Tôn Tư Mạc vốn không tin Đỗ Hà có thể thành công, nhưng hiện giờ sự thật bày ra trước mắt, không thể không tin, vẻ mặt rung động, âm thầm hỏi tại sao. Trước đó hắn đã quan sát chăm chú thủ pháp của Đỗ Hà, thủ pháp của Đỗ Hà cũng không cao minh, nói trắng ra là xoa bóp bình thường, không đáng nhắc tới. Hắn vốn còn đang suy nghĩ loại lực đạo này thậm chí còn không bóp chết được con muỗi, chứ đừng nói là thâm nhập vào khối máu sâu trong cơ thể.
Nhưng cuối cùng cho dù hắn không tin, cũng không thể thay đổi một chuyện, khối máu trên bả vai Tần Quỳnh đã biến mất, Tần Quỳnh từ nay về sau không cần khổ sở vì bả vai đau nhức nữa.
Tôn Tư Mạc làm nghề y đã có hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, ngoài kêu to thán phục, chúc mừng Tần Quỳnh ra cũng không biết nói gì cho phải.
Trình Giảo Kim và Úy Trì Kính Đức khẩn trương nhìn phản ứng của Tần Quỳnh.
Tần Quỳnh cũng không dám tin, giơ cánh tay lên liên tục vặn sáu vòng, sắc mặt từ chỗ dửng dưng biến thành kích động, thất thanh nói:
- Hết đau rồi?
Chỗ bờ vai của hắn vốn có một khối máu giống như nắm đấm, ngày xưa mỗi khi hắn giơ cánh tay lên sẽ mơ hồ cảm thấy đau đớn, dùng sức càng lớn, lắc lư càng lớn, đau đớn cũng càng lớn.
Đó là vì cánh tay di động, khiến cho khối máu lệch vị trí, đè ép dây thần kinh, sinh ra đau nhức kịch liệt. Hiện giờ khối máu biến mất, đau đớn tự nhiên cũng không còn.
- Thật sự không đau!
Hắn kích động đứng dậy, vặn vẹo cánh tay một lần nữa, tựa hồ như có vặn vẹo bao nhiêu cũng không đủ.
Hắn là một Tướng quân kiên cường, anh dũng, cánh tay cầm binh khí giống như sinh mạng thứ hai của hắn, nhưng vì khối máu này, cánh tay không cách nào dùng sức, lâu nay vẫn phải chịu đựng thống khổ lớn lao, hiện giờ cánh tay hồi phục như thường, có thể nào không kích động, có thể nào không vui mừng.
Trình Giảo Kim, Úy Trì Kính Đức thấy biểu lộ của Tần Quỳnh, cũng lần lượt cười to, nhảy lên mừng rỡ như điên.
- Mau, mau, còn ở chân, còn trên người nữa.
Tần Quỳnh không ngừng chỉ vào những chỗ dày vò hắn bao năm qua, ngữ khí kích động, trong đôi mắt tựa hồ lấp lánh cả những giọt nước mắt hạnh phúc. Anh hùng vốn không dễ rơi lệ, nhưng lúc này hắn thật sự không kiềm chế nổi cảm xúc của mình.
Đỗ Hà căn cứ vào chỉ điểm của Tần Quỳnh, dùng nội lực không ngừng tiêu trừ những khối máu trong kinh mạch của Tần tướng quân.
Tần Quỳnh không thẹn là đệ nhất mãnh tướng của Đại Đường, danh tiếng vang vọng khắp nơi, những vết thương trên người đều là trí mạng, hắn có thể sống đến giờ này cũng không thể không nói là một kỳ tích, nhất là vết thương do tên bắn ở ngực gần ngay tim, từ trước ngực xuyên qua sau lưng, thiếu chút nữa là trúng tim, đây cũng là vết thương khó chữa nhất, vì quá gần tim.
Trước khi Đỗ Hà động thủ, Tôn Tư Mạc từng khuyên bảo Tần Quỳnh:
- Bệnh cũ của lão tướng quân tựa hồ đã được thanh trừ, hiện giờ còn sót lại vết thương trên ngực, khối máu sản sinh ở đây rất gần tim, hơn nữa còn tương đối lớn, rất dễ ảnh hưởng đến trái tim. Ngài tuổi tác đã cao, một khi trái tim bị thương sẽ rất khó bình phục, nhẹ thì giảm thọ mấy năm, nặng thì mất mạng ngay tại chỗ. Hiện giờ tay chân và những chỗ khác của lão tướng quân đã được chữa khỏi, có thể tự do hoạt động. Cho nên theo ta thấy, hay là dừng ở đây thôi.
Nghe nói tình huống nghiêm trọng, Trình Giảo Kim và Úy Trì Kính Đức cũng căng thẳng nhìn Tần Quỳnh.
Tần Quỳnh thản nhiên cười nói:
- Tồn tại của khối máu này có ảnh hưởng gì đến ta?
Tôn Tư Mạc tỉ mỉ nói:
- Khối máu này nằm gần tim, bình thường cũng không lo ngại, nhưng chỉ cần vận động quá mạnh sẽ khiến Tướng quân khó thở. Bình thường chỉ cần tĩnh dưỡng, nhưng nếu vận động quá mức cũng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể của ngài.
Tần Quỳnh cười dài nói:
- Có lẽ vết thương này đối với thần y mà nói không quan trọng, nhưng Tần Quỳnh ta là một quân nhân. Nếu một người lính không thể chạy thì còn ý nghĩa gì nữa! Đến đây đi.
Hắn không sợ, ưỡn thẳng ngực.
Nhưng Đỗ Hà lại cười khổ:
- Hào khí không sợ sinh tử của thúc phụ thật khiến người ta tán thưởng, nhưng lại làm khó tiểu chất….
Tần Quỳnh nói ngay:
- Hôm nay hiền chất chính là đại phu, cho dù có chuyện không hay xảy ra, cũng không phải trách nhiệm của đại phu.
Đỗ Hà thấy trong mắt Tần Quỳnh đầy vẻ say mê vào tương lai, lại có cả vẻ khẩn cầu, tin tưởng cơ hội khôi phục, cho dù phải trả giá bằng tính mạng cũng không tiếc, vì vậy đành cắn răng đồng ý.
Tay Đỗ Hà đặt lên ngực Tần Quỳnh, nội lực không ngừng từ trong lòng bàn tay tuôn ra, đưa vào trong cơ thể của đối phương, từng chút từng chút trùng kích khối máu trước ngực, thời gian từ từ trôi qua, khối máu càng lúc càng khó khống chế, mồ hôi liên tục rơi xuống.
Đột nhiên!
Tần Quỳnh ọe ra một ngụm máu đen sền sệt!
Tôn Tư Mạc, Trình Giảo Kim và Úy Trí Kính Đức nhìn nhau kinh hãi.
Đỗ Hà lui ra phía sau mấy bước, hít dài một hơi. Lúc này hắn mới phát giác nội lực trong cơ thể đã không còn bao nhiêu, âm thầm thấy may mắn, không ngờ dùng nội lực chữa bệnh lại hao phí nội lực như vậy, cũng may khi ở Tiên Cương hắn cũng không lười tu luyện nội lực, bằng không thì thật sự không chịu được.
Đỗ Hà nhìn Tần Quỳnh, vui mừng thầm nghĩ: Nói là chữa thương nhưng thật sự hung hiểm hơn Tôn Tư Mạc nói rất nhiều. Nếu không cẩn thận, không những khiến Tần Quỳnh mất mạng mà ngay cả hắn cũng sẽ bị nội lực cắn trả, tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng may nguy hiểm đã qua.
- Thoải mái quá!
Tần Quỳnh đứng dậy hét lớn:
- Khối máu này ẩn chứa phiền muộn 5 năm qua của Tần Quỳnh ta!
Khối máu gần tim khiến Tần tướng quân luôn cảm thấy ngột ngạt khó thở, hiện giờ khối máu đã được bức ra, cảm giác khoan khoái dễ chịu thật sự không cần nói cũng biết.
Tôn Tư Mạc lại bắt mạch cho Tần Quỳnh, kiểm tra ngực hắn, cười nói:
- Chúc mừng Tần lão tướng quân, bệnh cũ của ngươi đã hoàn toàn khôi phục, chỉ hơi thiếu huyết khí, ta sẽ, chỉ cần ngươi kê mấy loại thuốc, chỉ cần ngươi có thể sử dụng đầy đủ, không đến một tháng, ngươi có thể khôi phục thần thái như xưa, nhưng ngươi còn cần chú ý, cho dù ngươi đã hết bệnh, nhưng tuổi già không tha cho ai, cũng không được miễn cưỡng.
Lời nói của Tôn Tư Mạc khiến Đỗ Hà nhẹ nhàng thở ra, Tần Quỳnh càng khó kìm lòng, kích động nói với Đỗ Hà:
- Đại ân của hiền chất, ta không làm sao cảm tạ hết được, Tần Quỳnh ta ghi nhớ ân tái tạo này suốt đời.
Tần Quỳnh là người trọng tình trọng nghĩa nhất trên đời, ơn huệ nhỏ có thể khiến hắn trọn đời không quên, chớ nói chi là ân tái tạo của Đỗ Hà.
Trình Giảo Kim nhếch miệng cười to:
- Tiểu tử Đỗ gia, giỏi lắm. Sau này có chuyện gì bất bình, cứ tìm lão Trình ta. Lão Trình này sẽ giúp ngươi dọn dẹp.
Úy Trì Kính Đức không nói gì, nhưng cũng cùng một ý tứ.
Tôn Tư Mạc biểu thị Tần Quỳnh vừa khỏi bệnh cần nghỉ ngơi thật tốt, Trình Giảo Kim và Úy Trì Kính Đức trước sau cáo từ rời đi.
Đỗ Hà cũng không ở lâu, cùng Tôn Tư Mạc cáo từ.
Mặc dù Tôn Tư Mạc là một thần y, một Dược Vương cái thế, nhưng hắn cũng không biết cơ mật mà Đỗ Hà trị liệu cho Tần Quỳnh, trên đường đi liên tục hỏi Đỗ Hà ngọn nguồn.
Đỗ Hà giật mình, hắn sinh sống ở Đại Đường gần ba năm, nhưng đến nay vẫn chưa gặp người nào có nội công, cũng không biết ở Đại Đường có nội công hay không, để tránh cho kinh thế hãi tục, cũng không có ý định nói cho Tôn Tư Mạc, cười nói:
- Thần y, Đỗ Hà không muốn lừa gạt ngươi, cho nên ngươi cũng đừng hỏi.
Tôn Tư Mạc cũng biết đây là bí mật của Đỗ Hà, chỉ tỏ vẻ tiếc nuối, chứ không gặng hỏi nữa.
Đỗ Hà sắp xếp cho Tôn Tư Mạc ở trong phủ Phò mã, không cho người khác quấy rầy, thuận tiện cho hắn luyện thuốc chữa bệnh cho Trường Nhạc.
Hôm sau, Trưởng Tôn Thuận Đức lấy thân phận đại diện Tả uy vệ Đại tướng quân tiếp quản Tả uy vệ, vốn tưởng rằng có thể không cần tốn nhiều sức đạt được 5000 cường binh, nhưng biết được hôm qua Lý Tích đã điều binh xe dưới trướng đến cho Đỗ Hà, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không thể làm gì.
Trưởng Tôn Thuận Đức tầm mắt hạn hẹp, không thấy trong tay Đỗ Hà nắm giữ lực lượng mạnh nhất của Tả uy vệ, gây khó dễ khắp nơi.
Đỗ Hà mặc cho Trưởng Tôn Thuận Đức gây khó dễ như thế nào, hắn đều nhất nhất tiếp được, khiến cho Trưởng Tôn Thuận Đức càng không có lời nào để nói, càng không nắm được bất cứ chuôi đao nào. Hôm đó, Đỗ Hà nhận được lời mời của Vũ Mị Nương, kêu hắn đến Nghênh Tân lâu gặp mặt.
Trước đó vài ngày, hắn cũng đã đáp ứng một số vấn đề thương nghị với Vũ Mị Nương, cũng không có cự tuyệt, nói với hạ nhân:
- Báo cho tiểu thư của các ngươi, đợi ta giải quyết xong công việc sẽ đến.
Nghênh Tân lâu là đệ nhất tửu lâu của Trường An trước kia, có lịch sử lâu đời, sau khi Vũ Mị Nương mua lại cũng không đổi tên, chính là ý định lợi dụng chiêu bài cửa hàng lâu đời để kiếm tiền. Ý nghĩ của nàng đúng là sáng suốt. Nghênh Tân lâu để lại rất nhiều khách quen, bên cạnh đó vì phương thức quản lý kiểu mới nên cũng hấp dẫn rất nhiều khách hàng mới, vẫn là nhà trọ hàng đầu ở Trường An.
Đỗ Hà theo lời hẹn đến Nghênh Tân lâu, thấy trong cửa tiệm khách hàng chật ních, cũng không khỏi cười khổ, tựa hồ cửa tiệm nào mà Vũ Mị Nương mở cũng không đều không thể còn chỗ.
Ở lầu một hắn còn nhìn thấy Tịch Quân Mãi, hắn và với một đám đội trưởng của “Tuyển Phong quân” đang dùng cơm, liền tiến lên bắt chuyện.
Tịch Quân Mãi kêu Đỗ Hà cùng ngồi xuống uống rượu. Đỗ Hà uống với mỗi người ba chén, lúc này mới tỏ vẻ mình còn có việc, không thể ngồi cùng, bọn họ cũng không bắt ép, để hắn tự nhiên.
Đỗ Hà gọi tiểu nhị, báo tên họ của mình.
Tiểu nhị vô cùng nhiệt tình, dẫn hắn lên lầu ba gặp Vũ Mị Nương.