Mục lục
[Dịch] La Phù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau, Hoài Ngọc hơi thở dài rồi nói với hắn:

- Tại sao ngươi lại cứu ta? Nếu không để ý tới ta mà đuổi theo thì bọn chúng khó có thể thoát được.

- Vừa rồi ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi cũng là chuyện bình thường.

Lạc Bắc mở mắt ra rồi đứng dậy. Sau khi điều tức một chút, sắc mặt của hắn cũng hồng hào lên được một chút.

- Mặc dù đám người Trần Thanh Đế không là đối thủ của ngươi nhưng cũng đều là những kẻ kiêu hùng. Để cho bọn chúng chạy vẫn là một mối họa lớn. - Hoài Ngọc nhìn Lạc Bắc:

- Nếu là người khác, cho dù ta có cứu hắn thì cũng chưa chắc đã chấp nhận bỏ qua cho họ mà bất chấp tổn thương để cứu ta.

Lạc Bắc liếc mắt nhìn Hoài Ngọc:

- Người khác là người khác. Ta là ta! Ta là người La Phù nên có quy tắc làm việc của mình.

Hoài Ngọc nói:

- Ta vừa mới ngưng tụ Nguyên Anh. Vừa rồi nếu ngươi không cứu ta, cho dù Nguyên Anh có ra khỏi thân thể cũng chẳng có thể đoạt xác mà nhanh chóng tan biến. Cho dù thế nào thì ngươi cũng cứu ta hai lần. Mà ta cũng chỉ cứu ngươi một lần, thậm chí trước đó còn hại ngươi.

- Trong suy nghĩ của Hoàng Vô Thần thì mỗi đệ tử Côn Luân cũng chỉ là một quân cờ trong tay y. - Lạc Bắc chợt nói:

- Ngươi có thể lựa chọn rời khỏi Côn Luân như Nam Cung Tiểu Ngôn không?

Những lời nói của Lạc Bắc vào lúc này có chút bất ngờ nhưng Hoài Ngọc có thể cảm nhận được ý tứ của hắn ẩn chứa ở trong đó. Nàng nở nụ cười chua xót rồi lắc đầu:

- Không được! Ta khác với Nam Cung Tiểu Ngôn! Chưởng giáo Hoàng Vô Thần đối với ta có đại ân. Lúc trước khi phụ vương của ta trở thành tù nhân, ta tới Côn Luân đã thề rằng tu luyện Xá Nữ nguyên âm quyết và dốc sức vì Côn Luân để chưởng giáo Hoàng Vô Thần giúp phụ thân ta phục quốc.

Lạc Bắc nhíu mày:

- Ngươi trả giá như vậy thì còn đại ân gì nữa?

- Cái giá phải trả đó là do ta chủ động nói chứ không phải do chưởng giáo Hoàng Vô Thần bức ta. - Hoài Ngọc nhìn Lạc Bắc:

- Người tu đạo rất ít nhúng tay vào chuyện thế gian. Ta lấy điều kiện đó để cầu Côn Luân giúp đỡ. Cuối cùng chưởng giáo Hoàng Vô Thần cũng giúp ta cứu phụ vương và giúp phụ vương ta phục quốc. Nếu không có ngài, tất cả chúng ta đã hóa thành xương trắng.

Lạc Bắc nhất thời im lặng không nói gì mà chỉ khẽ thở dài.

Màn sáng màu lam bên ngoài khu đất phong của Hoàng Thiên tông vẫn lơ lửng trong Tử Kim hư không.

Đột nhiên, một tảng thiên thạch màu đen từ xay hiện ra va chạm với vầng sáng màu lam làm bắn lên những vầng lửa cùng tiếng động đinh tai nhức óc.

Không lâu sau khi tảng thiên thạch bay trúng vào vầng sáng lại có một quầng ánh sáng màu đen từ xa bay tới gần màn sáng màu lam.

- Sao lại thế này?

Ngay khi vầng sáng màu đen tới gần màn sáng màu lam chừng trăm trượng lại có mấy tia sáng màu đỏ từ xa vọt tới va chạm phát ra những tiếng nổ. Ánh sáng màu đen vừa mới thu lại thì ra chính là đám mây đen do Thúc Anh hắc vân nang hóa thành. Vào lúc này, đám mây nhìn hơn trước mỏng hơn nhiều lắm, hơn nữa ánh sáng cũng tối hơn trước, cho thấy nó bị tổn hại nặng. Mà vào lúc này, Lạc Bắc và Hoài ngọc ở trong đám mây đen đều đang hết sức khiếp sợ.

Đúng như Hoài Ngọc lường trước, đám người Trần Thanh Đế, Băng Trúc Quân sợ hãi Lạc Bắc đuổi giết đã vượt qua cái trận pháp thượng cổ kia mà ra khỏi Tử Kim hư không.

Mặc dù Hoài Ngọc và Lạc Bắc không có tinh đồ và Hoài Ngọc biết rõ hướng của cái trận pháp kia nhưng cả hai người phải tìm mất gần một ngày mới tới được vị trí của cái trận pháp đó rồi hủy hoại nó. Tuy nhiên khu đất phong của Hoàng Thiên Tông đã tồn tại mấy ngàn năm. Trong mấy ngàn năm qua, Liệt Khuyết Lam quang trận vẫn còn nguyên vẹn.

Nhưng hiện tại từ chỗ Lạc Bắc và Hoài Ngọc nhìn thì trên màn sáng màu lam đã xuất hiện rất nhiều lỗ thủng. Thậm chí có lỗ thủng còn có đường kính tới mười trượng. Cả một khoảng rộng lớn trên màn sáng màu lam đã bị phá thành những mảnh nhỏ nhìn như sắp hỏng.

Nhìn cảnh tượng vừa rồi, màn sáng màu lam cũng không phải do pháp thuật của người tu đạo phá hỏng mà vì những thiên thạch và bụi sao băng trong không gian va chạm làm cho như vậy.

- Khu đất phong của hoàng Thiên tông tồn tại mấy ngàn năm tại sao khi chúng ta tới lại bị tổn hại như vậy?

Lạc Bắc nhìn liếc qua khu vực màn sáng màu lam bị tổn hại mà hỏi Hoài Ngọc. Chỉ cần nhìn tình trạng bên ngoài của màn sáng cũng biết bên trong khu vực đất phong của Hoàng Thiên tông cũng sẽ bị tàn phá.

- Chắc là vậy.

Hoài Ngọc giật mình rồi đột nhiên hiểu ra:

- Băng Trúc Quân và Trần Thanh Đế cùng với chúng ta tới đây sử dụng Lưỡng Nghi phân quang hoàn của Thao Sinh Nguyên khiến cho Tinh thần nguyên từ xạ tuyến và cực quang xạ tuyến trong đám loạn thạch mất đi hết. Sau đó khi ngươi tới mới không có gì trở ngại. Nếu không với thứ Tinh thần nguyên từ xạ tuyến và Cực quang xạ tuyến có thể khiến cho tất cả pháp bảo mất đi tác dụng thì ngươi cũng khó tới được khu đất phong này của Hoàng Thiên tông.

- Lúc đó bọn họ chỉ nghĩ phá vỡ Tinh thần nguyên từ xạ tuyến và Cực quang xạ tuyến xung quanh khu đất phong của Hoàng Thiên tông cũng chỉ là muốn tới đây chứ không nghĩ nhiều. Hiện tại nhìn cảnh tượng khi Hoàng Thiên tông xây dựng khu đất phong ở chỗ này như có thêm một khu cấm chế của thiên nhiên. Hơn nữa lực hút từ Tinh thần nguyên từ xạ tuyến rất mạnh, toàn bộ thiên thạch...tới đây đều bị hấp thụ ở bên ngoài mà không thể tiến vào trong. Hiện tại đám người Băng Trúc Quân phá vỡ khu vực Tinh thần nguyên từ xạ tuyến và cực quang xạ tuyến khiến cho thiên thạch ở bên ngoài không có gì ngăn cản va chạm với nhau mới có nhiều thứ văng tới cái Liệt Khuyết lam quang trận này.

- Mổ gà lấy trứng. Chỉ sợ đám người Băng Trúc Quân và Trần Thanh Đế cũng không ngờ rằng mình lại làm chuyện này. Vì để tiến vào đây mà chúng khiến toàn bộ khu đất phong bị hủy.

Trong lúc Lạc Bắc nói chuyện lại có mấy trăm tảng thiên thạch lao thẳng vào màn sáng khiến cho nó vang lên những tiếng nổ mạnh. Toàn bộ vầng sáng màu lam cũng rung chuyển kịch liệt.

- Chúng ta phải tận dụng thời gian mới Được.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lạc Bắc nhíu mày:

- Nhìn tình hình này thì Liệt khuyết lam quang trận sẽ nhanh chóng không chịu nổi nữa. Tới lúc đó chúng ta đi vào Hoàng Thiên thần tháp cũng không được an toàn.

- Thế thì không phải lo. - Hoài ngọc hơi lắc đầu:

- Bản thân Hoàng Thiên thần tháp có lực phòng ngự rất mạnh, lại được xây dựng khổng lồ như thế là để khi có kẻ địch mạnh tới, đệ tử không địch lại có thể lùi vào trong Hoàng Thiên thần tháp, dựa vào sự phòng ngự của nó. Theo truyền thuyết thì trong sơn môn của Hoàng Thiên tông còn có một cái Hoàng Thiên thần tháp khổng lồ, nó là phòng tuyến cuối cùng của họ. Chỉ cần chúng ta không động tới cấm chế của nó là tương đối an toàn.

Lạc Bắc nghe vậy cũng thấy yên tâm liền nói:

- Tại sao ngươi lại hiểu biết về cổ phù của Hoàng Thiên tông và nhiều chuyện trong giới tu đạo thượng cổ như vậy? Chẳng lẽ bên trong Côn Luân có nhiều điển tịch về thứ này để cho đệ tử các ngươi đọc?

- Không phải. - Hoài ngọc lắc đầu:

- Sở dĩ ta biết được chuyện này là khi còn ở nước Lâu Lan may mắn nhặt được một cái ngọc giản của một vị Tán Tu thượng cổ lưu lạc. Trong đó nó ghi một chút cảnh tượng tới tu đạo cổ đồng thời có giới thiệu về cổ bảo, cổ phù và các đại phái.

Lạc Bắc gật đầu cũng không nói gì thêm. Thúc Anh hắc vân nang lại biến thành đám mây bọc lấy hai người rồi lướt vào trong khu đất phong của Hoàng Thiên Tông.

Trong toàn bộ khu đất phong của Hoàng Thiên tông quả nhiên đã gặp phải sự phá hoại không hề nhỏ. Rất nhiều ngọn núi bên trong bóc khói nghi ngút kém theo những đám cháy. Ngay cả trăm cái cột trụ màu trắng xung quanh hoàng Thiên thần tháp cũng mất đi mười cái. Dường như chúng bị cái gì đó húc cho nát bét.

Nhưng Lạc Bắc và Hoài Ngọc cũng không hề dừng lại. Mãi cho tới khi tới trước Hoàng Thiên thần tháp, cả hai lấy cái Thông Hành phù mà Chung Vân để lại rồi tiến vào trong.

....

Sau một lát, tại lối vào tầng hai nơi có hai cái lồng ánh sáng màu đỏ cao tới năm mươi trượng xuất hiện bóng dáng của Lạc Bắc và Hoài ngọc.

Lạc Bắc đứng trước hai vầng sáng màu đỏ quan sát một lúc rồi quay sang hỏi Hoài Ngọc:

- Ta đối với cổ phù cũng không hiểu. Ngươi nói xem ta nên lấy ba cái cổ phù nào?

- Lúc trước trong này cao nhất là Khổng Tước Minh vương phù và Hóa Thần phù. Có điều đáng tiếc mỗi loại chỉ có một cái. Hiện tại... - Hoài Ngọc cau mày, trầm ngâm một lát rồi chỉ ba cái phù trong vầng sáng:

- Không bằng ngươi cứ lấy ba cái này. Dù sao thì ngươi cũng có cách vào trong Tử Kim hư không. Nhất thời Hoàng Thiên thần tháp cũng không hỏng được. Những loại khác ngươi có thể dẫn người tới rồi từ từ lấy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK