi, tuổi mạo điệt, tuổi thai bối, cho đến 100 tuổi chính là bách tuế.
Bắt đầu của mỗi niên tuế, trên cơ bản đều cử hành buổi lễ long trọng để ăn mừng, cầu phúc, đương nhiên quy mô lớn nhỏ phụ thuộc vào gia thế.
Lý Thế Dân năm nay vừa vặn 40 tuổi, đã bắt đầu đến tuổi thông tỏ sự đời, cho nên ngày sinh nhật lần này tổ chức đặc biệt long trọng.
Nếu theo kế hoạch ban đầu, hiện tại kinh tế Đại Đường có chút căng thẳng, dân chúng giàu có, nhưng quốc gia cũng không giàu có. Lý Thế Dân chỉ muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đơn giản, nhưng những năm này thanh thế của Đại Đường đặc biệt vang dội, sứ giả dị tộc đến chúc mừng kéo dài không hết.
Vì vậy hắn cũng quyết định tổ chức một yến hội long trọng, dù sao cũng không thể để Đại Đường mất mặt trước sứ giả các nước.
Sáng sớm hôm nay, Đỗ Hà dưới sự thúc giục của Trường Nhạc bắt đầu ăn mặc chỉnh tề. Hắn là Phò mã, là một trong những hoàng thân quốc thích, từ sáng sớm bọn họ cần tiến cung chúc mừng Lý Thế Dân, sau đó đến tổ miếu bái tế tổ tiên Lý gia, tiếp nhận đủ loại chúc mừng của quan lại và các tộc đến buổi chiều.
Đỗ Hà mặc một bộ lễ phục chúc mừng, bản thân hắn vốn hiếu động chỉ thích mặc loại y phục rộng rãi, dễ hoạt động, chỉ có vào những ngày lễ long trọng mới mặc lễ phục chính thức. Hắn nhìn vào gương, thấy trong gương phản chiếu hình ảnh thiếu đi mấy phần bất cần đời, nhưng lại có thêm sự trầm ổn, trang trọng, lộ ra khí chất bất phàm nổi bật.
- Đúng là người đẹp trai, mặc cái gì cũng đẹp.
Đỗ Hà tự sướng nghĩ.
Hắn ở đại sảnh chờ hai nương tử trang điểm, ước chừng qua hơn nửa canh giờ, Trường Nhạc và Lý Tuyết Nhạn mới khoan thai bước đến.
Hai nữ nhân sóng vai cùng đi.
Lý Tuyết Nhạn ăn mặc vô cùng cao quý, thướt tha, mặc dù không có dáng người ma mị như Vũ Mị Nương, nhưng thân hình đầy đặn, tư thái ưu nhã, như một đóa hoa tươi trân quý, tràn ngập phong thái thu hút lòng người, ống tay áo cung trang rất rộng, vạt áo kéo dài trên mặt đất, trên vai khoác một chiếc khăn quàng cổ, búi tóc dùng sợi tơ xuyên thành trâm hoa, rủ xuống hai bên, khiến nàng vô cùng xinh đẹp.
Trường Nhạc càng ăn mặc theo đúng tiêu chuẩn công chúa, mái tóc được búi theo kiểu “đọa mã kế”, kết hợp với thân hình uyển chuyển, eo thon, cổ ngọc, da thịt trắng nõn, càng khiến người ta cảm thấy ưu mỹ. Nàng bước đi nhẹ nhàng như tiên nữ, chiếc váy dài rộng lớn đong đưa theo bước chân, càng phụ trợ cho dung mạo tuyệt mỹ của nàng.
Hai người một người một vẻ, các nàng sóng vai bước đi, thật sự là xuân lan thu cúc, không ai thua ai.
Đỗ Hà trầm trồ khen ngợi:
- Hai vị ái thê giống như tiên nữ hạ phàm, khiến cho người ta nhìn không chớp mắt.
Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn thấy Đỗ Hà ăn mặc có phong vị khác hẳn ngày thường, trong mắt đều sáng ngời, nhưng hắn vừa mở miệng, khí chất trầm ổn, trang trọng liền bất mất không còn gì, bất giác nhìn nhau mỉm cười. Lý Tuyết Nhạn lầu bầu nói:
- Xem chàng ăn mặc như vậy còn tưởng chàng đã thay đổi, chàng vừa mở miệng, lại trở về con người cũ rồi.
Đỗ Hà khom người thở dài:
- Nương tử, phu quân này xin hữu lễ.
Dáng vẻ của hắn lúc này hoàn toàn là tư thế của loại thư sinh cứng nhắc, tương kính như tân với nương tử.
Lý Tuyết Nhạn sợ tới mức rùng mình, cũng không ngờ giữa phu thê lại có tình cảnh giống như với tân khách như vậy, khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi, vẫn là nguyên trạng thì tốt hơn.
Trường Nhạc cười nói:
- Hai người đừng làm rộn nữa. Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh chóng khởi hành thôi.
Lúc này trong cung ngoài cung đều vô cùng náo nhiệt, mặc dù nói buổi sáng chỉ tiếp đãi hoàng thân quốc thích, nhưng dòng họ Lý thị nhiều không kể xiết, tụ tập lại cũng là một quần thể khổng lồ.
Bọn họ theo dòng người tiến vào hoàng cung.
Địa điểm ăn mừng chính là Lập chính điện của Trưởng Tôn Hoàng Hậu.
Ngoài điện đã tụ tập 180 người, trong đám người Đỗ Hà nhìn thấy Phòng Di Ái đang ở một bên chờ đợi, Dương Thành công chúa đang có bầu ở nhà tĩnh dưỡng, hắn cũng chỉ có thể một mình đến chúc mừng.
Đỗ Hà và hoàng thân quốc thích trong dòng họ Lý thị cũng không quá gần gũi, chào hỏi xong, cũng không để ý tới người khác, trực tiếp kéo Phòng Di Ái đến bên cạnh nói chuyện phiếm.
Ngược lại Trường Nhạc là Trưởng công chúa của Đại Đường, trong đám nữ quyến vẫn là người rất có nhân khí, vừa đến Lập chính điện đã được một đám công chúa, quận chúa vây lại, ríu rít trò chuyện cách chỗ hắn không xa.
Đúng lúc này, có hai người từ xa bước đến chỗ bọn người Trường Nhạc.
Đỗ Hà nhìn về phía người tới, đó là hai thanh niên khoảng chừng 30 tuổi, dung mạo uy vũ, tướng mạo bất phàm.
Trong đó có một người hắn biết, chính là tiểu nhi tử Lý Sùng Thực của Hà Gian Nguyên Vương Lý Hiếu Cung, còn có một người lớn tuổi hơn một chút, tướng mạo tương tự, nhưng Đỗ Hà không biết là ai, có lẽ cũng là huynh đệ của Lý Sùng Thực.
- Hắn là ai?
Đỗ Hà hỏi Phòng Di Ái.
Phòng Di Ái nói:
- Con trai trưởng Lý Sùng Hoàng của Hà Gian Nguyên Vương Lý Hiếu Cung, là một nhân vật văn võ song toàn.
- Biểu muội, nhiều năm không gặp, muội càng lúc càng xinh đẹp?
Lý Sùng Hoàng mỉm cười, chào hỏi Trường Nhạc.
Đỗ Hà khẽ cau mày, biểu huynh muội nói chuyện đùa với nhau, vốn là chuyện thường. Đỗ Hà là người rộng rãi, cũng không đến mức ghen tuông, nhưng khi Lý Sùng Hoàng nói chuyện, trong mắt hắn có một luồng âm tà, tham lam, rất khó chịu.
Trường Nhạc cũng lưu ý đến biểu lộ này, thầm chán ghét, chỉ thuận miệng trả lời qua loa, quay người bỏ qua một bên.
Lý Tuyết Nhạn lại ngơ ngác nhìn gương mặt của người thanh niên kia thất thần.
Trường Nhạc kéo tay Lý Tuyết Nhạn.
Lý Tuyết Nhạn lên tiếng, hồi tỉnh, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía gương mặt người thanh niên kia.
- Làm sao vậy?
Đỗ Hà có chút không thoải mái, tiến lên thấp giọng hỏi thăm.
Lý Tuyết Nhạn ghé sát tai hắn nói:
- Hình như, hắn…hắn dùng thuật cải trang.