Mục lục
[Dịch] La Phù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Tằng Nhất Thành, Lạc Bắc, các ngươi muốn làm gì?”

Trên sườn núi, Huyền Vô Kỳ phát ra một tiếng rống to.

Hai người Tằng Nhất Thành và Lạc Bắc hầu như đồng thời nhảy lên, điên cuồng lao về phía đối phương.

Trong nháy mắt Lạc Bắc phát ra lực lượng dũng mãnh xông tới. Hắn phát lực nhảy lên khiến không chỉ đất đá dưới chân nát bấy mà ngay mà vết thương cũ đã khôi phục được một nửa cũng đồng loạt vỡ toang.

Lúc này Lạc Bắc làm cho người ta cảm giác như một con giao long hung mãnh, không một chút do dự lao về phía trước.

Tựa hồ như khoảng không có chút tối sầm lại.

“ Lạc Bắc, ngươi nghĩ ta còn cho ngươi cơ hội sao?”

Ánh mắt Tằng Nhất Thành oán độc nhìn Lạc Bắc, một đạo lôi quang màu giống như trường tiên quất lên người hắn, đánh bay hắn xuống sơn đạo.

Lạc Bắc phát ra tiếng kêu đau đớn.

Đạo lôi quang đánh lên người khiến cho hắn cảm thấy như da thịt toàn thân rách toạc ra, trong lúc nhất thời phát ra tiếng kêu đau đớn. Nhưng sau đó hắn cắn chặt răng, chằm chằm nhìn Tằng Nhất Thành, hai tay hai chân đều dùng sức điên cuồng lao về phía đối phương.

Ánh mắt điên cuồng của Lạc Bắc khiến Tằng Nhất Thành trong nhất thời như bị kiềm hãm.

“ Còn muốn tới gần ta. Tốt, ta xem ngươi có khả năng chịu được bao nhiêu đạo kim quang huyền lôi.”

Lúc này gã và Lạc Bắc cách nhau khoảng cách hơn mười trượng, vừa lúc có thể phóng ra kim quang huyền lôi, mà với cự ly này Lạc Bắc không cách nào đả thương gã.

Trong khoảng cách này, gã không có gì phải e sợ.

Trong mắt Tằng Nhất Thành hiện lên sát khí cùng với sự băng lãnh oán độc.

Một tiếng động vang lên, từng đạo lôi quang màu vàng liên tiếp quật lên người Lạc Bắc khiến cho vừa nhảy lên được mấy trượng, hắn lại bị đánh cho bật trở lại.

Rất nhiều đệ tử trên sơn đạo đều há to miệng nhưng không phát ra thanh âm nào.

Lúc này những đệ tử còn chưa hiểu vì sao hai người lại có thể đánh nhau tới mức sinh tử như vậy, nhưng bọn họ đều nhìn ra được Lạc Bắc muốn cận chiến với Tằng Nhất Thành.

Tình hình hiện tại, chỉ có cận chiến mới có thể đánh bại được Tằng Nhất Thành.

Thế nhưng lúc này hai người cách xa nhau như vậy, Lạc Bắc có thể tiến tới được sao?

Toàn bộ sơn đạo bốc lên khí tức cực kỳ thảm khốc.

Mọi người đều thấy Lạc Bắc lần thứ hai bị lôi quang đánh tới xuống đất rồi lại nhảy lên, lao về phía Tằng Nhất Thành.

Giờ khắc này, trong lòng những đệ tử mới nhập môn đều in đậm thân ảnh bất khuất này.

“ Lại tới hả!”

“ Ta cứ đứng bất động ở chỗ này, ngươi có thể đến được bên người ta?”

Tằng Nhất Thành đứng trên sơn đạo cũng đã hoàn toàn điên cuồng. Gã liên tục phóng ra kim quang huyền lôi đánh xuống người Lạc Bắc.

“ Kim quang huyền lôi này cũng không phải là pháp quyết cao thâm gì. Tu vi hắn như vậy phát ra uy lực cũng không mạnh mẽ nhưng Lạc Bắc không hiểu pháp thuật, chỉ sợ là ngạnh kháng không được.”

“ Lại bị hai đạo kim quang huyền lôi đánh trúng rồi, Lạc Bắc có khả năng không chịu đựng được.”

Trong đầu rất nhiều người trên Thiên Kình Phong đồng thời xuất hiện ý niệm này.

Trên sơn đạo, toàn thân Lạc Bắc trên dưới đều đã đầy các vết thương nhìn mà thấy giật mình, hẩu như không có một bộ phận nào hoàn hảo. Tuy rằng cự ly cách Tằng Nhất Thành chỉ có hai mươi trượng nhưng thân ảnh nhảy lên của Lạc Bắc đã càng ngày càng chậm. Không những thế phía sau hắn xa xa là Kim giáp thần tướng đang chậm rãi đuổi theo.

Lúc này Lạc Bắc gần như đã tiếp cận đến trạng thái đèn cạn dầu.

Chân nguyên Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết trong cơ thể Lạc Bắc đã hao mất tám phần, mà chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh hầu như đã hao hết toàn bộ.

Nếu không phải Lạc Bắc đã tu đến cảnh giới tầng thứ tư của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, thân thể được rèn luyện bền bỉ, kiên cường, dẻo dai, hiện tại có lẽ hắn đã không chịu được nữa.

Thế nhưng lúc này hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía Tằng Nhất Thành.

Cũng chính là ánh mắt này mới khiến Tằng Nhất Thành trở nên điên cuồng.

Bởi vì dưới tình huống này không ngờ gã lại nhận ra chính mình đã sợ hãi. Ánh mắt của Lạc Bắc khiến cho gã phải sợ hãi.

“ Hắn sắp không đứng lên nổi rồi, sao ta phải sợ hắn. Không thể nào.”

Trong đầu Tằng Nhất Thành hiện tại chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là đánh bại Lạc Bắc.

Một đạo kim quang huyền lôi lại đánh lên người Lạc Bắc. Thế nhưng khiến mọi người kinh sợ đến mức hô hấp như ngừng lại là bọn họ thấy trạng thái của Lạc Bắc càng thêm mãnh liệt, thoáng cái đã bật lên.

Trong nháy mắt này, hắn như một con giao long hung mãnh ngẩng đầu lên, dường như cả bầu trời và thải dương đều ngậm trong miệng.

“ Đi tìm chết.”

Một đạo kim quang huyền lôi nổ tung trên người Lạc Bắc khiến hắn phun ra một ngụm máu huyết nhưng mọi người đều thấy một đạo lôi quang màu xanh nổ tung trong tay Lạc Bắc.

“ Ất mộc thanh lôi phù.”

Trên Thiên Kình phong, ngay cả Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà cũng thốt lên kinh ngạc. Vừa mới thốt một tiếng thì lôi quang màu xanh trong tay Lạc Bắc đã đánh lên người Tằng Nhất Thành. Một tiếng nổ vang lên, đồng thời gã bị đánh bay ngược ra ngoài hơn mười trượng, cả người cháy đen nằm bất tỉnh trên mặt đất.

Cả Thiên Kình phong đều ồ lên xôn xao.

Trên sơn đạo Thiên Kiếm phong, Lạc Bắc sau khi phóng ra một đạo Ất mộc thanh lôi phù cũng không dừng lại mà phóng qua thân người cháy đen của Tằng Nhất Thành, nhanh chóng lao về sơn môn của Thiên Kiếm phong.

Ất mộc thanh lôi phù này lúc đầu Thái Thúc lấy được trong tay Tông Chấn, uy lực không tầm thường. Nếu như thay bằng người có tu vi cao thâm có thể từ khoảng không hóa ra lôi quang công kích địch nhân ngoài trăm trượng. Thế nhưng cũng giống như Phi diễm phù, Lạc Bắc dùng chân nguyên kích phát ra chỉ có cự ly công kích trong vòng mười trượng.

Liều mạng, ta bị ngươi đánh một chút, ta cũng đánh ngươi một chút.

Ngay từ đầu tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, nghĩ đến việc cùng người giao thủ không thể tiếp cận cũng không thể tránh né, Lạc Bắc đã tính đến việc sử dụng cách thức trực tiếp như vậy.

Một lần nữa đánh ngã Tằng Nhất Thành rốt cục đã làm cho Lạc Bắc hiểu ra uy lực mạnh mẽ của phù lục, có thể quyết định sinh tử. Thế nhưng tiếp cận được khoảng cách mười trượng với Tằng Nhất Thành, Lạc Bắc cũng đã phải trả một cái giá lớn.

Chỉ chạy về phía trước vài bước, chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh và Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết trong cơ thể hầu như đã tiêu hao hết toàn bộ. Mà phía sau hắn đã vang lên âm thanh sắt thép va chạm, hai Kim giáp thần tướng đã nhanh chóng đuổi kịp hắn.

“ Đi mau.”

Nhưng lúc này Huyền Vô Kỳ bỗng nhiên lao ra rống to lên, cầm hai khối đã ném về phía hai Kim giáp thần tướng, dường như muốn thu hút hai Kim giáp thần tướng này về phía mình.

Lạc Bắc nhìn thoáng qua Huyền Vô Kỳ, tay hơi run lên, vứt đi một vật màu hồng, sau đó hắn lảo đảo nhằm hướng sơn môn của Thiên Kiếm phong chạy tới.

“ Lạc Bắc này…”

Trên Thiên Kình phong, rất nhiều đệ tử Thục Sơn đều trừng mắt lên kinh ngạc. Bởi vì bọn họ thấy vật mà Lạc Bắc đã vứt bỏ chính là ngọc bài màu hồng mà khi lấy ra bóp nát có thể khiến Kim giáp thần tướng đình chỉ truy sát hắn.

“ Dứt bỏ sinh tử.”

Lúc này trong lòng Lạc Bắc chỉ có một tâm niệm, đó chính là sơn môn Thiên Kiếm phong cách không xa kia, nhất định hắn phải tiến vào được vào đó.

Vào lúc Lạc Bắc dứt bỏ đi tâm niệm sinh tử, trong thức hải của hắn tuy rằng đã không thể phát ra dòng suối chân nguyên kim sắc nhưng lại giống như hấp thu được vật gì đó, càng thêm vững vàng.

Vô hình trung, từ lúc bắt đầu nhằm về phía Tằng Nhất Thành đến giờ, Lạc Bắc đã trải qua một lần vứt bỏ sinh tử. Chuyện đó như trải qua một lần rèn luyện khiến Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh của hắn bước một bước lớn về phía trước.

Khác với những công pháp khác, tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh quan trọng nhất là bản tâm kiên định. Nếu như bản tâm không kiên định đến trình độ nhất định, lúc chuyển hóa chân nguyên sẽ bị tâm ma tấn công, có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết. Mà lúc này tâm chí Lạc Bắc đã rèn luyện tới rồi, chỉ có chân nguyên là chưa đủ nhưng tiến cảnh vững vàng, đột phá chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Lúc này Lạc Bắc không thể cảm giác được điểm ấy, ngay khi một pho tượng Kim giáp thần tướng vọt tới phía sau hắn chém xuống một đao. Mắt thấy một đao này sẽ chém lên người thì hắn đã kịp chạy qua sơn môn là một tấm bia đá thật lớn.

Trong nháy mắt, cảm giác giống như đi qua một tầng hơi nước. Mà cự nhận kim sắc của Kim giáp thần tướng phía sau hắn đã chém tới cách hậu tâm hắn ba tấc cũng thoáng cái dừng lại.

“ Lạc Bắc vào Thiên Kiếm phong rồi.”

Trong lúc nhất thời, mọi người trên Thiên Kình phong đều thầm nhủ như vậy.

“ Bên ngoài thấy Thiên Kiếm phong màu trắng, chỉ toàn là ảo giác do pháp trận tạo thành.”

Lạc Bắc nhảy vào Thiên Kiếm phong, thấy cảnh tượng trước mắt khác hẳn bên ngoài.

“ Lạc Bắc.”

Thoáng cái hắn nghe thấy thanh âm vui mừng của Lận Hàng và Thái Thúc đang đứng ở không xa trước mắt. Mà phía sau hai người chính là ngọn núi màu trắng giống như thấy ở bên ngoài.

Phía sau hai người là một con đường thật lớn thông tới một sơn cốc màu xanh đậm.

Trong sơn cốc thật lớn và trống trải có một ngọn núi đứng cô lập. Trên ngọn núi tản ra một loại khí tức ngạo thiên, duy ngã độc tôn…kiếm khí lạnh thấu xương khiến cho kẻ khác hít thở không thông.

“ Đó là đâu?” lực chú ý của Lạc Bắc liền bị ngọn núi đó thu hút.

“ Đó là kiếm tháp.” Một người có chòm râu tóc dài, dáng vẻ tiều tụy, trên người mặc đạo bào màu xanh dường như đã bị phong hóa, nhìn qua có chút lôi thôi. Lão giả đứng thẳng trên sườn núi, dường như tách biệt ra khỏi không gian, nhìn Lạc Bắc rồi chậm rãi trả lời.

“ Đây là kiếm tháp?”

Trên Thiên Kiếm phong từng cơn gió chầm chậm thổi tới nhưng tâm thần Lạc Bắc lúc này rung mạnh, không nói thành lời.

Trong gió mơ hồ truyền tới thanh âm ông ông, Lạc Bắc thấy tòa núi cao trăm trượng toàn bộ lại do phi kiếm tụ thành.

Tích kiếm thành sơn!

Nguyên lai kiếm tháp mà đệ tử Thục Sơn biết được lại là một ngọn núi cao trăm trượng đều do phi kiếm tụ thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK