Hắn dùng một màn hào quang trắng bao bọc lấy nàng, vượt qua biển gầm gió thét.
Những rặng núi trùng điệp đã thấp thoáng hiện ra trước mắt Lâm Tiểu Uyển.
- Đây là nơi nào?
Một lúc sau, đến phía trên những rặng núi đó, nàng mới thấy bên trên nó mọc đầy những cây đại thụ chọc trời, tất cả đều có màu đen, cứng hơn cả huyền thiết. Vô số trận gió thổi vào chúng lại phát ra âm thanh như sắt thép chạm vào nhau, không hề sứt mẻ chút nào.
Giữa rặng núi tựa như có một lỗ thủng hiện lên giữa dòng nước, tạo thành một dải lụa mỏng mảnh bằng ánh sáng, dẫn đến một ngọn núi.
- Chẳng lẽ đây là núi Thiên Bí?
Đột nhiên nàng nhớ tới gì đó, kinh ngạc quay lại hỏi:
- Sư tôn, không phải người đã nói là mình không nhớ chỗ cụ thể của núi Thiên Bí sao, sao bây giờ có thể đi thẳng tới đây?
Người thanh niên lắc đầu thở dài:
- Ta cũng không biết, khi vừa tiến vào biển Phong Bạo, ta đã biết núi Thiên Bí ở ngay chỗ này rồi.
-
Trong lúc nói chuyện, người thanh niên hướng ánh mắt về phía đỉnh núi cao ngạo một mình được bao phủ giữa tầng tầng lớp lớp những dải lụa bằng ánh sáng, đến bây giờ hắn vẫn không biết mình muốn đến đâu trong núi Thiên Bí này.
- Nguyên khí tinh cầu?
- Loại nguyên khí tinh cầu này chỉ có những thần tiên đã vượt qua thiên kiếp mới có thể dẫn xuống phải không?
- Nguyên khí tinh cầu ở đây do núi Thiên Bí phát ra chứ không phải trận pháp của người tu đạo đâu. Chẳng lẽ núi Thiên Bí chính là trung tâm của biển Phong Bạo, vô số những trận gió trong lòng biển đều có nguồn gốc từ nguyên khí tinh cầu ở đây sao?
Càng đến gần, Lâm Tiểu Uyển càng rõ ràng, những dải sáng mỏng mảnh kia chính là nguyên khí tinh cầu được ngưng tụ.
Nguyên khí tinh cầu cực mạnh và nguyên khí của trời đất xung quanh xung động lẫn nhau, khiến cho nguyên khí xung quanh đỉnh núi cực kì hỗn loạn.
- Thế này thì không có cách nào dùng đến thuật pháp rồi!
Khi còn cách đỉnh núi chừng trăm dặm, màn hào quang bao quanh người thanh niên và Lâm Tiểu Uyển bỗng dưng chấn động mạnh rồi biến mất. Đồng thời, Lâm Tiểu Uyển hoảng sợ phát hiện chân nguyên trong cơ thể mình cũng đang thoát ra ngoài, pháp lực bị dao động rồi cũng biến mất, không thể bay lên nữa.
Những trận gió lớn cũng hoàn toàn biến mất.
Đỉnh núi này giống như tâm bão, xung quanh nó có cuồng nộ đến thế nào thì bên trong vẫn cực kì tĩnh lặng.
Nhìn xuống dưới, cảnh tượng trước mắt khiến Lâm Tiểu Uyển kinh hãi muốn ngất đi.
Dưới chân nàng kéo dài mãi đến đỉnh núi là một rừng hài cốt trắng xóa.
Vô số bộ xương người với đủ hình hải, xương của chim chóc, mãnh thú, thậm chí còn có xương của những con rồng dài tới mười trượng, các loại thú giáp xác, kì lân,… hàng ngàn hàng vạn chất chồng, mênh mông bát ngát.
Đại đa số xương người ở đây đều đã vỡ vụn, có lẽ những người này đều không thể ngự không nên rớt từ trên cao xuống mà chết.
Từ những bộ xương đang nằm lặng lẽ kia phát ra sát khí lạnh lẽo tràn ngập xung quanh, khiến cho người ta không nhịn được mà run lên bần bật, sợ hãi từ tận đáy lòng.
- Sư tôn!
Ngay lúc Lâm Tiểu Uyển phát hiện ra mình không thể vận dụng chân nguyên và thuật pháp, chỉ cảm thấy mạng mình đã tuyệt, thế nhưng nàng còn chưa kịp kêu lên thì một màn hào quang hơi mờ đã lại bao bọc lấy nàng và người thanh niên kia, tiếp tục mang hai người bay về phía đỉnh núi.
Màn sáng mờ này được phát ra từ người thanh niên kia, chính là nguyên khí tinh cầu vô cùng tinh khiết!
Chỉ có người tu đạo đã vượt qua thiên kiếp mới có thể dẫn động nguyên khí tinh cầu!
- Chẳng lẽ sư tôn đã vượt qua thiên kiếp!
-
Cho dù là một người tu đạo thuộc Nguyên Anh sơ kỳ cũng đã là ghê gớm lắm rồi, Lâm Tiểu Uyển muốn cũng chưa từng gặp một người như vậy, thế mà vị sư phó nàng vừa bái này lại là một người đã vượt qua thiên kiếp!
- Nhiều yêu thú như vậy đến đây làm gì? Trên đỉnh núi kia, rốt cuộc đang ẩn giấu điều gì?
Điều khiến Lâm Tiểu Uyển càng kinh sợ là càng đến gần đỉnh núi càng có nhiều hài cốt của yêu thú.
Hơn nữa vảy giáp của những con yêu thú này càng kiên cố, hào quang phát ra càng lóa mắt, hiển nhiên càng gần đỉnh núi thì phẩm cấp các yêu thú càng cao.
Đến giữa sườn núi, Lâm Tiểu Uyển đã thấy được hài cốt của yêu thú Thiên giai!
Lúc này, nguyên khí tinh cầu phát ra từ người trẻ tuổi dường như đã cạn, hắn cũng đã gắng hết sức, hai người rơi xuống. Vừa chạm vào đống xương trắng, hàng loạt tiếng răng rắc vang lên, đống xương vỡ tan thành bột phấn. Những bộ xương này đều đã bị ăn mòn, không biết chúng đã tồn tại ở đây qua bao năm tháng.Sát khí kinh người tỏa ra tạo thành một màn sương đen, Lâm Tiểu Uyển nhìn vào thì trong các bộ xương đều không còn yêu đan, yêu đan của các yêu thú và người tu đạo ở đây hình như đều đã bị lấy đi.
- Đông!
-
Đột nhiên một âm thanh vang lên, một con chim cực lớn dài hơn mười trượng, toàn thân phát ra ánh sáng vàng chói lọi kêu lên thảm thiết rồi rơi xuống.
Trên người con quái điều này phát ra khí tức lôi cương cực kì nồng hậu. Nó có thể tồn tại trong biển Phong Bạo đến giờ, ắt không phải loại yêu thú tầm thường, nhưng đến lúc này nó không thể bay được nữa mà rơi thẳng vào giữa biển xương bên dưới.
- Ô ô ô!
-
Hàng loạt âm thanh kì quái vang lên, vài tia chớp tím và đen lóe lên từ trong đống xương trắng giữa sườn núi.
- Gì vậy?
Lâm Tiểu Uyển bỗng cả kinh, chỉ thấy người thanh niên kia vung tay chém ra hai tia sáng mờ, thế nhưng hai ánh chớp kia tựa như không hề hấn gì, tiếp tục xuyên qua tia sáng mờ ấy đâm thẳng vào giữa trán hai người tựa như hai mũi tên.
- Phù phù!
Kim quang lóe lên, người thanh niên tuy có chút kinh ngạc nhưng vẫn kịp tung ra hai quyền đánh văng hai tia sáng kia.
Lâm Tiểu Uyển nhìn kĩ lại, thì ra hai tia sáng kia chính là hai ngón trỏ của một con bọ cánh cứng.
- Con chim lôi cương kia…
Lâm Tiểu Uyển ngoảnh đầu nhìn con chim lớn kia, nó chắc chắn là một loài yêu thú bất phàm nhưng vẫn không ngăn được việc bị lũ bọ cánh cứng chui vào trong cơ thể.
Chi trong nháy mắt đó, tiếng gào thét của nó im bặt, toàn thân run lên một chặp rồi tuyệt khí, cơ thể nhanh chóng biến thành một cái xác lạnh băng.
- Những con trùng quái dị này hình như rơi ra từ nguyên khí tinh cầu.
-
Nét mặt người thanh niên trở nên vẻ nặng nề, vươn tay kéo Lâm Tiểu Uyển ra sau lưng mình:
- Không được rời khỏi ta, nguyên khí tinh cầu ở đây có thể sinh ra loại côn trùng không sợ thuật pháp đó.
- Không sợ thuật pháp? Tu vi phải cao đến mức nào chứ? Gặp đám trùng này ở đây có gì không ổn sao?
Lâm Tiểu Uyển tái mặt, chợt bên tai nàng lại vang lên tiếng kèn kẹt, đám bọ cánh cứng lúc nãy chui vào trong cơ thể con chim lớn kia lúc này đã chui ra từ trong mắt nó, sau đó cắn xé cái xác.
Âm thanh ô ô tựa như tiếng ngựa hí vang lên từ trên người đám bọ, đột nhiên từ trong bạt ngàn xương trắng bao trùm đỉnh núi vọt ra hàng trăm con bọ cánh cứng khác.
Đám bọ cánh cứng màu tía đó bay tới người con chim khổng lồ. một lát sau, một nửa máu thịt của con chim hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại xương trắng.
- Xuy!
Lúc này lại có một con Vũ Dực Phi Xà toàn thân đen kịt xuyên qua biển Phong Bạo rồi ngã xuống ngay phía sau hai người, cách đỉnh núi còn chưa tới trăm trượng. ngay lập tức lại có mấy chục con bọ chui ngay vào người nó.
Thì ra những người tu đạo hoặc yêu thú rơi xuống đều bị đám bọ này ăn hết máu thịt cho nên mới trở thành những bộ xương trắng hếu như vậy.
Rốt cuộc ở đây ẩn chứa bí mật gì mà có thể hấp dẫn nhiều yêu thú đến vậy?
- Sư tôn, chúng ta làm sao bây giờ?
Lâm Tiểu Uyển nhịn không được lên tiếng hỏi sư tôn của mình. Bởi nàng cảm thấy đám bọ kia sau khi ăn xong hai con chim lớn kia sẽ quay sang đối phó với hai người họ.
- Ta cũng không biết, cứ đi tiếp rồi tính.
Hắn dắt Lâm Tiểu Uyển men theo triền núi tiếp tục tiến lên.
- Đây là xương của Liệt Thiên!
- Đây là xương của thú Thực Thi Quỷ!
- Đây là xương thì Hỏa Tinh Long!
- …
- Đám yêu thú khủng bố này hình như đều muốn đến sơn cốc kia!
- Trong sơn cốc kia phát ra nguyên khí tinh cầu, tựa như có thể ăn mòn hết thảy lực lượng!
Lâm Tiểu Uyển theo sát sau gã thanh niên. Càng lên cao, yêu thú bị hóa thành xương trắng có phẩm cấp càng cao, thậm chí có thể thấy cả xương của yêu thú Thiên giai ngang với tu sĩ đã trải qua thiên kiếp. Có điều xương của nó trải dài đến mấy trăm trượng, tựa như một cây cầu trong suốt bằng thủy tinh.