Mục lục
[Dịch] La Phù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

” Thì ra Bản Mệnh Kiếm Nguyên mà sư phụ nói cũng thật là khó luyện.”

Trong Đạo Tâm điện trên đỉnh Thiên Ngu, Lạc Bắc chậm rãi đặt quyển kinh bằng lụa màu vàng xuống.

Lạc Bắc đã luyện Vọng Niệm Thiên trường sinh kinh đến cảnh giới thứ tư, sức sống dồi dào, lại thêm lúc trị liệu đã dùng loại linh dược cao cấp nhất thế gian, vì thế mới qua ba ngày y đã hoàn toàn bình phục.

Lần thí luyện này khắc khổ hơn những lần trước rất nhiều, chỉ có một phần ba số đệ tử vào được kiếm tháp. Còn trong số các đệ tử của Qua Ly, chỉ có bốn người Lạn Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ tiến vào được bên trong tháp.

Chiếu theo luật lệ, nếu vào được kiếm tháp, lấy được kiếm thai thì sẽ trở thành đệ tử chính thức của Thục Sơn, có thể truyền thụ Thục Sơn kiếm quyết.

Trong quyển kinh bằng lụa trước mặt Lạc Bắc bây giờ có ghi lại một số đạo lí của pháp quyếtPhi Kiếm .

Đến khi giở xem một lượt quyển kinh có ghi chi tiết pháp quyết Phi Kiếm này Lạc Bắc mới hiểu rằng, đối với việc luyện đến cảnh giới bản mệnh kiếm nguyên, lấy được kiếm thai cũng chỉ như bước đầu tiên khi bước lên ngọn núi cao vạn trượng mà thôi.

pháp quyết Phi Kiếm của Thục Sơn cao thâm vô cùng đều là nhờ tu luyện Bản Mệnh Kiếm Nguyên. Bản Mệnh Kiếm Nguyên này có thể khiến phi kiếm và chân nguyên toàn thân đạt đến cảnh giới chí cao, hòa vào làm một rồi bộc phá ra một lực sát thương kinh người. Nhưng thông thường muốn luyện thành Bản Mệnh Kiếm Nguyên thì trước tiên phải vượt qua được năm tầng cảnh giới là nô kiếm, ngự kiếm, kiếm canh, dẫn kiếm nhập thể và dung luyện kiếm nguyên.

Lạc Bắc vừa xem quyển kinh, trong đầu vừa lần lượt phân tích tường tận năm tầng cảnh giới này.

Nô kiếm chính là để chỉ việc dùng chân nguyên khống chế kiếm, giai đoạn nông cạn nhất là dùng chân nguyên điều khiển kiếm từ xa, trong vòng mấy chục trượng có thể đâm được đối phương, còn đến cảnh giới cao thâm thì sẽ như có một bàn tay vô hình giữ lấy phi kiếm, trong vòng trăm trượng có thể tùy ý đâm trúng địch nhân. Như Thái Thúc đã luyện đến tầng thứ tư của Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết, sau khi bắt đầu học kiếm quyết có thể dựa vào kiếm quyết, dùng chân nguyên của bản thân để khống chế kiếm. Thủ pháp dùng chân nguyên khống kiếm này sử dụng trong cự li dài, lại thêm bản thân phi kiếm vừa nhanh vừa bén, uy lực không hề tầm thường. Người tu kiếm đạt được đến cảnh giới này thì đã là kiếm tiên trong mắt người thường rồi. Có điều cảnh giới nô kiếm này hoàn toàn là dựa vào chân nguyên của bản thân để khống kiếm, một khi chân nguyên tản ra, hoặc bị pháp bảo của người khác phá hủy, chân nguyên tản ra mất thì lập tức sẽ không khống chế được phi kiếm, đừng nói đến việc không có cách nào đối địch mà đến cả phi kiếm cũng lập tức biến mất.

Ngự kiếm lại khác, sau khi luyện xong cảnh giới nô kiếm thì có thể bắt đầu dựa vào kiếm quyết, dùng chân nguyên của bản thân để bồi dưỡng phi kiếm, tích tụ chân nguyên trong phi kiếm, đồng thời đặt nguyên thần tâm niệm của mình vào đó, đợi đến khi đặt được nguyên thần tâm niệm vào kiếm xong. Thanh phi kiếm này sẽ tương thông với tâm niệm của con người, lúc dùng sẽ linh hoạt như chính chân tay của mình vậy. Mới chỉ cần nghĩ, kiếm đã phi đến, nhanh chóng linh hoạt đối địch, so với cảnh giới nô kiếm không biết là lợi hại gấp bao nhiêu lần. Tu đến chỗ cao thâm, nguyên thần tâm niệm trên kiếm mạnh lên, đồng thời lúc này chân nguyên đã tích tụ đến một mức độ nhất định, không những uy lực của phi kiếm tăng mạnh, mà sức mạnh này còn có thể dựa vào tâm niệm để đưa người ta ngự không phi hành.

Kiếm canh, tức là khi tu luyện đến một trình độ nhất định, dùng chân nguyên hóa thành kiếm hình, dung luyện thành kiếm canh. Giống như rất nhiều người ở Thục Sơn, bình thường không hề mang kiếm, nhưng khi đối địch chỉ cần hô một tiếng, hoặc vừa giơ tay lên đã có kiếm, tức là khi luyện đến cảnh giới này sẽ có thể dùng phi kiếm ngưng thành một thanh kiếm canh. Có một số người không biết đó là cảnh giới cấp nào, chỉ nhìn thấy có kiếm canh trông như những viên hoàn đặt trong cùng một cái đĩa, thì liền gọi đó là kiếm hoàn.

Luyện đến cảnh giới này, có thể cất giấu kiếm khí, trước khi đánh với địch nhân, đối thủ sẽ không biết được phi kiếm của ngươi có phẩm chất ra sao, vì thế khó mà tri triển thủ pháp đối phó.

Dẫn kiếm nhập thể chính là chỉ việc phân hóa kiếm canh, dẫn vào kinh mạch trong cơ thể, bắt đầu hoàn toàn dung hợp với khí huyết và bản mệnh chân nguyên của bản thân.

Lại dựa vào kiếm quyết tương ứng, vừa có thể nâng cao tu vi của bản thân, vừa có thể tôi luyện kiếm canh, dung luyện thành kiếm nguyên có phi kiếm và chân nguyên hợp thành một thể.

“ Nô kiếm, ngự kiếm, kiếm canh, dẫn kiếm nhập thể, dung luyện kiếm nguyên...”

Lạc Bắc lặp đi lặp lại những điều được ghi trong quyển kinh, bất giác nảy sinh ý nghĩ tu đạo đúng là không phải chuyện dễ dàng.

Để đến cảnh giới nô kiếm, phải đạt đến cảnh giới thứ tư của Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết. Mà đến cảnh giới ngự kiếm, thì ít nhất phải đạt đến cảnh giới thứ năm của Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết, chứ đừng nói đến cảnh giới khác.

“ Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết của mình mới luyện đến tầng thứ hai, không biết đến bao giờ mới luyện đến được cảnh giới bản mệnh kiếm nguyên?”

Lạc Bắc khẽ thở dài, nhãn thần tập trung vào thanh phi kiếm màu đen ở bên cạnh.

Thanh kiếm này vô cùng đơn giản, không chải chuốt gì. Một thanh kiếm toàn thân đen nhánh, thoạt nhìn giống như một cái phôi kiếm chưa qua đúc luyện.

“ Kì lạ, Đoạn Thiên Nhai sư thúc nói kiếm thai của ta tên là Tam Thiên Phù Đồ, từng được một vị tiền bối có tu vi tuyệt thế ở Thục Sơn sử dụng, nhưng bản thân kiếm thai lại không hề mạnh, không thể so bì với “ Tân Thiên Trạm Lư” của Thái Thúc, “ Xích Tô” của Lạn Hàng và “ Thiên Thực” của Huyền Vô Kỳ, nhưng sao ta vẫn thấy thanh kiếm này không hề tầm thường?”

Lạc Bắc cầm chắc phi kiếm trong tay, trong lúc xuất thần tự nhủ với mình câu này.

Sở dĩ Lạc Bắc bất giác tự nhủ câu này là do trong số bốn người của Qua Ly, phi kiếm mà ba người kia lấy được trừ việc đều mạnh mẽ, dẻo dai, sắc bén ra thì mỗi thứ đều có sở trường riêng. Thiên Thực của Huyền Vô Kỳ có công hiệu hấp thụ hết ánh sáng xung quanh đối thủ, một khi thi triển thì trong lúc bị kìm hãm, đối thủ sẽ cảm thấy xung quanh tối sầm, không nhìn ra được vị trí cụ thể của kiếm quang.

Xích Tô của Lạn Hàng, không chỉ chứa đựng khí địa tâm hỏa sát, một khi thi triển sẽ khiến đối thủ như rơi vào dung nham nóng chảy, hơn nữa còn phong ấn thần hồn chân nguyên của Phi thiên hỏa ngô công, lại càng tăng thêm phần ảo diệu.

Còn như thanh Tân Thiên Trạm Lư biết tự động nhận chủ của Thái Thúc lại cực kì rắn chắc sắc bén, trong trường hợp có tu vi ngang hàng thì thanh kiếm có phẩm chất kém hơn chỉ cần bị Tân Thiên Trạm Lư chạm vào sẽ lập tức vỡ vụn.

Nếu so vớ phi kiếm của ba người này, thanh Tam Thiên Phù Đồ chỉ được mỗi cái sắc nhọn quả thật hết sức tầm thường.

Nhưng mỗi lần tiếp xúc với thanh kiếm này, Lạc Bắc đều có cảm giác thanh kiếm này tương liên với kinh mạch, tương thông với khí huyết trong cơ thể, dường như nó đã trở thành một phần của cơ thể vậy.

Đặc biệt là hôm nay, khi mà chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh và chân nguyên Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết đều đã hồi phục, Lạc Bắc lại càng cảm thấy thanh kiếm này như có sinh mệnh, có nhịp đập của riêng nó.

“ Nếu dường như đã có thể cùng kinh mạch của ta tương liên, vậy liệu chân nguyên của ta có vào được bên trong thanh kiếm này không?”

Lạc Bắc nhận thức được kinh mạch ở hai cánh tay sớm đã lưu thông, trong đầu liền nảy ra ý này. Chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh và chân nguyên Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết cũng lập tức truyền qua thanh phi kiếm màu đen trong tay y.

Mọi việc cực kì suôn sẻ!

Chân nguyên của Lạc Bắc vừa truyền vào thì quả thật có cảm giác như đi vào kinh mạch của chính mình vậy, hoàn toàn suôn sẻ, không hề có trở ngại nào.

Nhưng điều khiến Lạc Bắc kinh ngạc là chân nguyên, khí huyết của y vừa truyền vào thanh Tam Thiên Phù Đô này thì y liền cảm nhận được trong thanh kiếm có tiềm ẩn một sức mạnh vô cùng to lớn.

Hiện nay Lạc Bắc vẫn chưa tu pháp thuật, khái niệm về sức mạnh mới chỉ dừng ở khí lực và tốc độ, nhưng sức mạnh trong phi kiếm lúc đó lại làm y có cảm giác như đang đối mặt với một người khổng lồ sừng sững như ngọn núi. So với người khổng lồ này, khí lực và tốc độ của y chỉ như một con kiến bé tí xíu mà thôi.

Loại sức mạnh này mang đến cho y cảm giác rõ ràng nhất là so với sức mạnh của y hiện nay thì nó mạnh gấp trăm lần, thậm chí là ngàn lần!

“ Đây rõ ràng không phải là sức mạnh căn bản của kiếm chất, mà là sức mạnh được cất giấu trong thanh kiếm. Vậy tại sao Đoạn Thiên Nhai sư thúc lại nói kiếm thai này rất bình thường?”

Trong đầu Lạc Bắc lại ngạc nhiên đến độ xuất hiện suy nghĩ này.

Nếu Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà biết được cảm giác của y lúc này, bọn họ chắc chắn sẽ được một phen kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK