Mục lục
[Dịch] La Phù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Trấn long thung.”

“ Dát Ba Lạp oản!”

Nghe được Vũ Nhược Trần nói vào bảy trăm năm trước, bậc tiền bối của Thục Sơn phát ra vạn đạo bản mạng kiếm nguyên. Vốn tâm thần đã yếu đuối sau khi chống lại ảo cảnh thiên ma, Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh đều chấn động, nhắm mắt xếp bằng trên mặt đất. Ảo cảnh tán đi, lộ ra giữa cung điện tám cây cột kim sắc có sáu mặt, ở giữa là một cái chén lớn nằm trên bàn ngọc thạch đầy hoa văn màu trắng.

Sau vài tuần hương, hai người chậm rãi đứng dậy, khôi phục lại vẻ lạnh lùng sắc bén, quay về Vũ Nhược Trần gật đầu nói: “Vũ Nhược Trần sư thúc trách tội.”

“ Không cần đa lễ.” Vũ Nhược Trần phất phất tay áo, nhẹ nhàng nói. “ Các người dưới tính huống ở đây không giữ được tâm thần, cũng có thể chấp nhận. Nhanh khôi phục lại như vậy, trong hàng đệ tử cũng chỉ có hai ngươi.”

“ Đại chưởng giáo sư thúc.” Đoạn Thiên Nhai hỏi trực tiếp: “Người vừa rồi có nói, một người phát ra vạn đạo bản mạng kiếm nguyên, là sự thật sao?”

Vũ Nhược Trần gật đầu, khôi phục lại vẻ bình hòa, trong mắt hiện lên một đạo tinh mang. “ Đương nhiên là thật. Bảy trăm năm trước, Thục Sơn ta sở hữu một môn kiếm quyết, gọi là Toái Hư Vạn Kiếm Quyết. Tên này tuy rằng bình thường nhưng danh phù kì thực, chính là thiên hạ đệ nhất kiếm quyết. Tu đến tận cùng chính là cảnh giới độ kiếp chân tiên kiếm toái hư không. Dưới vạn kiếm tề phát, trong vòng mười dặm, hư không chỉ một kích là nát bấy, ngay cả độ kiếp chân tiên cũng không đỡ được.”

“ Chân nguyên một người, chỉ có thể tẩm bổ dung hợp một thanh phi kiếm. Ngay cả tu ra nguyên anh, chỉ sợ cũng chỉ như sư thúc tu thêm một đạo nữa. Nói vạn đạo kiếm nguyên thuộc về một người,làm sao có khả năng tu thành được?”

Nếu không phải chính miệng Vũ Nhược Trần đã tu thành nguyên anh đại thành nói, Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh đã khẳng định là người nói vọng ngôn.

Bởi vì điều này không phù hợp với tinh túy, đạo lý của bản mạng kiếm nguyên.

“ Toái Hư Vạn Kiếm Quyết đã thất truyền rồi, ta cũng không có biện pháp phỏng đoán huyền ảo trong đó.” Vũ Nhược Trần thở dài nói. “Bằng không hiện tại chỉ cần trong Thục Sơn có người tu ra mười đạo, trăm đạo bản mạng kiếm nguyên, trong thiên hạ làm gì có người nào có thể chống lại Thục Sơn ta?”

“ Sư thúc, người nói Lâm Phong Ngô tiền bối của Thục Sơn ta tu thành vạn đạo bản mạng kiếm nguyên, vậy đã thiên hạ vô địch rồi, vì sao không truyền lại mà lại để kiếm quyết thất truyền?” Ánh mắt Đan Lăng Sinh lóe sáng, hỏi.

“ Toái Hư Vạn Kiếm Quyết! Thục Sơn ta từ khi khai tông lập phái tới này, tuy có tổ sư sáng chế ra nhưng tu luyện rất khó khăn. Trong mười đại đệ tử cũng chỉ có một người là Lâm Phong Ngô tiền bối tu thành.” Vũ Nhược Trần chậm rãi nói. “Lâm Phong Ngô tiền bối là người kinh tài tuyệt diễm, không phải ta có khả năng tưởng tượng. Nhưng một người như thế, lại không tránh được nhân quả, không tránh được chữ tình.”

“ Đương thời, người cùng với Nhược Ngân Trang tiên tử của Thanh Thành kết thành đạo lữ. Thế nhưng khi người bế quan tu luyện Toái Hư Vạn Kiếm Quyết thì Nhược Ngân Trang tiên tử bị cừu nhân đánh chết. Người xuất quan sử dụng vạn đạo kiếm nguyên nhất cử tiêu diệt cừu địch, rồi sau đó không rõ tung tích. Có người nói lúc cuối cùng người phá vỡ hư không mà đi, lại có người nói tâm người đã chết, không quay lại trần thế.”

“ Chúng ta tu đến cảnh giới này liền biết nói phá toái hư không, đi vào cõi thần tiên là một chuyện hư vô mờ mịt. Khả năng Lâm Phong Ngô tiền bối tâm đã chết, không muốn quay lại trần thế nữa.”

“ Tâm tử, đạo tán, Lâm Phong Ngô tiền bối thật là người si tình.” Nghe được Vũ Nhược Trần nói như vậy, Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh đều không khỏi cảm thấy đau buồn. Thế nhưng vào lúc này, thanh âm của Vũ Nhược Trần lại trở nên sắc bén. “ Người tu đạo, bản tâm kiên định, chém nát cản trở, dũng mãnh tịnh tiến. Chữ tình, đó là đại kiếp nạn. Ngay cả hạng người kinh tài tuyệt diễm cũng đã hãm sâu vào trong đó. Các ngươi nhất định phải lấy người nọ làm tấm gương.”

Người nọ?

Người nọ là ai?

Vừa nghe Vũ Nhược Trần nói lên người nọ, Đan Lăng Sinh nhất thời rùng mình, sự đau buồn biến mất, gật đầu thụ giáo. Mà Đan Lăng Sinh tuy rằng mặt trầm xuống, nhưng trong ánh mắt có thể phát hiện tâm tình đang xao động. Tựa hồ có một tia không đành lòng, lại có một tia phẫn nộ, căm giận.

Nhưng Đan Lăng Sinh chỉ sợ cũng không nhìn ra được, Vũ Nhược Trần tuy rằng lớn tiếng giáo huấn, nhưng trong ánh mắt cũng có một tia phẫn nộ, bất bình giống hắn.

“ Lâm Phong Ngô tiền bối là cao nhân, tự có lựa chọn của chính mình. Chúng ta là hậu nhân, không thể bình phán. Nhưng người không phải là tán tu, mà là đệ tử của Thục Sơn ta, lại để cho kiếm quyết ngạo thị thiên hạ của Thục Sơn thất truyền, điểm này…có lẽ là sai lầm của người.” Vũ Nhược Trần nói tiếp. “ Lúc người biến mất mầy trăm năm, tiền bối Thục Sơn chúng ta hao hết tâm lực cũng không tìm được người cùng với bí pháp. Nếu bí pháp vẫn còn, có người tu thành, Côn Lôn há có thể sai khiến chúng ta!”

“ Sư thúc nói rất đúng.” Đoạn Thiên Nhai gật đầu, đối với điểm này hắn cũng rất đồng tình.

“ Sư thúc, đệ tử vừa mới có được tiến cảnh, vì sao đưa chúng ta nhập vào cấm địa. Trấn long thung rốt cuộc trấn áp vật gì, vì sao lại dâng trào lên chân nguyên ma lực như vậy?” Nhìn tình cảnh trước mắt, Đan Lăng Sinh không nhịn được lên tiếng hỏi.

Bát phương trấn long thung.

Đây là thứ mà người tu đạo có tu vi cao tuyệt sau khi đại Ân khai quốc trong truyền thuyếtcảm ứng thiên địa long mạch mà dưỡng dục ra chân long, bình định thiên hạ. Vì vậy mà sử dụng quốc lực, mời mười mấy người tu đạo có tu vi cực cao, đúc thành tám cây cột trụ sáu mặt bằng vàng ròng, bên ngoài có khắc pháp trận trấn áp thời thượng cổ, tạo thành bát phương trấn long thung. Pháp trận này ngay cả chân long cũng trấn áp được. Tuy rằng tám cây cột trụ phải dựa vào hoàn cảnh địa thế mà có uy lực khác nhau, lại không thể dùng như pháp bảo để đối địch nhưng dùng để trấn áp linh vật, đã có uy lực tiếp cận với độ kiếp chân tiên.

Dát Ba Lạp Oản!

Pháp khí chí cao của Phật hiệu mật tông, lão Triệu Nam khi gặp sát kiếp thì mạnh mẽ sử dụng thân ngoại hóa thân của đại uy đức kim cương đã có uy lực lớn như vậy. Dát Ba Lạp Oản này chính là Đại Bi, tượng trưng cho trí tuệ của Không Tính, ma trận khắc lên có công dụng trấn tà. Chỉ là lúc đầu lão Triệu Nam sử dụng thân ngoại hóa thân là do chân nguyên ngưng tụ thành. Mà cái ngọc thạch bàn màu trắng trước mắt này được khảm nạm thêm tinh kim nên càng thêm tinh thuần. Trong đó ẩn chứa huyền ảo chính là từ bi chi niệm. Vừa nhìn là biết Dát Ba Lạp Oản chỉ do cao tăng đắc đạo sử dụng, kinh qua phật tông pháp sư niệm chú thuật chế thành, có thể nói là chí bảo trấn tà.

Tất cả những thứ này cũng chỉ là để trấn áp thứ vật thể màu hồng trong chén trên thạch bàn.

Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh đều đã nhìn ra, sắc dục thiên thiên ma chân cảnh vừa rồi đạt được trình độ huyết nhục như vậy là có liên quan đến việc ngưng tụ ra chân nguyên ma đạo.

Trải quan bát thiên trấn long thung và sự trấn áp của Dát Ba Lạp Oản còn có thể phát sinh thiên ma chân cảnh, như vậy trình độ ngưng tụ chân nguyên ma đạo đã mạnh mẽ tới mức nào?

Đó là bởi vì đã sau khi đã trải qua thiên ma chân cảnh, tâm thần đã đến cực hạn. Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh mới có thể thất thủ tâm chí, nhịn không được phải nhập định trấn tĩnh bản tâm.

“ Đây là thứ mà Vô Tâm sau trận đánh trên đỉnh Kim Đính bị hình thần câu diệt đã để lại một hạt xá lợi tử.”

Vũ Nhược Trần nhìn hồng bảo thạch bàn mà nói.

“ U minh huyết ma!” Tinh thần liên tiếp bị rung động mạnh, nhưng tâm chí Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh lại càng trở nên kiên định. Nghe được cái tên kia, hai mắt đều lóe sáng.

“Năm đó, Vô Tâm suất lĩnh quần ma đại chiến với chính đạo một trận. Lúc bị hình thần câu diệt đã để lại bảy viên huyết xá lợi. Thục Sơn ta chiếm được một viên, Triết Bang Tự, Nga Mi, Từ Hàng Tịnh Trai, Đại Tự Đại Cung, Thanh Thành, Không Động đều phân biệt được một viên.”

“ Ma công của U Minh Huyết Ma tham thiên tạo hóa, huyết xá lợi lại có khí tức độc ác như vậy, tại sao không trực tiếp phá hủy?” Đoạn Thiên Nhai hỏi.

“ Huyết xá lợi chỉ thuần túy là hội tụ chân nguyên, không có thần hồn ý thức, không lấy chân nguyên hấp dẫn cũng sẽ không xuất hiện chân nguyên ma khí, vì vậy không cần phải sợ. Hơn nữa, chân nguyên hao phí chia ra sẽ giảm đi nhiều, không hấp thu năng lượng mà tăng trưởng, không có khả năng chiếm được, chuyển sang kiếp khác.” Vũ Nhược Trần nói. “ Tuy rằng là vật cực kỳ âm độc nhưng vẫn là chân nguyên thuần túy, chỉ cần trấn áp chế trụ, lợi dụng cho tốt có thể rất tốt cho tu luyện như vừa rồi. Nếu như là một người có tâm chí cực kỳ kiên định, có thể đem huyết xá lợi luyện hóa, tu vi nhất định sẽ tăng rất nhanh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK