Mục lục
[Dịch] La Phù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Mộc Bạch phun ra một ngụm máu tươi nhưng trong nháy mắt nó bị đông cứng lại. Cảm nhận thương thế của bản thân, Lâm Mộc Bạch mới hiểu được suy nghĩ của bao người trước đây. Lúc này trong đầu y chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là dùng mọi biện pháp để biến mất khỏi tầm mắt của thiếu nữ áo trắng. Tuy nhiên điều khiến cho tâm của y trong nháy mắt trở nên lạnh cóng đó là do sự tác động của Bát bảo cát tường khiến cho chân nguyên trong cơ thể y không còn chịu được Thiên băng cực hàn do y tạo ra mà đông cứng trong người, không lưu chuyển được nữa.

Tới lúc này, cho dù y có muốn thi triển pháp thuật để bỏ chạy cũng không được.

Cả đời Lâm Mộc Bạch chưa bao giờ bị thương nặng như vậy. Bình thường y chỉ biết tới uy lực pháp thuật của mình cực mạnh chứ chưa bao giờ nghĩ tới bản thân lại phải hứng chịu nó.

Sau khi nói xong ba nguyên nhân mà Bắc Minh vương đã nói, thiếu nữ áo trắng cũng không phóng ra một cái pháp thuật nào khác. Bát bảo cát tường vẫn từ từ chuyển động hút chân nguyên từ trong cơ thể của Lâm Mộc Bạch ra ngoài.

Khi chân nguyên bị xói mòn thêm một bước, Lâm Mộc Bạch bắt đầu cảm nhận được khí huyết của mình cũng từ từ trở nên lạnh cóng, tay chân nặng nề. Ngay cả ngón tay của y cũng không thể cử động.

Mãi cho tới bây giờ, Lâm Mộc Bạch mới hiểu được hóa ra Bắc Minh vương nói thiếu nữ trước mặt chống lại mình có bảy phần thắng vẫn còn là khiêm tốn.

Với thân phận liên quan tới cả Hồ yêu vương và Bắc Minh vương, nàng có thể phóng ra được tất cả pháp thuật đứng đầu của hai người. Nói có tám phần thắng cũng không có gì quá.

Pháp thuật Bát Bảo cát tường kim bàn trong Minh vương bảo sinh kinh của Bắc Minh vương có thể trừ khử ít nhất ba phần chân nguyên của đối phương. Mà Đoạt Nguyên thiên pháp của Hồ Yêu vương có thể trong nháy mắt rút ba phần chân nguyên của đối phương mà đánh lại y. Người có thể phóng ra hai thứ pháp thuật này đã có thể hút hết được sáu phần chân nguyên của đối thủ. Hơn nữa nàng còn có cái pháp bảo như Thiên Thiền ngọc diệp.

Tuy nhiên còn có sức để mà trách mình kiêu ngạo và khinh địch nữa sao?

Tới lúc này, Lâm Mộc Bạch cũng chẳng có sức mà hối hận. Bởi vì nàng là con gái của Hồ Yêu vương... Kinh mạch trong cơ thể dòng dõi Hồ Yêu vương so với người tu đạo và Yêu tộc bình thường hoàn toàn khác biệt. Sử dụng Thiên Nhãn thần thuật để phát hiện tu vi của nàng chắc chắn là không thể chuẩn.

Rắc rắc!

Lâm Mộc Bạch chợt nghe thấy trên người mình có tiếng vỡ vụn. Một nỗi sợ hãi không nói được nên lời xuất hiện trong lòng y. Tiếng động đó là do thân thể của y bị đông cứng lại mà vỡ vụn. Cái cảm giác thân thể bị vỡ khiến cho Lâm Mộc Bạch sợ quá mát hét lên inh ỏi nhưng y lại không thể cử động được nên không hề có âm thanh nào phát ra. Tới lúc này, Lâm Mộc Bạch mới chợt nghĩ tới hóa ra đây là cái cảm giác cuối cùng của những người bị pháp thuật của y đánh chết.

.........

Khi thân thể của Lâm Mộc Bạch vỡ vụn đã hoàn toàn tái nhợt. Những mạnh vụn cuối cùng nát ra chính là đôi mắt màu xám chứa đầy sự hoảng sợ của y. Trong đôi mắt đó không còn nhìn thấy cái thần sắc chẳng thèm để ý khi tiện tay đánh chết người khác như giết một con kiến nữa.

Trong nháy mắt Thiên Phúc kim luân và Bát Bảo cát tường của thiếu nữ áo trắng cũng biến mất tuy nhiên thân thể của nàng cũng chợt run rẩy. Liên tục thi triển hai đạo pháp thuật đó đã gần tới cực hạn của nàng. Nếu không có Thiên Thiền ngọc diệp thì chỉ sợ nàng cũng không thể vượt qua được khoảng không lạnh giá trước mặt để tiến vào núi Đại Đông.

Bắc Minh vương nói hét sức đúng. Cho dù trong thiên hạ số người vượt qua được Lâm Mộc Bạch không quá mười lăm người nhưng nếu nàng gặp y thì cũng có bảy phần thắng. Tuy nhiên Bắc Minh vương cũng hơi nói quá. Cho dù nàng thắng được Lâm Mộc Bạch thì bản thân cũng rất có khả năng rơi vào tình trạng lưỡng bại câu thương.

Lâm Mộc Bạch chết cũng không làm cho nhiều người chú ý lắm.

Lúc này, trong phạm vi ngàn dặm quanh núi Đại Đông chỗ nào cũng có hơi thở cực mạnh và pháp lực dao động tản ra hoặc là biến mất.

Trong không gian phía sườn Bắc của núi Đại Đông lại đột nhiên xuất hiện hai đạo kiếm quang màu đỏ. Người cưỡi trên hai đạo kiếm quang đó chính là hai thiếu niên áo xanh. Một thiếu niên nhìn hơi có phần gần yếu khiến cho chiếc áo của gã trở nên rộng thùng thình. Còn một thiếu niên khác thì gương mặt hết sức tuấn tú, trời sinh khiến cho sắc mặt của y có một sự lạnh lùng.

- Lại có người tới. Tu vi phi kiếm của hai người này dường như cũng không mạnh lắm.

Trong không gian đối diện với hai đạo kiếm quang đó có hai người đang đứng thẳng. Khi hai đạo kiếm quang vừa mới xuất hiện trong tầm mắt. Một trong hai người đó mặc áo choàng đen, trong tay cầm một cây đoản côn màu vàng. Câu nói vừa rồi chính là của y.

- Một số nơi không biết là ai tới mà không ngờ ngay cả Đường Khanh Tướng và Kinh Tuyệt pháp vương cũng không thể ngăn được.

Một lão đạo mặc áo choàng trắng đứng bên cạnh nam tử mặc áo đen cũng nhìn về phía xa mà thốt lên. Y có thể nhìn thấy từ nơi đó, Yêu vương liên thai của Thái Thúc kéo theo một dải màu đen thật dài bay về phía núi Đại Đông. Lão đạo đó có cặp mắt dài nhỏ, trên đầu cắm một cây trâm bằng ngọc khiến cho tướng mạo hết sức kỳ lạ. Trong tay y cũng cầm một viên minh châu màu vàng to bằng nắm tay. Bên trong viên minh châu có những hoa văn màu lam bồng bềnh.

- Thật ra có xông vào núi Đại Đông hay không cũng chẳng có gì liên quan.

Nam tử ăn mặc kiểu văn sĩ cầm một cây quạt xếp màu trắng nhìn liếc người trung niên rồi lắc đầu:

- Hiện tại Kỳ Liên Liên Thành đã thể hiện thực lực của mình. Điều quan trọng là phải xem thực lực của Lạc Bắc có thể áp đảo được hay không.

- Phạm đạo huynh! Theo ý của huynh rằng chúng ta cũng chỉ là một phần thực lực của Kỳ Liên Liên Thành, những người này có xông vào núi Đại Đông hay không thì cũng không liên quân. Chỉ cần xem những người đó có thực lực cao hơn chúng ta hay không. - Một người trẻ tuổi liếc nhìn trung niên văn sĩ cầm cây quạt rồi nói:

- Phạm đạo huynh nói có lý. Có điều thế này dường như chúng ta đều là con cờ trong tay người ta. Thật sự cảm thấy hơi khó chịu.

- Sự thật là như vậy. - Trung niên văn sĩ thở dài:

- Trong tình hình hiện nay có ai không phải là tốt thí đâu?

- Phạm Vô Thường! Xem ra Chiêm Bạc tâm quyết của ngươi lại có sự tinh tiến. Không ngờ có thể nhận ra sự việc một cách thản nhiên như vậy.

Âm thanh của một người con gái vang lên.

Trang phục của người con gái này hết sức độc đáo. Nàng mặc một cái váy dài màu đen, áo màu vàng nhạt có thêu rất nhiều hoa văn tinh tế. Tuy nhiên chiếc váy ngắn của nàng lại để lộ rất nhiều da thịt, ngay cả rốn cũng để lộ ra ngoài.

Thiếu nữ áo vàng ngồi trên lưng một con hươu trắng, hai chân đong đưa. Khuôn mặt của nàng rất đẹp. Mái tóc đen dài phất phơ trong gió tô điểm thêm cho những đường con mỹ miều cộng với bộ trang phục càng làm cho nàng có một sự hoang dã.

Mà âm thanh của thiếu nữ áo vàng cũng vô cùng quyết rũ, tuy nhiên có chút gì đó hơi khàn khiến cho người ta có cảm giác đạc biệt.

- Bạch Lạc tiên tử nói đùa. - Văn sĩ cười cười nhìn hai đạo kiếm quang đang bay tới mà chợt lên tiếng:

- Tại hạ là Phạm Vô Thường của Dật Vân Tông. Xin hỏi là đạo hữu ở đâu?

........

- Làm sao bây giờ?

Nghe thấy âm thanh của văn sĩ áo tím vọng tới, thiếu niên hơi gầy quay sang thiếu niên anh tuấn mà nói.

- Xem ra trong phạm vi ngàn dặm quanh đây đều có người chặn. Không thể ngờ được Kỳ Liên Liên Thành lại triệu tập được một thế lực mạnh như vậy. Chẳng trách không một ai dám là địch với Côn Luân. - Thiếu niên anh tuấn nở nụ cười lạnh:

- Lạn Hàng sư huynh. Bọn họ đã thế thì chúng ta cũng nên tiên lễ hậu binh thôi.

- Được!

Thiếu niên áo xanh gật đầu liền dừng lại. Nhưng gã còn chưa kịp trả lời văn sĩ áo tím thì một người bên cạnh đó chợt kêu lên:

- Thì ra là các ngươi.

Người vừa mới hét lên là một vị đầu đà, trên môi có hai miếng thịt thừa, mắt sâu hoắm.

- A! Tổ Lũng đạo hữu. Ngươi biết chúng? - Nghe thấy tiếng gầm của vị đầu đà đám người Phạm Vô Thường liền quay lại hỏi.

- Hai người này chính là hai tên nghiệt đồ khác của Thục Sơn là Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng.

Ánh mắt của tên đầu đà xanh lè nhìn Huyền Vô Kỳ chăm chú.

- Xem ra hôm nay hình như lại là oan gia khó gặp đây.

Người đứng trên hai đạo kiếm quang đó đúng là Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ. Hiện tại, nhận ra người vừa mới gào lên là người đã đuổi giết mình rồi bị chính mình làm cho bỏ chạy, Huyền Vô Kỳ liền nở nụ cười lạnh.

- A? Hóa ra chính là hai tên Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ trốn ở núi Chiêu Diêu. Không ngờ Huyền Vô Kỳ lại đẹp trai đến vậy.

Thiếu nữ áo vàng nhìn Huyền Vô Kỳ chăm chú.

- Các ngươi định tới giúp Lạc Bắc? Ngày đó Tổ Lũng bị Huyền Vô Kỳ dọa cho bỏ chạy mặc dù là do có cao nhân giúp đỡ tuy nhiên Huyền Vô Kỳ cũng là một tên hậu bối trong suy nghĩ của y vì vậy mà không giấu nổi cơn giận. Lại thêm những ngày qua, tu vi của Tổ Lũng có sự tăng tiến vì vậy mà hiện tại thấy Huyền Vô Kỳ lập tức đỏ mắt:

- Các ngươi trốn trong núi Chiêu Diêu làm bạn với đám yêu nhân còn dám tới núi Đại Đông tìm chết?

- Chịu chết? - Huyền Vô Kỳ cười lạnh:

- Không biết ngày đó ai bị ta đánh cho tè ra quần mà bỏ chạy trối chết?

- Ngươi muốn chết?

Vừa nghe thấy Huyền Vô Kỳ nói ra sự thật trước mặt mọi người, Tổ Lũng nổi giận lôi đình, vung tay phóng ra. Một đoàn hoa lửa to bằng hạt đậu từ trong tay y lao ra rồi trong tích tắc hóa thành một vầng lửa to bằng cái đấu mà bay thẳng về phía Huyền Vô Kỳ.

Nhiệt độ của ngọn lửa khiến cho không khí xung quanh dao động. Hơi nóng của nó đủ có thể cho sắt cũng phải hóa thành nước. Tuy nhiên Huyền Vô Kỳ vẫn thản nhiên chỉ nở nụ cười lạnh. Ngay lập tức một tảng đá màu vàng xuất hiện chặn đứng lấy vầng lửa đó:

- Ta đang tự hỏi hôm nay sao ngươi kiêu ngạo như vậy, hóa ra là đã học được pháp thuật công kích quá mười trượng. Chỉ tiếc cũng vẫn là chút thủ đoạn mèo quào mà thôi.

- Tên này thật sự ngông cuồng.

Trong tiếng cười lạnh của Huyền Vô Kỳ, Tổ Lũng không kìm nổi cơn giận. Mà nam tử mặc áo choàng đen đứng bên cạnh cũng hơi nhíu mày.

- Tổ Lũng đạo hữu! Không nên nôn nóng.

Đúng lúc này, thiếu nữ được Phạm Vô Thường gọi là Bạch Lạc tiên tử chợt cất tiếng cười khanh khách, bắn từ trong tay ra một tia sáng màu lục xóa bỏ mấy đốm lửa mà Tổ Lũng phóng ra:

- Trước tiên cứ để ta nói với hắn mấy câu đã.

- Bạch Lạc tiên tử! Ngươi định làm gì? - Thấy pháp thuật của mình bị Bạch Lạc tiên tử phá vỡ, Tổ Lũng ngẩng phắt đầu mà gào lên:

- Cái thứ này có gì phải nói?

- Ngươi thấy không có nhưng ta lại có chuyện để nói a. - Bạch Lạc tiên tử cười khanh khách, để lộ hai cái lúm đồng tiền xinh xắn:

- Ngươi muốn ra tay thì chờ ta nói xong cũng chưa muộn.

- Ngươi. - Tổ Lũng nhìn Bạch Lạc tiên tử mà giận quá hóa cười:

- Được được! Để ta xem ngươi nói gì.

- Ngươi là Huyền Vô Kỳ?

Bạch Lạc tiên tử chẳng thèm để ý tới Tổ Lũng chỉ nhìn Huyền Vô Kỳ mà hỏi.

Huyền Vô Kỳ lạnh lùng gật đầu nhưng cũng không trả lời. Tuy nhiên Bạch Lạc tiên tử cũng chẳng hề giận mà cười cười, giơ tay chỉ văn sĩ áo tím bên cạnh mà nói:

- Vừa rồi hắn cũng đã nói với các ngươi hắn là Phạm Vô Thường, tông chủ Dật Vân tông. - Sau đó Bạch Lạc tiên tử lại nhìn nam tử áo choàng đen mà nói:

- Còn đây là Hác Thế Ma, đệ tử đắc ý nhất của tông chủ Ích Thích Nô phái Hắc Nguyệt.

- Đây là chương giáo Lăng Tư chân nhân núi Vương Ốc. -Bạch Lạc tiên tử lại chỉ lão đạo có mặt như ngựa đang cầm hạt minh châu màu vàng trong tay.

Bạch Lạc tiên tử cứ như vậy chỉ rồi giới thiệu cho Huyền Vô Kỳ lai lịch của những người bên mình.

Huyền Vô Kỳ chỉ cười lạnh lũng cũng không nói gì. Mặc dù hắn không hiểu ý của Bạch Lạc tiên tử nhưng cũng đã nghe thấy danh tiếng của nàng. Bạch Lạc tiên tử là tu sĩ Tây Vực, rất mê trai đẹp, làm việc phóng đãng. Cho nên mặc dù Bạch Lạc tiên tử tuy đẹp nhưng Huyền Vô Kỳ cũng chẳng hề có lấy một chút hảo cảm.

- Ngươi vừa mới sử dụng pháp quyết hệ Thổ nên chắc có được sau khi ra khỏi Thục Sơn. Hơn nữa tu vi của ngươi rất được. - Tuy nhiên Bạch Lạc tiên tử vẫn để ý tới Huyền Vô Kỳ. Thấy hắn không nói gì, nàng lại nói tiếp:

- Có điều ngươi còn chưa có Nguyên Anh có lẽ không phải là địch thủ của chúng ta. hơn nữa tu vi của Kỳ Liên Liên Thành không hề kém so với Thập Đại kim tiên, hơn xa chúng ta. Ngươi có vào núi Đại Đông cũng vô ích. Hay là ngươi đừng có xông vào nữa.

- Nếu ta xông vào thì sao?- Huyền Vô Kỳ lạnh lùng nhìn Bạch Lạc tiên tử:

- Muốn động thủ thì bắt đầu đi. Không cần phải nói nhiều.

Bạch Lạc tiên tử là thiếu nữ tộc Hồ ở Tây Vực Lâu Lan. Nơi đó chuyện nam nữ hết sức bình thường. Bạch Lạc tiên tử cũng từng có mấy người tình rất anh tuấn nhưng không biết tại sao vừa thấy Huyền Vô Kỳ nàng lại bị hấp dẫn. Hiện tại, Huyền Vô Kỳ hết sức khách khí với Bạch Lạc tiên tử nhưng có thể thấy khi hắn lên tiếng lại hơi nhếch môi. Sự lạnh lùng của hắn càng khiến cho Bạch Lạc tiên tử ưa thích, chỉ muốn ôm chặt lấy Huyền Vô Kỳ và âu yếm.

- Nếu ngươi xông vào ta thật sự không đành lòng nhìn thấy ngươi chịu chết. - Bạch Lạc tiên tử nhìn Huyền Vô Kỳ với ánh mắt nóng bỏng:

- Hay là chúng ta rời đi. Ta và ngươi trở thành đạo lữ, đừng nhúng tay vào việc phân tranh ở đây nữa.

- Chẳng trách mà ngay cả trang phục cũng quái dị như vậy. Thiếu nữ Tây Vực quả nhiên là hoang dâm, lại để ý tới tên mặt trắng này.

Nghe thấy Bạch Lạc tiên tử nói vậy, Tổ Lũng và lão đạo có khuôn mặt dài đều cười lạnh. Còn Hách Thế Ma và Phạm Vô Thường thì hơi nhíu mày.

- Làm đạo lữ của ngươi? - Ánh mắt của Huyền Vô Kỳ trở nên lạnh lùng:

- Ngươi nghĩ ta là ai?

- Chẳng lẽ ngươi thấy ta không xinh đẹp, không xứng với ngươi hay sao? - Bạch Lạc tiên tử nở nụ cười rồi khẽ rướn người để lộ vòm ngực cao vút.

- Muốn ta làm đạo lữ với ngươi cũng được. - Huyền Vô Kỳ cười lạnh nhìn đám người Tổ Lũng rồi lai nhìn Bạch lạc tiên tử mà nói:

- Trừ khi ngươi giết hết bọn chúng để cho ta đi gặp Lạc Bắc sư đệ.

- Giết hết tất cả bọn họ? Huyền Vô Kỳ! Điều kiện của ngươi quá hà khắc, ta không làm được đâu. - Bạch Lạc tiên tử buồn bã lắc đầu. Chưa kịp lên tiếng thì Hách Thế Ma đã không nhịn được ngắt lời:

- Bạch Lạc tiên tử! Ngươi thích thiếu niên tuấn tú thì chờ sau khi xong việc ở đây ta giúp ngươi tìm bảy, bám ngươi. Nói nhiều với hắn làm gì?

- Việc này khác. - Bạch Lạc tiên tử lắc đầu:

- Đám nam tử tục tằn trên thế gian làm sao như hắn được?

- Nếu không được thì muốn cái gì? - Tới lúc này, Huyền Vô Kỳ cũng không kiềm chết được mà quát to với Tổ Lũng:

- Tổ Lũng! Ngươi dám quyết một trận sinh tử với ta không?

- Huyền Vô Kỳ! Ngươi là của ta.

Cặp đùi ngọc của Bạch Lạc tiên tử khép lại, nhẹ nhàng đong đưa. Khuôn mặt nàng hơi ửng hồng. Mặc dù Bạch Lạc tiên tử đã gặp rất nhiều nam tử tuấn tú nhưng không có một ai khiến cho nàng rung động như Huyền Vô Kỳ. hơn nữa, tất cả những loại nam tử trên thế gian cho dù là người tu đạo hay công tử văn nhã thì chỉ cần nàng đong đưa mắt một cái là những người đó sẵn sàng quỳ dưới váy, cầu xin một đêm. Nhưng Huyền Vô Kỳ lại hết sức lạnh lùng, không thèm chú ý tới nàng. Mà càng như vậy, Bạch Lạc tiên tử lại càng ưa thích hắn. Hiện tại, thấy Huyền Vô Kỳ khiêu chiến Tổ Lũng, Bạch Lạc tiên tử lại càng thêm nóng người.

- Hôm nay không nghiền người thành tro thì ta không còn là họ Tổ nữa.

Vừa nghe thấy Huyền Vô Kỳ lớn tiếng hét, Tổ Lũng không kiềm chế nổi cơn giận mà hét lên. Y chẳng nói hai lời, ngón tay búng nhẹ một cái bắn ra một tia lửa to bằng ngón trỏ về phía Huyền Vô Kỳ.

Huyền Vô Kỳ không hề sợ hãi, giơ tay vẽ một cái. Lại một tảng đá to xuất hiện chặn lấy ngọn lửa của Tổ Lũng. Huyền Vô Kỳ có được Đại Diễn Tức Nguyên quyết của Hiên Viên Trọng Huyền. Điểm đặc biệt của thứ pháp quyết này đó là có thể khiến cho linh khí hệ Thổ sau khi bị tản ra lại một lần nữa tụ hợp lại. Sở dĩ nói đây là thứ pháp thuật có sức phòng ngự rất mạnh nhưng pháp thuật của Tổ Lũng cũng có một sự huyền diệu. Sau khi va chạm với tảng đá lớn của Huyền Vô Kỳ nó liền tản ra rồi hóa thành trăm sợi tơ lửa mà tiếp tục lao về phía Huyền Vô Kỳ.

Huyền Vô Kỳ không ngờ có sự biến hóa như vậy nên vội vàng sử dụng kiếm quang để lao lên. Nhưng cho dù như vậy thì vẫn có mấy tia lửa dính lên người gã.

Hơn mười tia lửa dính lên người Huyền Vô Kỳ cũng không tản ra mà như một mũi tên nhọn xuyên thủng trên người Huyền Vô Kỳ mấy cái lỗ.

Mặc dù tránh được chỗ yếu hại nhưng cơn đau cũng khiến cho Huyền Vô Kỳ không nhịn được phải rên lên một tiếng. Người gã hơi rung động, nét mặt không giấu được sự đau đớn.

- Huyền Vô Kỳ sư đệ.

Nhìn thấy cảnh đó, Lạn Hàng lập tức kêu lên kinh hãi. Tuy nhiên Huyền Vô Kỳ vẫn cắn răng thốt lên lạnh lùng:

- Sư huynh! Huynh không cần phải ra tay. Đây là ý của đệ, đệ sẽ xử lý gã.

- Chết đến nơi mà vẫn còn mạnh miệng.

Tổ Lũng nhớ tới ngày đó bị Huyền Vô Kỳ đánh cho bỏ chạy mà oán hận. Y cũng chỉ nghĩ Huyền Vô Kỳ chiếm được tiên cơ, cũng chỉ sử dụng được thổ khôi chứ không thể phóng ra được pháp quyết nào khác. Hơn nữa, trong hai năm qua, Tổ Lũng cũng gặp được một vài chuyện tu được vài thứ pháp thuật hệ Hỏa lợi hại, tu vi tiến cũng nhanh. Hiện tại thấy Huyền Vô Kỳ bị mình đánh cho bị thương thì sự tự tin lập tức tăng vọt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK