Mục lục
[Dịch] La Phù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyết ý như thế, Hắc Phong lão tổ lập tức đáp xuống một sơn cốc gần ngay trước mắt.

“ Vù” , Hắc Phong lão tổ vừa đáp xuống đất, đảo mắt xung quanh rồi lập tức phát ra mấy luồng cuồng phong, xông thẳng vào một cái sơn động cách đất tầm hơn hai thước trên vách sơn cốc, không cần biết bên trong có sinh vật nào hay không, cứ mặc sức càn quét. Sau khi cuốn hết đá vụn và những thứ ô uế tích tụ lại ra ngoài, lão cùng Lạc Bắc xông vào sơn động ẩn nấp.

Cả cái sơn động sâu chưa đến ba trượng, cao không quá mấy thước, chưa cao đến bụng của Lạc Bắc, nhưng Hắc Phong lão tổ cũng mặc kệ, lập tức ngồi xuống rồi lấy ra mấy viên đá nhiều màu, nhanh chóng bố trí một pháp trận.

'Đây chắc chắn là pháp trận để che giấu mùi cơ thể.”

Lạc Bắc còn chưa kịp quan sát hết pháp trận làm từ mấy viên đá màu đó thì đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc cay xực. Quay đầu lại thì thấy Hắc Phong lão tổ đổ ra hai viên đan dược màu đỏ rực từ một chiếc bình ngọc màu đen.

“ Người như lão độc lai độc vãng, tung hoành thiên hạ ít nhất cũng phải mấy chục năm, trong người đương nhiên là có thánh dược trị thương.”

Nghĩ đến đây thì Lạc Bắc cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì toàn thân đã cứng đờ lại, rõ ràng lại bị Hắc Phong lão tổ dùng pháp thuật khống chế.

“ Kể cả ông có không khống chế ta, thì ta cũng không nhân lúc ông gặp nguy mà gây hại cho ông.”

Lạc Bắc ngồi đối diện với cửa động, toàn thân cứng đờ, trong lòng cũng chỉ biết cười khổ mà thôi.

Sau khi uống xong hai viên đan dược đỏ rực, Hắc Phong lão tổ hướng hai tay lên trời, xếp thành một kiểu ấn quyết, nhắm hai mắt lại.

Một làn khí đỏ thoát ra từ từng lỗ chân lông của Hắc Phong lão tổ, nhanh chóng biến thành một đám mây đỏ, bao bọc lấy toàn thân.

Trong rừng sâu vắng vẻ lạnh lẽo, Hắc Phong lão tổ cứ ngồi như thế, hai ngày rồi vẫn chưa tỉnh lại. Đến trưa ngày thứ ba, Lạc Bắc đã khát khô cả họng, bỗng trong rừng trời lại đổ mưa.

Mưa rơi liên miên trước mặt nhưng Lạc Bắc lại không thể há mồm ra hứng lấy, cảm giác này thật không có gì khổ sở hơn.

Lạc Bắc không khỏi nghĩ đến việc dù cho mình có sinh khí dồi dào, nhưng nếu Hắc Phong lão tổ cứ ngồi thế này vài tháng, thì mình chắc chắn cũng sẽ chết khát theo.

Đúng lúc này, trong rừng đột nhiên vọng đến một âm thanh chói tai. Lạc Bắc đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang chạy như bay về phía hang động của mình và Hắc Phong lão tổ.

“ Á!” đột nhiên gặp phải biến cố thế này, Lạc Bắc theo lẽ tự nhiên muốn gào to lên, nhưng lại bị Hắc Phong lão tổ khống chế đến nỗi không nói được tiếng nào. Trong nháy mắt người đó đã xông vào đến bên trong động, nhìn chằm chằm vào Lạc Bắc và Hắc Phong lão tổ.

Lúc này Lạc Bắc đã có thể nhìn rõ tướng mạo của người này, y thật không dám tin vào mắt mình.

Y phục của người này là y phục màu xanh thô mà thôn dân vùng sơn thôn hay mặc, nhưng rách rưới tơi tả. Điều khiến Lạc Bắc không thể tin vào mắt mình được chính là khuôn mặt của người này như bị vô số con rắn độc cắn xé, thoạt nhìn chỉ thấy toàn là những vết sẹo màu đen, mặt nổi u nhọt, ngũ quan biến dạng, một số bộ phận khác còn đang thối rữa, xấu xí đến mức còn không ra hình người.

Nếu so với khuôn mặt của người này, thì khuôn mặt của Lạc Bắc khi bị Hắc Phong lão tổ đánh phấn lòe loẹt cho vẫn có thể coi là quốc sắc thiên hương.

Người này dường như cũng tự biết mình mặt mũi xấu xí, vừa xông vào hang, phát hiện ra bên trong có người liền la lên thất thanh, vội vàng lấy tay che mặt.

“ Người này không phải là người xấu, nếu là người xấu thì đã không sợ tướng mạo xấu xí của mình làm người khác kinh hãi. Có điều tại sao y lại đột nhiên xông vào động này, tu vi của y cũng không phải là thấp, đây cũng không thể là nơi ở của y được.

Lạc Bắc chỉ động đậy được hai mắt, thấy người này hành động như vậy liền đoán ra được.

Người này lén nhìn Lạc Bắc qua kẽ tay, thấy trong mắt Lạc Bắc không có vẻ gì là sợ hãi, trong mắt y cũng bất giác lóe lên cái nhìn rất kì lạ. Nhìn lại Lạc Bắc và Hắc Phong lão tổ đang ngồi yên bất động, y dường như cũng đoán ra được Hắc Phong lão tổ đang trị thương, còn Lạc Bắc thì bị pháp thuật khống chế.

Chắn chắn là không muốn tự chuốc lấy phiền toái, sau khi do dự một lúc, hán tử tướng mạo vô cùng xấu xí này liền quay người đi, bước ra khỏi sơn động. Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng người nói, Lạc Bắc nhìn về phía có tiếng động thì thấy có một tốp năm người, bốn nam một nữ đang tiến vào sơn cốc không tên.

“ Năm người này đều là những người tu đạo có tu vi không thấp, không biết là thuộc môn phái nào.”

Lạc Bắc vừa nhìn đã nhận ra, trong năm người này, đứng đầu là một nam tử tuổi chạc bốn mươi, khôi ngô tuấn tú, khí phách hiên ngang. Người đó mặc áo gấm, cổ áo và tay áo đều có thêu hoa văn mây bay màu bạc, nhìn rất quý phái, phong độ. Còn hai nam tử đứng bên trái y thì dáng người thấp béo, mặt mũi giống nhau, đều mặc áo dài màu bạc, sau lưng đều đeo một thứ binh khí kì lạ, có lẽ là hai anh em sinh đôi.

Nam tử còn lại thì tuổi tầm ba mươi, ăn vận như văn sĩ, diện mạo quan ngọc, phong độ ngời ngời, trên thắt lưng có đeo một thanh trường kiếm. Bao kiếm và lưỡi kiếm đều được đúc từ một loại hợp kim màu tím, khảm nạm mấy viên ngọc đen, vừa nhìn là biết xuất thanh từ danh môn vọng phái. Nữ nhân đứng bên cạnh y mặc áo dài màu xanh cổ vịt, vô cùng xinh đẹp. Nàng ta lặng lẽ như sóng nước mùa thu, mặt tròn môi mọng, yểu điệu thướt tha, nhìn rất xứng đôi với chàng trai tuấn tú bên cạnh.

“ Rõ ràng lúc nãy y chạy vào đây, tại sao bây giờ lại không cảm nhận được chút mùi vị nào?”

Năm người lập tức dừng lại, vị nam tử đi đầu nhìn có vẻ quý phái phong độ bỗng kêu khẽ lên, nhìn vào pháp bảo đang cầm trong tay, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Pháp bảo trong tay y là một cỗ xe ngựa nhỏ nhìn giống y như thật, làm bằng gỗ màu đen, vỏ ngoài nhìn vô cùng nhẵn mịn. Đằng trước cỗ xe ngựa hai bánh là một hình người nhỏ chỉ có một tay, đang chỉ tay về phía trước, có điều hình người một tay đứng trên xe ngựa lại đang tự quay vòng vòng, nhìn có vẻ vô cùng kì diệu.

Nếu bây giờ Hắc Phong lão tổ nhìn thấy cỗ xe ngựa nhỏ này, chắc chắn sẽ biết ngay đây là một món pháp bảo rất kì dị của Lưu Vân tông, Hắc Mộc Chỉ Nam Xa. Món pháp bảo này không chỉ xác định được phương hướng, mà trong lúc tìm kiếm còn có thể dùng để lần theo mùi vị của người, dù cho có cách hàng trăm dặm thì vẫn có thể dễ dàng chỉ ra nơi người đó đang ở. Vậy thì nam tử mặc áo gấm vàng, quý phái phong độ, tay cầm món pháp bảo này chính là quyền tông chủ của Lưu Vân tông, Hoàng Tông Hi.

Còn cặp song sinh thấp béo chính là đệ tử của y, Nhàn Vân Song Hạc, Nhàn Thanh Hạc, Nhàn Minh Hạc.

Hơn trăm năm trước Lưu Vân tông cũng là một môn phái lớn, danh tiếng hiển hách, nhưng thời thế thay đổi, cũng giống như Ma gia, đã sớm suy yếu, danh tiếng trong giới tu đạo cũng chẳng còn bao nhiêu.

Nhìn thấy hình người một tay bị mất phương hướng, quay vòng vòng, chỉ trỏ loạn xạ, Hoàng Tông Hi quay lại hỏi vị nam tử anh tuấn, ăn vận như văn sĩ: “ Lưu Đạo Đan! Sư huynh của ngươi có biết loại pháp thuật nào có thể che giấu mùi vị không?”

Trong mắt nam tử tên Lưu Đạo Đan lóe lên vẻ hoài nghi, y lắc đầu nói, “ Pháp thuật sư huynh ta luyện tuy không giống với ta, nhưng y chắc chắn không biết pháp thuật che giấu mùi vị gì cả.”

“ Pháp bảo của ta tuyệt đối không thể hỏng được.” Hoàng Tông Hi đảo mắt nhìn tứ phía, “ Lẽ nào có cao nhân nào đó đã giấu y đi?”

“ Xung quanh khu rừng này ngoài phái Thiên Long chúng ta ra thì không còn môn phái nào khác.” Lưu Đạo Đan lắc đầu, “ dựa vào cách chạy trốn của sư huynh ta, chắc là chưa chạy được xa. Có thể mấy năm nay y qua lại với người ngoài, học được pháp thuật che giấu mùi vị nên đã trốn đi.”

“ Sư huynh ngươi đi khỏi đây đã lâu, sao ngươi biết hôm nay y sẽ quay lại?” Hoàng Tông Hi hỏi Lưu Đạo Đan, “ sao ngươi biết được không phải là y tìm được người giúp đỡ, tạo ra cái bẫy này để dụ ngươi đến.”

Lưu Đạo Đan lắc đầu, cười nói: “ Sư huynh ta tuy tu đạo nhưng rất trọng chữ hiếu, ngày này hàng năm đều về thăm mộ phụ mẫu. Còn như có người giúp đỡ, ta thấy y tuyệt đối không tìm được, vì lần trước y giao thủ với ta, bị trúng một đòn của ta, biến thành người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, ai nhìn cũng phải ghê tởm.”

“ Y là sư huynh của tên Lưu Đạo Đan kia? Thì ra y bị trúng pháp thuật của Lưu Đạo Đan nên khuôn mặt mới bị biến thành thế này.”

Lạc Bắc chăm chú lắng nghe, mắt chớp liên tục.

Rõ ràng trong động ngoài hắn ra thì hán tử vô cùng xấu xí này chính là sư huynh của Lưu Đạo Đan đang đứng trong sơn cốc. Chắc chắn y vì chạy trốn sự truy sát của những người này nên mới chạy vào sơn động này để lẩn trốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK