Mục lục
[Dịch] Đại Đường Đạo Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Cực điện là cung điện khí phái nhất hoàng cung, trần điện cao hơn sáu trượng, chủ điện rộng tới mười trượng, sâu bốn trượng, tọa lạc trên một đài cao ba tầng. Tiền điện được phân làm Tường Loan, Tê Phượng nhị các, hai bên điện là Chung Cổ nhị lâu. Giữa điện, các, lâu có hành lang tương liên, có hình dạng như chữ “Tứ”, bên dưới Tường Loan, Tê Phượng nhị các có vách tường điêu khắc đuôi rồng. Thái Cực điện tổ hợp đại điện cao các theo chữ “Tứ”, lẫn nhau hô ứng, hình dáng phập phồng, thể lượng thật lớn, khí thế hùng vĩ, khai mở mà huy hoàng, tràn đầy lực lượng chấn nhiếp. Ở thời cổ đại có người hình dung nó khí phách “Như nhật chi sinh, như tại tiêu hán”.

Nơi này là trung tâm quyền lực cả Đại Đường, là nơi thương nghị quân quốc đại sự, là địa phương nghe báo cáo cùng quyết định chính sự. Hoàng đế đăng cơ, sắc phong hoàng hậu, thái tử, chư vương, công chúa cùng mở tiệc chiêu đãi các đặc phái viên các nước triều cống cũng được cử hành tại đại điện này, vào năm nay trước Thái Cực điện còn trình diễn thiên quan vọng Trường An, vạn quốc hướng Thái Cực, là thời thịnh đệ nhất từ xưa đến nay.

Giờ phút này không khí trên đại điện đủ chứa trăm ngàn người hoàn toàn nghiêm túc.

Lý Thế Dân xanh mặt quỳ ngồi trên đệm, đôi mắt sững sờ, ngẩn người nhìn Ngụy Chinh trước mặt, cơ hồ muốn tự mình bước xuống bóp chết hắn ngay tại chỗ.

Người trong triều đình đều run rẩy ngồi yên tại chỗ, ngay cả thái tử Lý Thừa Càn cũng xám xịt ngồi bên dưới, cúi đầu làm ra vẻ cung kính, ai nấy đều thấy được hiện tại Lý Thế Dân vô cùng tức giận, không ai dám đi xúc rủi ro.

Đương nhiên Ngụy Chinh là một ngoại lệ.

Hôm nay Lý Thế Dân lần thứ hai cùng quần thần thương nghị chuyện Cao Xương, hơn nữa trong lời

nói lộ ra tâm tư tính toán muốn tấn công Cao Xương. Ai ngờ vừa lộ ra ý định ngay lập tức khiến triều đình lật trời.

Từ xưa tới nay, bất cứ triều đại nào cũng không thể tránh được hai phái chủ chiến cùng chủ hòa, phái chủ chiến tỏ vẻ chỉ không ngừng công phạt mới có thể làm cho quốc gia cường thịnh, phái chủ hòa cho rằng chỉ khi không chiến tránh né việc binh đao mới có thể làm cho quốc gia cường thịnh.

Lý Thế Dân vừa bộc lộ ý đồ muốn tác chiến, phái chủ hòa ngay lập tức nhảy ra kháng nghị.

Trước tiên chính là Trữ Toại Lương.

- Bệ hạ, không thể được, quân ta năm trước mới trải qua cuộc đại chiến với Thổ Phiên, hao tổn tài vật còn chưa khôi phục. Năm trước khí hậu lại không tốt, khó khăn, không phải năm được mùa, lương thực không đủ, bất lợi cho dụng binh a!

Đại nho Khổng Dĩnh Đạt cũng không nhịn được nhảy ra nói:

- Bệ hạ, thiên triều thượng quốc chúng ta lấy nhân từ làm gốc, phiên bang tiểu quốc cần lấy giáo hóa làm đầu. Huống chi Cao Xương liên tục nhiều năm triều cống, đối với Đại Đường lại cung kính hữu nghị. Việc mã tặc không phải là lỗi của bọn họ, bệ hạ xuất binh thảo phạt thật vi đại đức, vi đại nghĩa cũng vô cớ xuất binh!

Khổng Dĩnh Đạt vừa dứt lời, Lý Thế Dân còn chưa nói chuyện, Ngụy Chinh lại đứng dậy, lời của hắn so với Trữ Toại Lương cùng Khổng Dĩnh Đạt càng thêm sắc bén:

- Bệ hạ, mấy ngàn năm qua sau đại loạn, cần phải đại trị, chỉ có như thế mới có thể làm cho vận mệnh của một quốc gia càng hưng thịnh. Từ hằng cổ tới nay, luôn là như thế. Tần mạt đại loạn, Hán Văn Đế, Hán Cảnh Đế miễn trừ chiến tranh, xem trọng sản xuất, khuyên khóa nông tang, khởi công xây dựng thủy lợi, dân hòa tục tĩnh đều no đủ, trâu ngựa khắp nơi, lương thực dư dả, xuất hiện cảnh tượng tứ hải yên ổn, thiên hạ khang ninh thái bình. Một mảnh văn cảnh thịnh trị tạo ra vương triều Đại Hán cường thịnh. Vương Mãn loạn chính, trong nước phân băng, thiên hạ đại loạn. Hán Quang Vũ Đế thi hành “Yển vũ tu văn”, quốc sách phát triển sản xuất, rầm rộ nho học mới đạt được hai trăm năm cơ nghiệp Hậu Hán vương triều. Tùy triều cũng chính là như vậy.

- Đối nội lấy trị, đối ngoại lấy đức, khiến cho phiên bang thần phục, thiên hạ đại trị. Bệ hạ, vết xe đổ đời sau nên nhìn rõ a. Vả lại xem Dương Quảng có được của cải do Dương Kiên còn lưu lại, bởi vì cùng binh mặc vũ mà biến thành thiên cổ bêu danh. Như nay thiên hạ phương định, đã nghĩ tới khai phá ranh giới, liên tục động binh, hành động lần này đối với đất nước bất lợi, bất lợi cho dân, khẩn cầu bệ hạ nghĩ lại mà làm!

Lời nói này của Ngụy Chinh vang vang mạnh mẽ, nói năng có khí phách, gằn lên từng tiếng, nói tới mức nước bọt văng tứ tung. Lại làm cho Lý Thế Dân tức giận tới mức muốn nổ tung phổi.

Lời này của Ngụy Chinh dù không cố ý, nhưng mơ hồ đã đem Lý Thế Dân so sánh với Dương Quảng.

Nhưng hắn lại không thể phản bác, bởi vì Ngụy Chinh lấy sử làm gương, chiếm một chữ “Lý”.

Sự thật đúng là như vậy, chủ hòa có thể phát triển kinh tế, làm cho thực lực của một nước cường thịnh, nhưng lại khiến cho chiến lực của một quốc gia giảm thấp, chủ chiến có thể uy chấn tứ hải, khai phát lãnh thổ quốc gia, nhưng kinh tế cũng vì vậy mà tiêu hao quá lớn, khiến kinh tế không theo kịp, đôi bên có lợi cũng có hại.

Cho nên xuất binh Cao Xương cũng không phải lựa chọn sai lầm, nhưng không chiến cũng không phải là sai.

Nhưng tính khí của Ngụy Chinh lại quá cứng rắn, làm Lý Thế Dân không thể xuống đài.

Thấy đề tài làm cương, Phòng Huyền Linh vội vàng bước ra hòa giải, nói:

- Bệ hạ bất quá là nói Cao Xương vô lực bảo hộ con đường tơ lụa, cũng không có quyết định xuất binh, vẫn chưa tới thời gian tranh luận việc này, mấu chốt là làm sao đối phó bọn mã tặc kia, nếu tiếp tục làm cho bọn hắn hoành hành, thương nhân các nơi sẽ vì con đường tơ lụa không an toàn mà chuyển sang nơi khác, không đến Đại Đường ta nữa. Đến lúc đó tổn thất của Đại Đường sẽ cực lớn!

Ngụy Chinh được Phòng Huyền Linh nhắc nhở, cũng không tiếp tục dây dưa trong việc này.

- Việc này để thương nghị lại sau, hừ! Bãi triều!

Lý Thế Dân chiếm được bậc thang, thuận thế bước xuống truyền mệnh lệnh bãi triều.

Hắn xoay người hạ lệnh gọi Lý Thừa Càn, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Hầu Quân Tập, Lý Tích cùng đi tới Cam Lồ điện mật nghị.

- Đều ngồi xuống nói chuyện đi! Người đâu! Dâng trà!

Lý Thế Dân cảm thụ hương trà tràn ngập trong miệng, cười nói:

- Đỗ ái khanh, nhị lang của ngươi đưa thứ này cho trẫm, hoa! Hương trà ngân nga, không chỗ nào chê được!

Đỗ Như Hối có chút kiêu ngạo vểnh râu, ngoài miệng lại cung kính ứng một câu:

- Bệ hạ quá khen, tiểu khuyển trẻ người non dạ, liền thích những trò bàng môn tả đạo này, thật thương tích phong nhã, thật thương tích phong nhã…

Nói tới câu cuối cùng, chính hắn cũng không nhịn được bật cười.

Làm cho chư vị có mặt trợn mắt, âm thầm khinh bỉ: “Đức hạnh!” Đồng thời cũng có chút ê ẩm, lúc này mới phát hiện có được một đứa con tài giỏi cũng là một chuyện đáng giá tự hào.

Trên mặt Lý Thừa Càn có chút khó chịu nổi, nhất là khi Lý Thế Dân khen ngợi Đỗ Hà.

- Bàng môn tả đạo sao, cũng không hẳn là như vậy! Ít nhất hắn nghĩ ra được biện pháp mà các ngươi đều không nghĩ ra!

Lý Thế Dân cười nói.

Mấy người trong điện đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều đưa mắt nhìn Đỗ Như Hối.

Bản thân Đỗ Như Hối cũng mờ mịt không hiểu.

Lý Thế Dân đem biện pháp của Đỗ Hà nói ra, cũng biểu lộ mình có ý đồ chinh phạt Cao Xương.

Lúc này mọi người mới biết nguyên lai Lý Thế Dân nảy lòng tham muốn chinh phạt Cao Xương là do Đỗ Hà khuyên bảo.

Mọi người nhất thời không ai mở miệng nói chuyện.

Chỉ có Lý Thừa Càn đứng dậy nói:

- Phụ hoàng, nhi thần có chuyện không biết có nên nói hay không!

Trưởng Tôn Vô Kỵ khẩn trương, liền đưa mắt ra hiệu, nhưng Lý Thừa Càn vẫn cười âm âm không nhìn thấy.

Lý Thế Dân cau mày nói:

- Thái tử có chuyện, không ngại nói thẳng!

Lý Thừa Càn ưỡn ngực, hiên ngang lẫm liệt nói:

- Nhi thần cảm thấy được muội tế ra kế sách có phải quá hèn hạ hay không, Đại Đường chúng ta là lễ nghi chi bang, coi trọng nhân nghĩa đạo đức. Làm thế nhân kính ngưỡng, lại đi dùng loại kế sách hạ lưu này sao? Lan truyền ra ngoài chẳng phải làm người trong thiên hạ cười rụng răng?

Lý Thế Dân nghe xong vẻ mặt thật buồn bực lẫn cổ quái, hắn ngồi trên cao nhìn xuống dưới, thấy Lý Thừa Càn quả thật có vài phần hình dáng của mình, trên trán hắn chợt lộ ra hắc tuyến, lại không biết nên làm sao mở miệng. Thân là hoàng trữ của một nước, suy nghĩ chính sự lại không nghĩ tới lợi ích của quốc gia mà mở miệng lại nói lễ nghi chi bang, thật sự tốt quá, quá cường đại, thật làm cho người ta không nói được lời nào.

Biểu hiện như thế thậm chí làm cho Lý Thế Dân có cảm giác tiểu tử này hay là không phải con của mình, nếu thật sự là con của mình, như thế nào lại không có điểm nào giống như mình đây?

Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng cảm thán Lý Thừa Càn đúng là bùn lầy không thể dán lên tường, thật quá vô năng.

Mọi người không mở miệng không phải vì kế sách của Đỗ Hà không được, mà là hoàn toàn ngược lại, kế sách của Đỗ Hà có thể tạo ra lý do cho Đại Đường tấn công Cao Xương, có thể bức bách Cao Xương Vương toàn lực truy nã mã tặc. Bọn họ không nói lời nào là bởi vì lo lắng kế sách này mang đến hậu quả ra sao, có thể trạc phá tầng màng hữu hảo tượng trưng giữa Đại Đường cùng Tây Vực hay không.

Nếu như Lý Thừa Càn có thể nói ra một phen đạo lý lớn, có lẽ còn làm người đưa mắt nhìn hắn, nhưng vừa mở miệng lại nhắc tới lễ nghi chi bang, nhân nghĩa đạo đức sẽ chỉ làm người khác càng thêm xem thường hắn.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:

- Thái tử băn khoăn không phải là không có lý, chuyện này chúng ta khuyết thiếu chứng cứ rõ ràng, chưa chắc có thể lừa gạt được Tây Vực, vạn nhất bọn hắn nhìn ra được chuyện này là do chúng ta thiết kế, tất nhiên sẽ phát hiện ra ý tưởng xưng bá Tây Vực của Đại Đường ta, đến lúc đó cùng nhau phản kháng, càng thêm không ổn!

Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng có vài phần kỹ năng, chẳng những vạch ra nhược điểm trong kế sách của Đỗ Hà, còn che giấu ý đồ chân chính của Lý Thừa Càn, tỏ vẻ Lý Thừa Càn nhắc tới lễ nghi chi bang là nhằm vào người Tây Vực, ám chỉ thủ đoạn của Đỗ Hà không quang minh, nếu khiến cho các quốc gia Tây Vực phát hiện sẽ phá hư tình hữu nghị giữa đôi bên!

Lý Thế Dân nhìn nhìn Lý Thừa Càn lại nhìn nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu cười cười, nói:

- Quốc cữu nói không sai, trong lòng liên duy nhất để ý chính là việc này, chúng ta thiếu khuyết chứng cứ rõ ràng, phải nghĩ biện pháp làm ra chứng cứ như vậy.

Ngay khi bọn họ còn đang sầu muộn vì việc này, đột nhiên truyền lại tin tức Đỗ Hà xin cầu kiến.

Trên mặt Lý Thế Dân liền vui vẻ, cười nói:

- Tiểu tử kia tám phần là tặng chứng cứ tới đây!

Hắn cũng không thể khẳng định Đỗ Hà vì việc này mà đến, nhưng biết Đỗ Hà sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến mình, lần này đến rất có thể là vì bù lại kế sách còn thiếu sót. Đỗ Hà nhận được thông báo liền đi vào bên trong Cam Lồ điện.

Từ sau khi đáp ứng An Long Mã cùng Hồ nữ sẽ tiến cử bọn họ đến gặp Lý Thế Dân, ước hội giữa hắn cùng Lý Tuyết Nhạn chỉ đành dừng lại, nhìn thấy gương mặt luyến tiếc của nàng, cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng, hắn áy náy trong lòng liền tỏ vẻ sẽ bù đắp lại vào ngày khác.

Lý Tuyết Nhạn nghe vậy trên mặt cũng lộ ra dáng tươi cười vui vẻ.

Mọi người quay về Trường An, Đỗ Hà trước tiên tiễn Lý Tuyết Nhạn quay về Giang Hạ Quận Vương phủ, sau đó mới dẫn theo An Long Mã cùng Hồ nữ đi tới hoàng cung.

Đi vào hoàng cung, ba người bọn họ ngoại trừ Đỗ Hà có được lệnh bài tự do ra vào, hai người kia còn chưa thể vào trong, chỉ để họ chờ bên ngoài đợi triệu kiến, một mình hắn đi vào diện thánh.

Đi vào Cam Lồ điện, đã thấy Lý Thừa Càn, Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Hầu Quân Tập cùng Lý Tích đang ngồi bên dưới Lý Thế Dân!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK