Vương Hưng, Tôn Phàm lần lượt gật đầu, Vương Hưng nói:
- Ngoại trừ hắn ra, ta không nghĩ ra bất cứ kẻ nào có thủ đoạn này... Ta làm bộ khoái gần hai mươi năm, còn không để ý bất cứ tên trộm nào. Nhưng tên Đạo Soái đó, hiện tại nhớ lại trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi. Tám nhà Hạ Lan, mỗi nhà một hướng, kéo dài hơn mười dặm, cưỡi ngựa cũng phải cần hơn một giờ, nhưng tên Đạo Soái đó chỉ dùng chưa đến một giờ, đã đánh cắp tất cả bảo bối quý giá của tám nhà Hạ gia, tốc độ giống như quỷ mị, có nghĩ cũng không dám nghĩ….Đúng rồi, Đoạn đại ca, ngươi hành tẩu giang hồ, có biết nhân vật giang hồ nào giống như vậy không?
Đoạn Kiền Chí lắc đầu nói:
- Trên giang hồ người dùng khinh công hành tẩu không ít, nhưng có thể làm được như vậy, thật sự không có.
Hắn ngừng lại một lát, nói tiếp:
- Đây là một vụ án kỳ lạ, như vậy đi, các ngươi chia ra hỏi một số hạ nhân trong phủ, xem có thể tìm thấy đầu mối nào không. Ta vào thiên lao một chuyến, sư phụ kiến thức rộng rãi, có thể hắn biết người như vậy cũng không biết chừng.
Đỗ Hà ở một bên lẳng lặng lắng nghe, thấy bọn họ chuyển tất cả đầu mối về phía mình, âm thầm cười khổ, cũng không biết nói gì. Kẻ đứng phía sau đã nhắm chuyện này vào hắn, trừ phi hắn nói ra bản thân chính là Đạo Soái, nếu không nói cái gì cũng không thể giải trừ hiềm nghi này.
Hắn cũng không ở lại Ngu phủ lâu, sau khi Đoạn Kiền Chí rời đi, làm bộ có chuyện rời khỏi Ngu phủ.
Đỗ Hà trở lại trong phủ, tức khắc kêu người hỏi thăm hướng đi của Vũ Mị Nương, nuôi binh nghìn ngày, con át chủ bài hắn giấu kín trong tay cuối cùng cũng đến lúc sử dụng rồi.
**********
Trong một gian phòng đặc biệt trên lầu bốn của Nghênh Tân Lâu Trường An.
Vũ Mị Nương khoanh hai tay trước ngực, đứng trước cửa sổ nhìn du khách ra vào bên dưới, trên khuôn mặt kiều diễm không có bất cứ biểu tình gì, có vẻ như nghiêm túc thâm trầm, nàng giống như một nữ vương cao ngạo, bao quát đoàn người phía dưới.
Đứng phía sau nàng chính là quản sự Hạ Lan gia Khương Vũ Húc.
Khương Vũ Húc đang báo cáo với Vũ Mị Nương tất cả khoản thu chi của nhà Hạ Lan gia Trường An trong một tháng qua, trước mặt Vũ Mị Nương, thân thể tái nhợt của Khương Vũ Húc có chút gò bó, căng cứng. Hắn cầm sổ sách, bẩm báo chi tiết tình hình của Hạ Lan gia.
Hạ Lan gia tuy vẫn lấy tên là Hạ lan, nhưng Khương Vũ Húc biết vị nữ tử nhỏ nhắn trước mặt này, mới chính là chủ nhân thật sự của Hạ Lan gia, là người nắm đại quyền sinh sát chân chính.
Đối với vị nữ tử trước mặt này, Khương Vũ Húc có một sự kính nể vô cùng.
Loại cảm giác này hắn chưa từng có khi đối mặt với Vũ Sĩ Hoạch, cũng không phải vì Vũ Mị Nương vô cùng nghiêm khắc, ngược lại Vũ Mị Nương rất giỏi lấy lòng người, biết dùng người, khiến người ta sẵn sàng hi sinh vì nàng. Nhất là đối với người từng có ơn với nàng như Khương Vũ Húc, Vũ Mị Nương càng quan tâm đầy đủ, coi như tâm phúc.
Nhưng điều này cũng không thể giảm bớt sự kính nể của Khương Vũ Húc đối với Vũ Mị Nương, đó là một loại cảm giác không thể dùng ngôn từ hình dung, nói đúng hơn chính là khí phách, một loại khí phách hơn người.
Mặc dù Vũ Mị Nương còn trẻ, nhưng lại có kinh nghiệm thương trường. Tuy rằng không trở thành nữ hoàng đế Đại Đường, cũng mơ hồ có tư thế đệ nhất thương nhân Trường An, nữ vương tài chính tương lai, với tài trí siêu việt gấp người thường mấy lần, cùng với tâm thái tàn nhẫn vô tình khi đối đầu với kẻ địch, khiến cho người đối diện không khỏi sinh ra cảm giác kính sợ nàng.
Khi Vũ Mị Nương còn nhỏ, Khương Vũ Húc mơ hồ có một loại cảm giác, nhị nữ Võ gia sẽ có thành tựu siêu phàm. Bởi vì khi phải chịu đựng sự khi dễ của Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảng, trưởng nữ, tiểu nữ Vũ gia và Dương Thị đều nhẫn nhục chịu đựng, khóc lóc bất lực. Chỉ có nhị nữ Vũ Mị Nương yên lặng chịu đựng, nàng không phản kháng, nhưng trong mắt lại lại có vẻ kiên cường khác biệt, đó là một thần tình chôn dấu căm hận tột cùng vào trong lòng.
Lúc đó, Khương Vũ Húc nghĩ thầm một tiểu cô nương có thể kiên cường, lý trí như vậy thực sự hiếm thấy.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, Vũ Mị Nương có thể đạt được thành tựu như vậy.
- Thu nhập của Túy Tiên Phảng mất đi tam thành!
Vũ Mị Nương cũng không xoay người, chỉ bình thản nói.
Khương Vũ Húc cũng không cảm thấy bất ngờ, hắn đã sớm làm quen với tất cả thủ đoạn của Vũ Mị Nương.
Mặc dù Vũ Mị Nương làm chưởng quỹ, nhưng nàng tình hình ở tất cả các hiệu buôn Vũ gia còn rõ ràng hơn hắn.
Khương Vũ Húc thành thật nói:
- Lão hủ tổng kết một số tình huống, ban đầu “Túy Tiên Phảng” sở dĩ có thể náo nhiệt, có bốn nguyên nhân. Thứ nhất là bức tranh chữ của Đỗ lão gia và Trường Nhạc công chúa khiến danh sĩ Trường An chen chúc tập hợp. Thứ hai, tiểu thư tự mình tọa trấn, thi triển các thủ đoạn lưu khách. Thứ ba, đi thuyền du ngoạn, dùng bữa trên sông là loại hình rất mới mẻ. Thứ tư, nơi đó có thiên nhiên yên tĩnh, là nơi văn nhân nhã sĩ thích tụ tập. Hiện nay tranh chữ nhìn mãi cũng chán, tiểu thư cũng rời đi, đi thuyền du lịch, dùng bữa trên sông cũng không còn mới lạ, so với “Túy Tiên Phảng”, tiệm trà long Tĩnh mới là nơi văn nhân nhã sĩ tụ tập. Túy Tiên Phảng mất đi tứ lợi này, cộng thêm vị trí xa xôi, nhân tố bất lợi dần dần xuất hiện, từ đó làm ăn không còn náo nhiệt như trước.
Trên mặt Vũ Mị Nương khẽ lộ ra nụ cười thỏa mãn, gật đầu nói:
- Ngươi phân tích rất đúng, nhưng “Túy Tiên Phảng” là gốc rễ làm giàu của ta, không thể vứt bỏ. Nhưng nếu tiếp tục như vậy, khách nhân sẽ ngày càng ít đi, thậm chí xuất hiện lỗ vốn.
Nàng nhắm mắt trầm tư rồi nói tiếp:
- Chúng ta cần phải chỉnh đốn và cải cách “Túy Tiên Phảng”, cải tạo lại thuyền du lịch, chủ yếu hướng vào những người giàu sang phú quý, không mở cửa cho đại chúng, cũng không dừng lại một nơi.
Khương Vũ Húc sáng ngời ánh mắt, Trường An chưa bao giờ thiếu người giàu có, mà Trường An cũng có rất nhiều cảnh vật trên sông, kính phục nói:
- Cô chủ tính toán rất hay, lão hủ lập tức đi làm... Mặt khác, lão hủ cảm thấy Hạ Lan gia chúng ta đã hoàn toàn có thực lực trở thành vương giả trong giới ẩm thực Trường An, Nghênh Tân Lâu đã là tửu lâu và khách sạn lớn nhất Trường An, chỉ cần chúng ta có thể nghĩ cách mua lại Bách Túy Hiên ở phía đối diện, tin tưởng không người nào có thể chiếm được vị trí của Hạ Lan gia chúng ta trong giới ẩm thực.
- Không cần, việc này không cần Khương lão phí sức.
Vũ Mị Nương vẫn lộ ra vẻ tươi cười như trước, nàng đã xác định Bách Túy Hiên là một trong những sản nghiệp mà Trưởng Tôn Vô Kỵ âm thầm nâng đỡ, nếu chiếm đoạt nó chi bằng lưu lại thì hữu dụng hơn.
Nàng nỗ lực như vậy, chính là vì đối diện với phu quân yêu thương nhất của ta có một đối thủ ghê gớm như Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Tiền đối với Vũ Mị Nương mà nói cũng không trọng yếu, nhưng có tiền chẳng khác nào có thực lực, có thực lực là có thể trở thành cánh tay phụ tá của Đỗ Hà trợ, có thể vì hắn bình định tất cả địch nhân uy hiếp đến Đỗ Hà.
Trưởng Tôn Vô Kỵ chắc chắn là kẻ địch đáng sợ nhất. Ánh mắt của vị Phúc Hắc nữ vương Vũ Mị Nương đương nhiên tập trung trên người lão hồ ly này.