- Ai da!
Đỗ Hà không nhịn được kêu lên, mông đã chịu hai mươi roi, lúc này cặp mông đã đỏ tấy.
Chương thị đau lòng bôi thuốc cho hắn, vành mắt đỏ hoe, nghe hắn kêu to như heo bị chọc tiết, không nhịn được nói:
- Kêu la cái gì, đáng đời con, tại sao không chạy trốn đi, dừng lại làm gì để chịu đòn?
Đỗ Hà ủy khuất nói:
- Không dừng lại có được không? Phụ thân mới chạy hai vòng đã thở không ra hơi, nếu để phụ thân đuổi theo nữa, chưa đánh hài nhi, bản thân đã tự ngã rồi.
Câu nói trong lúc vô tình của Đỗ Hà, đã khiến Đỗ Như Hối thật sự nổi giận, muốn đánh bờ mông của hắn nở hoa. Vì tránh để mông nở hoa, Đỗ Hà đương nhiên bỏ chạy. Với tốc độ của hắn, Đỗ Như Hối đương nhiên không bắt được, nhưng vòng vo hai vòng, Đỗ Hà lại phát hiện Đỗ Như Hối có vẻ mệt mỏi, sắp không thở nổi, hắn không đành lòng, không chạy nữa, chủ động để cho Đỗ Như Hối bắt được. Nhưng đâu ngờ, Đỗ Như Hối thật sự đánh mông hắn nở hoa, lúc này nhớ tới còn không khỏi căm giận bất bình, thầm nói:
- Không phải là dùng giấy Tuyên Thành sao? Có gì ngạc nhiên chứ.
- Còn chưa ăn đủ đòn sao?
Chương thị nghe xong lời này, nhướng mày, vỗ một cái lên mông hắn, run rẩy nói:
- Giấy Tuyên Thành quý giá như vậy, cha con còn không dám dùng, thấy con là một tên tuổi thư pháp danh gia, tiết kiệm để cho con dùng, để con luyện chữ, không ngờ con lại chà đạp như vậy, thử hỏi cha con có thể không tức giận được không?
Đỗ Hà nhe răng nói:
- Hiện tại đã có giấy chui, về sau không cần dùng nữa!
- Con đó…
Thấy Đỗ Hà vẫn chưa biết lỗi, Chương thị lại lắc đầu cười khổ:
- Nếu để cha con biết được, nhất định sẽ trách phạt con.
- Hắc hắc!
Đỗ Hà nịnh nọt cười nói:
- Mẫu thân là tốt nhất, nhất định sẽ không nói cho phụ thân, nhẫn tâm để cho hài nhi bị đánh!
Chương thị hừ lạnh:
- Con đó, bây giờ cứng cáp rồi, không ai quản được con, để cha con biết cũng không phải chuyện gì tốt.
Hôm sau Đỗ Hà vẫn cảm thấy mông đau ê ẩm, nhưng cũng không thể không đi nhậm chức. Hôm nay là ngày khai trương đầu tiên của viện khoa học kỹ thuật, hắn cũng không muốn đến muộn, lưu lại hình ảnh tốt đẹp cho cấp dưới.
Nhưng tựa hồ hắn không đến muộn, cũng không lưu lại ấn tượng tốt đẹp cho bất cứ người nào.
Người trong Thiếu phủ giám thì không sao, vì bọn họ rất kỳ vọng vào giấy viết và thuật in ấn, cũng biểu hiện một số nhiệt tình với Đỗ Hà, nhưng thái độ của những người trong Quân khí giám lại không hề thân mật.
Tất cả bọn họ đều là nhân vật hơn 50 tuổi, kỹ thuật rèn luyện kim loại cực kỳ tinh xảo, đều là nhân vật lợi hại ở Đại Đường. Vốn ở Quân Khí giám, mọi người đều là người cầm đầu của bộ phận, hiện giờ lại bị một tiểu tử như Đỗ Hà dẫm lên đầu, cảm giác phiền muộn trong lòng không cần nói cũng biết.
Đỗ Hà cũng không cảm giác bất ngờ, cười thầm trong lòng, nhìn thấy rõ biểu hiện của mọi người, người nào biểu hiện ra thiện ý, người nào lộ ra ý nguyện bất thiện đều thấy rõ, ghi tạc đáy lòng.
Trước tiên hắn kêu người của Thiếu phủ giám đến Thiếu phủ giám giúp đỡ điêu khắc chữ in rời, để có thể sớm ngày in ấn ra ngàn vạn cuốn sách.
Sau khi bọn họ lĩnh mệnh rời đi, trong đại đường của viện khoa học kỹ thuật chỉ còn lại hơn mười người của Quân khí giám điều đến. Đỗ Hà phát hiện trong số bọn họ, mơ hồ có một người thủ lĩnh là Âu Dương Phi, chỉ cần có thể thuyết phục Âu Dương Phi, những người khác tự nhiên cũng sẽ tâm phục khẩu phục hắn.
- Ngươi chính là Âu Dương Phi, ta đã nghe nói về ngươi!
Đỗ Hà nhẹ gật đầu:
- Nghe nói kỹ thuật của ngươi cũng không tệ!
Âu Dương Phi là một người gần lục tuần, làn da xám trắng, có lẽ vì là thợ rèn, thân thể đặc biệt cường tráng, nhìn bên ngoài hoàn toàn không giống như một người gần lục tuần. Trước kia hắn cũng là thợ rèn tiếng tăm lừng lẫy, kỹ thuật tinh luyện kim loại nhất lưu, năm đó tất cả áo giáp của Huyền Giáp binh dưới trướng Lý Thế Dân đều là hắn tự mình phụ trách rèn, từ đó về sau vẫn ở trong Quân Khí giám, bởi vì bối phận cực cao, kỹ thuật tốt nhất, tất cả mọi người đều chịu phục hắn. Có thể nói địa vị của hắn trong Quân Khí giám chính là ông trùm, có thể chỉ huy bất cứ người nào. Hôm nay Lý Thế Dân lại ra điều lệnh, điều hắn về viện khoa học kỹ thuật, trở thành thuộc hạ của một thiếu niên 16 tuổi tên là Đỗ Hà, đương nhiên lòng hắn tràn đầy bất phục.
Khi nghe một câu trước đó của Đỗ Hà, còn cảm thấy hắn thức thời, có chút kiến thức, thoả mãn vuốt chòm râu, nhưng nghe câu sau, nhất thời tức giận đến phẫn nộ.
Kỹ thuật coi như không tệ!
Đây đâu phải lời nói khích lệ người khác, nhưng Đỗ Hà hết lần này tới lần khác lại biểu thị vẻ mặt khen ngợi, tựa hồ thật sự khen hắn.
Bộ Dịch nhắc nhở:
- Đỗ Viện trưởng, Âu Dương là người không có ai có thể so sánh trong Quân khí giám, cho dù phóng mắt khắp thiên hạ, cũng chưa chắc có người hơn hắn. Nghi đao, chướng đao, hoành đao của Đại Đường ta đều do Âu Dương thiết kế chế tạo.
Hắn chính là người chế tạo móng ngựa sắt cho Đỗ Hà ở Thiếu phủ giám trước đó, về sau được phái đến Quân khí giám, ở Quân khí giảm cũng chỉ có hắn không có phản cảm với Đỗ Hà.
Đỗ Hà nghe xong cũng không cảm thấy bất ngờ, cũng không có bất cứ mừng rỡ gì cả, chỉ khẽ gật đầu:
- Thật đúng là rất lợi hại, nhưng trong tứ đao Đại Đường, ta chỉ thưởng thức mạch đao, không biết ai là người chế tạo ra mạch đao.
Lời này chẳng khác gì xem thường nghi đao, chướng đao, hoành đao. Âu Dương Phi tức giận đến mức nổi trận lôi đình, nghi đao, chướng đao, hoành đao là tâm huyết của hắn, nhưng Đỗ Hà lại nói như vậy, không nhịn được mỉa mai.
- Không biết Viện trưởng dựa vào cái gì chỉ trích nghi đao, chướng đao, hoành đao do lão phu thiết kế?
Đỗ Hà bình thản nói:
- Không dựa vào cái gì, chỉ là nghi đao, chướng đao, hoành đao đều có chỗ thiếu hụt rõ ràng, còn xa mới hoàn chỉnh.
Âu Dương Phi nói:
- Kính xin Viện trưởng chỉ giáo!
Đỗ Hà lại kêu người mang nghi đao, chướng đao, hoành đao tới, đầu tiên cầm nghi đao nói:
- Nghi đao này không nhắc tới thì thôi, nhiều tạo hình hoa mỹ, tựa hồ chỉ là bài trí, cũng không có năng lực thực chiến. Nhưng không biết các ngươi có nghĩ tới, chỉ cần làm nghi đao này dài hơn, cong hơn sẽ tạo thành một loại vũ khí sát khí sắc bén.
Đỗ Hà thong dong nói tiếp:
- Loại đao này giống như loan đao Hung Nô trước kia, nhưng khoa học hơn loan đao của Hung Nô, là lợi khí của kỵ binh, lưu tuyến của nó phát huy đầy đủ nguyên lý bổ chém cơ học, sẽ là ác mộng của địch nhân. Cây đao này so với nghi đao thì như thế nào?
Thần sắc Âu Dương Phi kịch biến, ánh mắt nhìn Đỗ Hà đã không giống như lúc trước.
Binh khí mà kỵ binh trên lưng ngựa cần chính là lợi khí sắc bén, dễ dàng bổ chém, cây đao Đỗ Hà vẽ ra quả thật phù hợp, là lợi khí dùng mã chiến.
Đỗ Hà nói tiếp:
- Chướng đao là đoản đao hộ thân, nhẹ nhàng, thuận lợi cho chiến đấu áp sát, nhưng theo ta thấy, nó đã lỗi thời rồi.
Hắn lại vẽ ra trên mặt đất hình dạng của loại đao chiến thuật đột kích cao cấp, loại binh khí này hung hãn, tuyệt đối là hung khí chém giết trong khoảng cách gần.
Âu Dương Phi lại chấn động, nhưng không nói câu nào. Cuối cùng, Đỗ Hà cầm hoành đao, khẽ cười nói:
- Hoành đao là loại đao thẳng lưỡi hẹp, sống lưng dày, là binh khí thường gặp nhất trong quân, nhưng cũng có chỗ chưa được.
Hắn ngừng lại một lát, vốn định vẽ đao võ sĩ của Nhật Bản nhưng lại nhớ lời của một người bạn.
- Đao võ sĩ của Nhật Bản kỳ thật không đáng nhắc tới, nó chỉ thích hợp bổ chém, không thích hợp ám sát. Sở dĩ có thể lưu hành ở Nhật Bản là vì trên chiến trường Nhật Bản, kim loại áo giáp tuyệt đối là vật hiếm có, trong hoàn cảnh này, nhiệm vụ chủ yếu của đao là cắt thịt, vì vậy càng sắc bén càng tốt.
Trong số bạn bè ở đời sau của Đỗ Hà có một người bạn thân thiết, hắn là chuyên gia nghiên cứu binh khí, những tri thức về binh khí của Đỗ Hà lúc này đều là của hắn.
Bởi vì kiếm Nhật vô cùng nổi danh, trong nhà người bạn thân thiết có một cây, cho nên Đỗ Hà mới hiếu kỳ hỏi thăm.
Người bạn thân thiết nói đáp án cho hắn, sau đó hắn lại hỏi:
- Vậy binh khí nào thích hợp cho bộ binh tác chiến nhất.
Người bạn lấy ra một thanh đao hung hãn nói:
- Thất nhãn đại cẩu thối loan đoan của Anh quốc!
Hắn căn cứ vào trí nhớ vẽ ra cây đao, Âu Dương Phi hoảng sợ nói:
- Cái này….
Đỗ Hà cao giọng nói:
- Ba thanh đao của ta so với ba thanh đao của ngươi như thế nào?
Âu Dương Phi mặt xám như tro tàn, lui về phía sau ba bước, thở dài nói:
- Ba cây đao này ưu việt hơn rất nhiều, trước mặt Viện trưởng, tiểu lão đầu chỉ là con ếch.
Hắn nói xong, cúi đầu cung kính nói với Đỗ Hà:
- Lão phu thật sự xin lỗi vì thái độ của mình đối với đại nhân.
Loại người như hắn chỉ cần tâm phục khẩu phục, đương nhiên sẽ hết lòng phụng sự.