- Không ngừng sáng tạo cái mới, không ngừng phát triển, đạo thư pháp mới có thể Vĩnh Thịnh.
Lý Thế Dân nhớ tới câu nói này, trên mặt lộ ra tán thưởng, vẻ cảm khái sâu sắc.
- Hay cho Trí Vĩnh, hay cho Trí Vĩnh thiền sư, ý chí như thế thật khiến cho người tán thưởng......
Đỗ Hà cũng bị lòng nhiệt tình với thư pháp của Trí Vĩnh cảm nhiễm, thận trọng nhận lấy [Lan Đình tập tự]. Sau khi tiễn Trí Vĩnh, hắn cho người lan truyền tin tức [Lan Đình tập tự] đã chuyển giao cho mình để bên ngoài biết. Phàm ai muốn đánh chủ ý lên dị bảo này đều phải nhìn lại đối tượng rồi mới làm tiếp hành động.
Đúng như Đỗ Hà phỏng đoán, [Lan Đình tập tự] trong tay Trí Vĩnh đã khiến không ít người dòm ngó. Bọn họ vẫn chú ý tới Trí Vĩnh, minh đoạt ám đoạt đều có triển khai. Nhưng khi tin tức [Lan Đình tập tự] rơi vào tay Đỗ Hà thì hết thảy đều bỏ đi ý niệm.
Bọn họ có thể đối phó dễ dàng với Trí Vĩnh, nhưng đối mặt Đỗ Hà lại hữu tâm vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đỗ Hà cầm [Lan Đình tập tự] mà cười, trong nội tâm oán giận.
Lý Thế Dân cũng rất quan tâm đến [Lan Đình tập tự], sau khi biết được hạ lạc của nó cảm thấy bất ngờ. Loại chí bảo thư pháp này, đổi lại là hắn, vô luận như thế nào cũng sẽ không tặng người,vừa gặp mặt Đỗ Hà đã hỏi đến.
Đỗ Hà kể lại rõ chuyện ngày đó, Lý Thế Dân nghe xong cũng xúc động như Đỗ Hà.
Lý Thế Dân tán thưởng không thôi, lại nhìn Đỗ Hà vẻ thâm ý:
- Ngươi có cảm giác lời của Trí Vĩnh rất giống lời của ngươi lúc trước hay không?
- Cái gì?
Đỗ Hà không hiểu ra sao. Bốn năm ở chung, hai người một quân một thần đã từng nói qua bao chuyện, muốn nhớ một trong đó quả thật là làm khó hắn.
Lý Thế Dân thấy vậy, hiểu ý cười nói:
- Chắc ngươi đã quên nhưng ta còn nhớ rành mạch. Cả đời này cũng sẽ không quên...... Nhớ ngày đó, trẫm cùng ngươi nói lên sự nghiệp to lớn của cổ nhân. Lúc ấy trẫm nói Tần Thủy Hoàng nhất thống sáu nước là đế vương đầu tiên thống nhất Trung Nguyên, xác lập chế độ trung ương tập quyền, hủy bỏ chế độ phân đất phong hầu, thiết lập trung ương trực tiếp quản lý quận, huyện, hương, đình, hơn nữa thống nhất tiền, văn tự, đo lường, khai cương khoách thổ, làm cho người người ngưỡng mộ. Hán Vũ Đế phá Hung Nô, bình Liêu Đông, hàng Tây Vực, mở rộng lãnh thổ quốc gia, võ công cái thế, là hai bậc đế vương đứng đầu. Lúc ấy hiền tế phản đối, nói "Tần hoàng, Hán Vũ có thể đứng đầu nhưng tuyệt không phải không thể siêu việt. Tiểu tử cho rằng ý nghĩa tồn tại của cổ nhân không chỉ có là để cho hậu nhân cúng bái, kính ngưỡng, càng quan trọng hơn là lập được một mục tiêu, để siêu việt, siêu việt thành tựu của bọn họ, huy hoàng hơn, để cho hậu thế có mục tiêu mới, một lần nữa siêu việt. Chỉ có không ngừng siêu việt thành tựu cổ nhân thì thế giới này mới có thể càng ngày càng huy hoàng. Giả như hậu bối vĩnh viễn nhìn lên tồn tại của cổ nhân, vĩnh viễn sống dưới bóng của cổ nhân, không muốn phát triển, không cầu sáng tạo cái mới, chẳng phải tương đương cô phụ ý nghĩa tồn tại của cổ nhân?"
- Lời này của ái tế thật sự khiễn trẫm cảm thụ khắc sâu. Ngươi nói không sai, tồn tại của cổ nhân không chỉ có để cho chúng ta kính ngưỡng mà còn để cho chúng ta siêu việt. Từ khắc đó, trẫm liền quyết định muốn siêu việt Tần hoàng Hán Vũ, muốn siêu việt Tây Phương Alexander. Trí Vĩnh si mê thư pháp nhưng hi vọng có người siêu việt tổ tiên, chẳng phải có cách làm khác nhau với ngươi nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu?
Lý Thế Dân hùng tâm vạn trượng nói. Hắn vốn đã coi lời của Đỗ Hà là lời răn, siêu việt hết thảy đế vương xưa nay, đúng là chí hướng của hắn.
Đỗ Hà trừng mắt nhìn, trong ấn tượng tựa hồ hắn đúng là đã nói nói như vậy, chỉ là không có ngờ tới khiến cho Lý Thế Dân cảm xúc mãnh liệt như thế. Lại nghe Lý Thế Dân nói ra Alexander, trong nội tâm càng cổ quái, Alexander tựa hồ là hắn khoa trương công tích của Alexander trong lịch sử gấp 10 lần, hiện giờ còn nhớ.
- Ái tế, ngươi an bài một lần, trẫm muốn gặp Trí Vĩnh. Nếu như trẫm bỏ lỡ người yêu thích thư pháp như thế, e là tiếc nuối chung thân.
Lý Thế Dân cũng vì ý chí của Trí Vĩnh mà kính phục, quyết định triệu kiến một lần.
- Mặt khác...... trẫm thích [Lan Đình tập tự] này rồi, Trí Vĩnh mới cho mượn ba ngày, trẫm chỉ được xem không đến nửa canh giờ đã để cho Ngu Thế Nam, Chử Toại Lương cầm lấy đi viết lại, nằm trong tay trẫm còn chưa đến nửa canh giờ. Căn bản giải không được thèm. Con rể này, nữ nhi bảo bối của trẫm cũng cho ngươi, [Lan Đình tập tự] có là gì, chắc ngươi cũng không nhỏ mọn như vậy, ít nhất cũng phải mượn một tháng a.
Lý Thế Dân đến cuối cùng vẫn lòi đuôi.
Đỗ Hà thầm lườm một cái:
- Lão đại ngươi ngay cả Trường Nhạc cũng đem ra, ta nào dám không cho mượn.
Hắn vờ đau khổ nói:
- Vậy thì mượn một tháng a, nhạc phụ đại nhân có một thiên kim như vậy, tiểu tế tự nhiên sẽ không nói gì.
Hắn đã chuẩn bị tâm lý nên lúc này cũng không bất ngờ.
Lý Thế Dân thấy Đỗ Hà đáp ứng sảng khoái, có chút đã hối hận sao không nói mượn hai tháng!
Sau đó, dưới sự an bài của Đỗ Hà, Trí Vĩnh gặp Lý Thế Dân tại hoàng cung.
Lý Thế Dân đam mê thư pháp Vương Hi Chi, Trí Vĩnh lại là người duy nhất hiện giờ có được thần tủy của Vương Hi Chi, hai người gặp mặt cực kỳ vui vẻ.
[Lan Đình tập tự] để cho Lý Thế Dân mượn đi một tháng, một tháng sau hắn thủ tín trả lại.
Có được [Lan Đình tập tự], Đỗ Hà, như cá gặp nước. Thiếu sót nhất trong thư pháp Đỗ Hà là bút lực lẫn linh tính của chữ. Chữ của Vương Hi Chi lại có bút lực thiên hạ vô song, linh tính càng là tuyệt vời, một quyển thư pháp [Lan Đình tập tự] ngắn ngủi có hơn hai mươi “Chi” thì đều khác biệt.
Có [Lan Đình tập tự] vừa khéo bù vào chỗ chưa đủ của thư pháp Đỗ Hà, trong vòng mấy tháng đã có mười phần tiến bộ.
Trường An, Lập Chính điện.
Trường Nhạc đang cùng tản bộ khi hoàng hôn với Trưởng Tôn Hoàng Hậu.
Tuy Trường Nhạc đã lập gia đình, nhưng sự sủng ái của Lý Thế Dân đối với con gái vẫn không thay đổi, cứ mấy tháng lại triệu nàng vào cung ở lại mấy ngày.
Mấy ngày trước đây, Lý Thế Dân lại bảo Đỗ Hà là Trưởng Tôn Hoàng Hậu nhớ con gái. Đỗ Hà ngầm hiểu nên để cho Trường Nhạc tiến cung ở vài ngày.
Chuyện hiếu nghĩa vốn là chuyện Đỗ Hà để ý nhất, Trường Nhạc vào cung cùng cha mẹ là chuyện con gái phải làm. Vì thế mỗi lần Lý Thế Dân nhắc tới, hắn đều không chút do dự đáp ứng.
Trường Nhạc biết thân thể mẹ mình cũng yếu ớt nên mang cầu lông vào hoàng cung để làm huấn luyện viên.
Trò chơi cổ đại vốn ít, trò thích hợp với nữ tử lại càng ít.
Cầu lông đơn giản dễ hiểu, là thứ phù hợp để mỗi người vận động.
Được Trường Nhạc hướng dẫn, trong hoàng cung cũng dần dần lưu hành môn này.
Ngay cả Lý Thế Dân thỉnh thoảng cũng chơi cùng với Trưởng Tôn Hoàng Hậu, vợ chồng nô đùa khiến cả hai trở về cảm giác khi còn trẻ.
- Đem con đến Đỗ gia là lựa chọn chính xác nhất.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu kéo tay Trường Nhạc:
- Hà Nhi nếu không để tâm cũng không đặc biệt làm ra trò này để con rèn luyện thân thể. Mấy tháng này, mẫu hậu mỗi ngày đều dành thời gian đánh mấy trận cầu, hiệu quả thấy rõ. Ngoại trừ vừa bắt đầu vài ngày có chút mệt mỏi, gần đây tinh thần khí lực đều hơn trước rất nhiều. Trước đó vài ngày, đánh với phụ hoàng con gần nửa canh giờ nhưng mặt không hồng, hơi thở không gấp.
Nữ nhân cổ đại phần lớn hồng nhan bạc mệnh, xét đến cùng là khuyết thiếu vận động.
Tư tưởng của các nàng khác với thời hiện đại, chú ý hiền thục, không thể chạy không thể nhảy, căn bản là chưa nói tới rèn luyện. Thân thể con người cũng như máy móc, càng dùng càng tốt, để lâu không dùng sẽ han rỉ. Đánh cầu lông, có thể chạy có thể nhảy, còn có thể rèn luyện lực phản ứng, rất có lợi với thân thể.
Đối với Trưởng Tôn Hoàng Hậu có thời gian dài không rèn luyện mà nói, kiên trì đánh mấy tháng dĩ nhiên có hiệu quả rõ rệt.
- Mấy khi con đến, hai mẹ con ta đánh một ván...... Lần trước mẫu hậu vừa chơi không lâu nên thua, giờ thì chưa hẳn.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu buồn bực trong cung, có được vận động tiêu khiển nên đã có chút mê mẩn.
Trường Nhạc đỏ bừng mặt, há to miệng, không biết nói cái gì đó, hồi lâu mới ngập ngừng:
- Để cho Cao Dương đến đánh đi, con gái......
Nàng do do dự dự, không biết nói như thế nào.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu kinh ngạc nhìn xem Trường Nhạc. Bà vẫn luôn thấy Trường Nhạc cực kỳ hiếu thuận, chưa bao giờ trái ý mình, ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao vậy?
Bà đột nhiên nhớ lại lúc trưa Lý Trì kể lại với bà chuyện Trường Nhạc đoạt canh chua của nàng. Trường Nhạc cũng không thích ăn chua, sở dĩ trên bàn có vì Lý Trì ưa thích món ăn này.
Bà kéo tay Trường Nhạc:
- Trường Nhạc, trung thực nói cho mẫu hậu, con đã mất kinh nguyệt lâu chưa?
- Á!
Khuôn mặt Trường Nhạc càng đỏ rực, ấp úng:
- Chừng nửa tháng rồi.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu đại hỷ, truy vấn:
- Vậy con đã tìm đại phu xem qua chưa.
Trường Nhạc thấp giọng nói:
- Không có, con có chút bận tâm, sợ là hiểu lầm, lại để cho Đỗ lang thất vọng......
- Ngốc.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu có thể lý giải tâm trạng Trường Nhạc, bất hiếu có ba, vô hậu vi đại. Đối với chuyện ba người Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương chưa có thai không chỉ có Đỗ gia nóng ruột mà ngay cả bà là Hoàng Hậu, còn có Lý Thế Dân cũng nhiều lần nhắc đến.
- Mau, mau, truyền thái y.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu gấp khó dằn nổi.
- Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, chúc mừng Trường Nhạc công chúa, chỉ có một tháng, như có như không, nhưng xác thực là hỷ mạch không thể nghi ngờ ......