“Thuật dịch dung” là một từ ngữ mới lạ, khiến cho Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Hoàng Hậu đều khó hiểu, Lý Thế Dân hỏi:
- Ý ngươi muốn nói là hóa trang sao?
Bọn họ là danh môn thế gia, đương nhiên cũng không biết rõ thủ đoạn giang hồ, chỉ có thể phân tích ý tứ từ mặt chữ.
- Không sai biệt lắm.
Đỗ Hà cười trả lời:
- Nhưng “Thuật dịch dung” cao minh hơn hóa trang trăm lần nghìn lần, cảnh giới cao nhất của “Thuật dịch dung” có thể hoàn toàn phục chế thành khuôn mặt của một người khác, thậm chí thanh âm cũng có thể giả mạo, ngay cả người thân cận nhất cũng khó có thể phát giác.
- Thực sự có loại kỹ xảo thần kỳ như vậy sao?
Lý Thế Dân lần đầu tiên nghe nói, không thể tin được, nhưng kết nối mọi chuyện vào với nhau, thần sắc khẽ biến, trầm giọng nói:
- Ngươi nói Lý Sùng Hoàng là giả dối, là người khác dùng thuật dịch dung cải trang? Không phải người thật?
Trưởng Tôn Hoàng Hậu cũng kinh ngạc, một mặt biết Đỗ Hà không thể nói dối, mặt kia lại cảm thấy không thể tưởng tượng.
Lý Hiếu Cung nghe xong lại đình chỉ thút thít nỉ non, lộ ra vẻ kỳ quái. Hắn và Lý Sùng Hoàng vốn có tình cảm rất tốt, hắn tính tình ôn hòa, không dễ tức giận, Lý Sùng Hoàng tính tình vui vẻ. Khi hai người nói chuyện, không hề cố kỵ, không giống phụ tử, mà giống huynh đệ hơn. Phu nhân của Lý Hiếu Cung từng cười nói bọn hắn đầu thai sai rồi, đời này không phải làm phụ tử, mà là huynh đệ mới đúng.
Năm năm không gặp, sau khi Lý Sùng Hoàng trở về, cũng có vẻ thay đổi. Tình cảm phụ tử rõ ràng lạnh nhạt đi rất nhiều. Lý Hiếu Cung thậm chí mơ hồ cảm thấy Lý Sùng Hoàng cố tình lảng tránh mình, trong lòng không khỏi ảm đạm, nhưng lại lơ đễnh, tự an ủi mình. Năm năm rồi, hài tử cũng trưởng thành, ổn trọng hơn, độc lập hơn, đây là một chuyện tốt.
Nhưng hôm nay nghe Đỗ Hà nói như vậy, một chút nghi vấn vốn tồn tại từ lâu cũng xông lên trong lòng, trong mắt dấy lên hi vọng hoàn toàn mới:
- Nếu Hoàng nhi này là giả, vậy Hoàng nhi thật ở đâu?
Đỗ Hà lắc đầu nói:
- Ta không thể khẳng định...... Cổ nhân nói đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường. Lần trước khi xuôi nam, tiểu tế có tiếp xúc với một số người trong võ lâm, kiến thức tăng trưởng không ít, từ đó cũng hiểu được một số chuyện kỳ quái nhưng có thật trong chốn võ lâm.
Cũng như “Thuật dịch dung”, Lý Sùng Hoàng, ta cũng không nhận ra, nhưng Trường Nhạc lại nói Lý Sùng Hoàng biến hóa rất lớn, hơn nữa ánh mắt nhìn các nàng có vẻ bất minh….
Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Hoàng Hậu, Lý Hiếu Cung đều là người từng trải, đương nhiên minh bạch suy nghĩ bất minh mà Đỗ Hà muốn nói là cái gì.
Lý Thế Dân liếc nhìn Lý Hiếu Cung, thần sắc hoài nghi trên mặt Lý Hiếu Cung cũng càng nghiêm trọng, điểm này hắn cũng mơ hồ có phát giác.
Đỗ Hà nói tiếp:
- Khi tiểu tế ở Giang Nam, tiểu tế cũng có gặp qua một số người tinh thông thuật dịch dung trong võ lâm, cũng biết một chút về kỹ xảo này, loáng thoáng phát hiện Lý Sùng Hoàng có dấu hiệu dịch dung, nhưng tiểu tế thực sự không tinh thông việc này, cho nên cũng chỉ hoài nghi, cũng không có chứng cứ rõ ràng, càng không cách nào kết luận. Huống chi, hôm nay là ngày sinh của nhạc phụ, thân phận của Lý Sùng Hoàng lại có chút đặc thù, tiểu tế thực sự không muốn làm mọi chuyện phức tạp, khiến nhạc phụ đại nhân mất hứng, cũng không có chứng minh. Không ngờ trong yến hội, hắn lại bị ám sát.
Đỗ Hà cũng không nói chuyện Lý Tuyết Nhạn biết thuật dịch dung ra, đây là bí mật của hắn, cũng là đòn sát thủ trọng yếu của hắn, cho nên bịa đặt nửa thật nửa giả.
Đỗ Hà trải qua những năm tôi luyện, lòng dạ thâm sâu, lời nói nửa thật nửa giả, ngay cả những nhân vật từng trải, rất biết nhìn người như Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Hoàng Hậu cũng không nhìn thấu.
- Là thật là giả, thử một lần là biết.
Lý Thế Dân tin tưởng Đỗ Hà nói thật, cũng hỏi Lý Hiếu Cung:
- Ý ngươi thế nào?
Thời cổ đại, người ta rất chú ý đến người chết, Lý Sùng Hoàng đã chết, vọng động thi thể của hắn chính là bất kính đối với người chết. Với thân phận của Lý Thế Dân đương nhiên có thể bỏ qua điểm ấy, nhưng hỏi như vậy chính là tôn trọng Lý Hiếu Cung.
Lý Hiếu Cung vốn đã có lòng nghi ngờ, bức thiết muốn biết nhi tử của mình sống hay chết, vội vàng đáp ứng.
Đỗ Hà đi tới trước người Lý Sùng Hoàng, lấy ra dung dịch hóa da, đổ chút ít lên tay nói:
- Đây là thứ lúc trước bằng hữu đưa cho ta, bất luận thuật dịch dung gì, chỉ cần xoa nó sẽ hóa thành vô hình.
Hắn nói xong, dùng bàn tay có chứa dung dịch hóa da nhẹ nhàng chà xát trên mặt Lý Sùng Hoàng, đúng như hắn dự đoán, dung dịch hóa da vừa tiếp xúc với da thịt trên mặt Lý Sùng Hoàng, giống như nước thấm vào đất cát, biến mất không thấy gì nữa, khuôn mặt anh vĩ bắt đầu nhăn nheo, không ngừng méo mó, tình hình quỷ dị đáng sợ, giống như liêu trai trong chuyện xưa, một lát sau, trên khuôn mặt Lý Sùng Hoàng trải rộng nếp nhăn giống như lão già 90 tuổi.
Tình hình như vậy khiến cho Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Hoàng Hậu và Lý Hiếu Cung nhìn mà trân trối. Cho dù trước đó đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng tình cảnh quỷ dị này vẫn khiến bọn họ chịu chấn động không ít.
Đỗ Hà dùng sức kéo, một tấm da người bị hắn bóc ra.
Ba người Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Hoàng Hậu và Lý Hiếu Cung kinh hãi kêu lên, lúc này xuất hiện trước mặt mọi người là một khuôn mặt đầy sẹo, gồ ghề, xấu xí tới cực điểm, khiến người ta không dám nhìn.
Nhìn khuôn mặt này, Đỗ Hà đột nhiên nhớ tới một người, thất thanh nói:
- Chẳng lẽ là hắn?
Trong ấn tượng, hắn nhớ rõ có từng nghe nói về một người như vậy. Ban đầu khi Lý Tuyết Nhạn dùng thuật dịch dung trêu đùa hí lộng hắn, kể cho hắn biết tình huống làm thế nào có được “Dịch dung bí tịch”, trong đó có nhắc đến tướng mạo của người cướp tọa kỵ của nàng, lúc ấy nàng hình dung diện mạo của người kia vô cùng đáng sợ.
Người đó tên là Thi Ngọc Hoa, là một tên súc sinh, cầm thú, vương bát đản.
Sau khi bình định dư nghiệt của Lý Kiến Thành, Đỗ Hà đã từng hỏi Lý Dật Phong, người nào tinh thông thuật dịch dung nhất, có thể trợ giúp người của bọn hắn cải trang thành đầu bếp cung đình lẻn vào hoàng cung, hạ độc Lý Thế Dân.
Lúc này Lý Dật Phong nói ra cái tên Thi Ngọc Hoa, thuận tiện còn kể cho Đỗ Hà một số sự tích về hắn.
Thi Ngọc Hoa học thuật dịch dung từ đâu không ai biết rõ, nhưng từ khi xuất hiện trên giang hồ, lợi dụng thuật dịch dung xuất thần nhập hóa làm đủ loại chuyện xấu. Hắn thiên tính háo sắc, hơn nữa có sở thích cổ quái, ưa thích phụ nữ đã lấy chồng, thích cải trang thành trượng phu, huynh đệ, công công, phụ thân của giở trò dâm đãng, thường phá hoại một gia đình hạnh phúc mỹ mãn cửa nát nhà tan, khiến người người oán trách.
Những người có tinh thần trọng nghĩa trong giang hồ không người nào không muốn diệt trừ hắn, nhưng Thi Ngọc Hoa xảo trá như cáo, lại tinh thông thuật dịch dung, cho dù cố tình cũng khó có thể bắt được thân ảnh của hắn.
Lý Dật Phong truy tìm Thi Ngọc Hoa suốt một năm, rốt cuộc bắt được hắn, dí đầu hắn vào trong chậu than, phá hủy dung mạo của hắn, để cho hắn trong thời gian ngắn không cách nào sử dụng thuật dịch dung. Cho dù như vậy, Thi Ngọc Hoa vẫn nhân cơ hội trên đường chạy thoát.
Đó cũng chính là lần Lý Tuyết Nhạn nhìn thấy Lý Dật Phong và Thi Ngọc Hoa tranh đấu, cũng chính vào thời điểm đó, Lý Tuyết Nhạn đã có được “Dịch dung bí tịch” của Thi Ngọc Hoa, từ đó tập được thuật dịch dung.
Lúc ấy tổn thương trên mặt Thi Ngọc Hoa rất nghiêm trọng, không thể thi triển thuật dịch dung, rất nhanh bị Lý Dật Phong bắt được, áp tải tới Giang Nam giao cho Chu Chấn Uy.
Chu Chấn Uy liền giao hắn cho Vân Trác, Vân Trác từ đó bắt đầu nuôi dưỡng Thi Ngọc Hoa, chờ khi hạ độc Lý Thế Dân sẽ dùng đến.
Từ đó về sau không còn tin tức gì về Thi Ngọc Hoa.
Ngay cả nhân vật trọng yếu như Chu Chấn Uy cũng không biết bọn người Vân Trác giấu Thi Ngọc Hoa ở nơi nào.
Khuôn mặt của Lý Sùng Hoàng xác thực chằng chịt những dấu vết bị liệt hỏa thiêu đốt, khả năng là hắn chiếm cứ rất lớn.
Lý Hiếu Cung rất nghiêm túc quan sát khuôn mặt của Lý Sùng Hoàng, sau khi xác định hắn không phải nhi tử của mình, kinh hỷ nói:
- Là ai, tên gia hỏa này không phải Hoàng nhi, Hoàng nhi thật sự ở đâu?
Đỗ Hà lắc đầu nói:
- Nếu như ta đoán không nhầm, người này có lẽ chính là Thi Ngọc Hoa, về phần lệnh lang đoán chừng...... dữ nhiều lành ít.
Thi Ngọc Hoa vốn là người tâm địa độc ác, hắn không dễ dàng cải trang, khi hắn cải trang thành người khác, chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất, phát hiện con mồi, thứ hai, bị người đuổi giết. Vế đầu tiên, sau khi hắn đánh ngất người mình cải trang, sẽ trói họ lại, giấu đi, nhìn bọn họ vì hành động của mình mà cửa nát nhà tan. Vế thứ hai hắn sẽ cải trang thành người bị giết, sau đó hủy thi diệt tích, dùng thân phận hoàn toàn mới đến tránh né cừu địch.
Nếu như khối thi thể trước mặt này chính là Thi Ngọc Hoa, như vậy mục đích của hắn hiển nhiên là thứ hai, nếu không hắn há có thể ngụy trang thành một người khác mấy tháng lâu như vậy.
Đỗ Hà kể lại sự tích về Thi Ngọc Hoa cho bọn người Lý Thế Dân.
Hành vi của Thi Ngọc Hoa cho dù đến thế kỷ hai mươi mốt cũng khiến người khác tức lộn ruột, chứ đừng nói là thời cổ đại lễ giáo nghiêm khắc.
Nghe xong hành vi súc sinh của hắn, trong mắt Lý Thế Dân và Lý Hiếu Cung đều toát ra hỏa diễm, ngay cả Trưởng Tôn Hoàng Hậu hiền thục đoan trang cũng không nhịn được mắng chửi:
- Tên cầm thú này, thật sự đáng hận.
Lý Hiếu Cung im lặng hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trên đường đến Trường An, Hoàng nhi đã từng mất tích, nói là bị kẻ xấu giam giữ, nói là Hà Gian vô tình đắc tội với những người khác. Nhưng về sau Hoàng nhi tự mình chạy thoát trở về, đến sau này, hoàng nhi ra ngoài đều mang theo một đám hảo thủ bảo hộ, đoán chừng chính là lúc đó đã bị tên súc sinh này đánh tráo rồi.
Hắn nói chuyện đó ra, tựa hồ đã tuyên bố tin tức Lý Sùng Hoàng đã chết.
- Bệ Hạ.
Lý Hiếu Cung hung ác nói:
- Khẩn cầu Bệ Hạ giao thi thể của tên súc sinh này cho vi thần xử lý.
Thi Ngọc Hoa làm chuyện ác độc như vậy, cho dù băm nát thịt hắn cho chó ăn cũng không đủ.
Lý Thế Dân cũng tùy ý Lý Hiếu Cung xử trí.
- Một kiếm này của Trưởng Tôn Dạ Nguyệt có thể nói là đại khoái nhân tâm nhưng cho dù nàng giết chết Thi Ngọc Hoa là vì trừ ác thì vẫn phạm vào lỗi nặng. Hiền tế, việc này xem như ngươi phải phí chút công rồi, trẫm không thể không bắt nàng ta được.
Ác cảm của Lý Thế Dân đối với Công Tôn Dạ Nguyệt đã giảm bớt rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không định bỏ qua cho nàng.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu nghe Lý Thế Dân giao nhiệm vụ cho Đỗ Hà, không nói gì thở dài. Lý Thế Dân trước đó đã giao nhiệm vụ cho Lý Thừa Càn, hiện giờ lại chuyển giao cho Đỗ Hà, rất hiển nhiên là không tín nhiệm Lý Thừa Càn, cũng không cho rằng Lý Thừa Càn có bản lĩnh bắt được Công Tôn Dạ Nguyệt.
Sở dĩ không nói lời nào, cũng bởi vì hắn biết rõ, so với Đỗ Hà, Lý Thừa Càn xác thực thua kém hơn rất nhiều.