• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùn đất dính lên đôi ủng làm chậm đi bước chân của Roran, khiến cho đôi chân vốn đã mệt mỏi như bị thiêu đốt mỗi khi anh cố bước đi. Anh có cảm giác dường như cái nền đất lầy lội kia đang cố kéo tuột đôi giày của anh. Không những dày, đống bùn lại còn rất trơn. Lớp bùn thật sâu, chúng trở nên lầy lội dưới gót chân, khiến anh không thể đứng vững được. Dòng người, súc vật và xe cộ đi lại không ngớt, đã khiến cho lớp đất trên bề mặt dày mười lăm centimet gần như biến thành một đầm lầy không ai vượt qua được. Dọc hai bên con đường đi tới doanh trại của Varden, vẫn còn sót lại một vài nhúm cỏ dập nát. Nhưng Roran cho rằng chúng cũng sẽ sớm biến mất khi người ta buộc phải đi vòng qua để tránh bãi lầy lội ở giữa con đường.

Roran chẳng buồn tránh đống đất bẩn nữa, anh không còn bận tâm xem liệu quần áo còn sạch hay không. Anh đã quá kiệt sức rồi. Cứ tiếp bước theo một phương hướng vẫn dễ dàng hơn là phải lo lắng tìm một lối đi từ cụm cỏ này sang cụm cỏ khác để tránh đống đất bẩn.

Roran bước loạng choạng về phía trước, anh đang nghĩ tới Belatona. Từ sau khi Nasuada tiếp kiến ma mèo, anh đã được trao cho một vị trí chỉ huy ở khu Tây Bắc thành phố và anh đang phải cố gắng hết sức để kiểm soát khu vực này bằng cách cử lính đi dập hỏa hoạn, xây hàng rào chắn trên các con đường, tìm nhà ở cho binh lính và tịch thu vũ khí. Đó là một nhiệm vụ khổng lồ, và những việc cần hoàn thành làm anh cảm thấy tuyệt vọng, và lo sợ rằng những cuộc chiến sẽ lại một lần nữa bùng nổ trong thành phố. Mình hy vọng những tên ngu ngốc kia sẽ sống sót qua đêm nay.


Nửa người bên trái của Ronan chợt buốt nhói lên, anh đau đến mức nhe răng nhếch miệng và thở hổn hển.

Tên hèn nhát trời đánh thánh vật.

Kẻ nào đó đã bắn anh bằng một mũi tên từ trên nóc của một ngôi nhà. Và may mắn đã cứu anh thoát chết; ngay khoảng khắc tên hung thủ bắn mũi tên, Mortenson - một người lính dưới quyền anh - đã bước lên phía trước anh. Mũi tên bay xuyên từ lưng qua bụng Mortenson và vẫn còn đủ lực gây ra cho Roran một vết tím bầm đáng sợ. Mortenson chết ngay tại chỗ còn tên cung thủ thì đã trốn thoát.

Năm phút sau, một vụ nổ vang lên, dường như là do pháp thuật gây ra. Có thêm hai người lính nữa dưới quyền anh bị giết khi họ tiến vào một cái chuồng ngựa vì nghe thấy trong đó phát ra tiếng động lạ.

Từ những gì Roran biết được, những vụ tấn công kiểu này đã trở thành một chuyện bình thường khắp thành phố. Không nghi ngờ gì nữa, tay chân của Galbatorix chính là những kẻ đằng sau những vụ tấn công này, nhưng người dân Belatona cũng có phần trách nhiệm – những người đàn ông và phụ nữ không chịu đứng im khi một đội quân chiếm đóng, kiểm soát quê hương mình, dù cho ý định của quân Varden có cao cả thế nào đi chăng nữa. Roran có thể thông cảm được với những người cảm thấy họ phải bảo vệ gia đình mình, nhưng đồng thời, anh cũng nguyền rủa vì họ quá cố chấp mà không nhận ra rằng Varden đang cố giúp chứ không hại họ.

Anh gãi râu khi đợi một người lùn đẩy một con ngựa chất đầy hàng hóa đi qua, và sau đó tiếp tục cắm cúi tiến về phía trước .

Khi về tới gần lều, anh nhìn thấy Katrina đang đứng cạnh một chậu nước xà phòng nóng, giặt sạch một cái băng gạc dính máu bằng ván giặt(1). Tay áo của cô được xắn tới tận khuỷu tay, tóc cô được buộc lại thành một đống bù xù, và má cô đỏ hồng lên vì làm việc, nhưng với anh cô chưa bao giờ trông xinh đẹp đến vậy. Cô là niềm an ủi của anh – niềm an ủi và nơi nương tựa của anh – và chỉ cần nhìn thấy cô là bao nỗi mệt nhọc bao trùm người của anh sẽ biến đi mất.

Khi nhận thấy anh, Katrina liền lập tức bỏ việc giặt giũ lại, chạy về phía anh, lau khô đôi bàn tay hồng hào của cô lên mặt trước váy. Roran vòng tay lại ôm cô khi cô nhảy vào lòng anh, quấn hai tay quanh ngực anh. Nửa người anh buốt lên đau đớn, và anh bật thốt lên một tiếng rên ri.

Katrina nới lỏng tay và nghiêng người nhìn, nhíu mày. “Ôi! Em làm anh đau à?”

“Không... không. Anh chỉ hơi nhức thôi.”

Cô không hỏi thêm mà chỉ ôm anh lần nữa, nhẹ nhàng hơn, và ngước nhìn anh, mắt cô lóng lánh nước mắt. Ôm eo cô, anh cúi xuống và hôn cô, cảm thấy biết ơn khôn xiết vì cô đã hiện diện trong cuộc đời anh.

Katrina đặt tay trái của anh lên vai cô, và anh để cô dìu anh đi về lều. Thở dài một tiếng, Roran ngồi lên một gốc cây mà họ dùng làm ghế. Gốc cây này được Katrina đặt cạnh một một đống lửa nhỏ mà cô đốt để làm nóng chậu nước và bên cạnh đó là một nồi thịt hầm đang sôi.


Katrina múc đầy một bát thịt hầm và đưa cho anh. Cô mang từ trong căn lều ra cho anh một vại bia và một cái đĩa với nửa ổ bánh mì và một miếng pho mát. “Anh có cần gì nữa không?” cô hỏi với giọng khàn không bình thường.

Roran không trả lời mà ôm má cô, dùng ngón tay cái vuốt ve hai lần. Cô nở nụ cười bẻn lẽn và đặt tay lên tay anh, rồi quay lại giặt giũ một cách hăng say cứ như thế cô vừa được tiếp thêm năng lượng vậy.

Roran nhìn chăm chăm vào đống đồ ăn một lúc lâu trước khi cắn miếng đầu tiên; anh vẫn còn quá căng thẳng và anh nghi ngờ việc mình có thể nuốt hết đống thức ăn này vào bụng hay không. Tuy nhiên, sau vài miếng bánh mì, anh đã cảm thấy ngon miệng, và ăn ngấu nghiến bát thịt hầm.

Ăn xong, anh đặt đống đĩa xuống đất và ngồi sưởi ấm bàn tay trên nhóm lửa trong khi uống những hớp bia cuối cùng.


“Bọn em nghe thấy tiếng nổ khi những cánh cổng rơi xuống.” Katrina nói, trong khi tay đang vắt khô cái băng gạc. “Họ không trụ được lâu nhỉ.”

“Không.. Vì quân ta có một con rồng cơ mà.”


Roran nhìn vào bụng cô khi cô treo cái băng gạc lên dây phơi tạm thời chạy từ đỉnh lều của họ sang một cái bên cạnh. Mỗi lần nghĩ tới đứa con cô đang mang, đứa con mà hai người đã cùng nhau tạo ra, anh lại cảm thấy tự hào vô cùng, nhưng xen lẫn chút lo lắng vì anh không biết làm thế nào để đảm bảo cho đứa con của hai người một mái ấm an toàn. Hơn nữa, đến lúc Katrina sinh em bé mà chiến tranh còn chưa kết thúc, thì cô sẽ rời khỏi anh để đến Surda, nơi cô sẽ nuôi dạy đứa con của hai người trong cảnh tương đối an toàn hơn.

Mình không thể để mất cô ấy, không một lần nào nữa.

Katrina lại nhúng một tấm băng gạc khác vào chậu nước. “Còn trận chiến trong thành phố?” cô hỏi trong khi tay đang khuấy nước. “Nó diễn ra như thế nào?”

“Bọn anh phải chiến đấu để giành từng mẩu đất. Ngay cả Eragon cũng gặp khó khăn đấy.”

“Những thương binh có nhắc đến những máy bắn đá được lắp gắn bánh xe”

“Ừ”. Roran uống một ngụm bia làm ướt giọng, rồi sau đó tả lại ngắn gọn cách quân Varden tiến quân qua Belatona và những khó khăn mà họ đã gặp phải trong suốt cuộc hành trình. “Hôm nay bọn anh đã mất rất nhiều người, nhưng mọi chuyện đáng lẽ có thể tệ hơn. Tệ hơn rất nhiều. Rất may là Ngài Jörmundur và Đại tá Martland lên kế hoạch tiến công rất chu toàn.”

“Kế hoạch của họ sẽ không thành công nếu như không có anh và Eragon. Hai người là những người dũng cảm nhất đó.”

Roran cười khan một tiếng. “Ha! Và em biết vì sao không? Anh sẽ nói cho em nghe. Trong mười người thì không có lấy một người thực sự muốn tấn công địch nhân. Eragon không thấy điều đó vì lúc nào nó cũng ở tiền tuyến, lao vào chiến đấu với những tên lính trước mặt nó. Nhưng anh lại thấy. Hầu hết binh lính đứng lùi lại và không chiến đấu trừ khi họ bị dồn đến đường cùng. Hoặc họ chỉ khua khoắng vũ khí và cố tạo nên thật nhiều tiếng ầm ĩ nhưng thực chất lại chẳng hề chiến đấu gì cả.”

Katrina kinh hãi. “Làm sao lại có thể như thế được? Chúng là những kẻ hèn nhất như vậy à?”

“Anh không biết nữa. Anh nghĩ … anh nghĩ rằng, có lẽ, họ chỉ không thể nhìn vào mặt một người rồi giết người đó, mặc dù họ thấy dễ dàng để cắt đầu một tên lính quay lưng về phía họ. Vì thế họ đợi những người khác thực hiện việc họ không thể làm nổi. Họ đợi những người như anh.”

“Anh có nghĩ thủ hạ của Galbatorix cũng miễn cưỡng như vậy không?

Roran nhún vai. “Có thể Nhưng sau đó, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải phục tùng Galbatorix. Nếu lão ra lệnh cho họ chiến đấu, họ sẽ chiến đấu.”

“Nasuada cũng có thể làm thế. Cô ấy có thể sai đám pháp sư niệm chú để đảm bảo chắc chắn sẽ không một ai đào ngũ.”

“Thế thì, cô ta và Galbatorix còn gì khác gì nhau nữa chứ? Trong bất kỳ trường hợp nào, Varden cũng không chịu cho chuyện đó xảy ra đâu.”

Để lại đống băng gạc đang giặt, Katrina tiến lại và hôn lên trán anh. “Em mừng vì anh có thể làm điều anh đã làm,” cô thì thầm. Rồi cô lại quay lại chậu giặt và bắt đầu giặt một bộ quần áo bẩn. “Lúc trước em đã cảm giác gì đó, từ chiếc nhẫn... và em đã nghĩ rằng có thể chuyện gì xấu đã xảy ra với anh. ”

“Anh đang ở giữa một trận chiến mà. Sẽ chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả nếu như cứ vài phút là em lại thấy bồn chồn ấy chứ”

Cô dừng lại, tay vẫn đặt trong nước. “Nhưng trước kia em chưa từng bị như thế bao giờ.”

Anh uống cạn vại bia và cố tìm cách trì hoãn nói cho cô biết. Anh đã từng mong muốn chia sẻ với cô từng chi tiết về tai nạn của anh lúc ở trong pháo đài, nhưng rõ ràng là chừng nào mà còn chưa biết được sự thật thì cô ấy sẽ chẳng chịu đi nghỉ. Cố thuyết phục cô rằng không có chuyện gì thì chỉ khiến cô tưởng tượng ra những tai hoạ còn kinh khủng hơn điều thật sự xảy ra. Hơn nữa, sẽ là vô nghĩa nếu anh cứ giấu giếm vì đằng nào tin tức về vụ việc ấy sớm muộn cũng sẽ được truyền khắp Varden. Vì thế, anh kể lại cho cô. Anh kể ngắn gọn và cố biến vụ sụp tường thành nghe giống như một sự bất tiện nho nhỏ hơn là một tai hoạ khủng khiếp suýt chút nữa đã giết chết anh. Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy khó khăn khi miêu tả lại sự việc, và anh cứ ngắc ngứ nói, tìm kiếm những ngôn từ thích hợp. Khi anh kết thúc, anh im lặng như vẫn còn chìm trong ký ức.

“Ít ra anh cũng không bị thương phải không,” Katrina nói.

Anh lấy tay cạy vết nứt ở miệng vại bia và trả lời “Không.”

Tiếng nước bì bõm chợt dừng lại, và anh có thể cảm thấy đôi mắt của cô đang săm soi trên người anh.

“Trước đây anh đã từng đối diện với nhiều chuyện còn nguy hiểm hơn nhiều mà.”

“Ừ, anh cho là vậy.”

Giọng cô nhẹ đi. “Thế thì có chuyện gì xảy ra vậy?” Khi thấy anh không trả lời, cô nói. “Không có chuyện gì kinh khủng đến nỗi mà anh không thể nói với em, Roran. Anh biết điều đó mà.”

Móng tay cái của anh bị gãy khi anh lại cạy vại bia lần nữa và anh lại vân vê miếng vại bia bằng ngón tay trỏ không biết bao nhiêu lần. “Anh đã nghĩ rằng anh sắp chết khi bức tường sụp xuống.”

“Ai mà chẳng phải chết.”

“Đúng. Nhưng vấn đề là, anh đã không thèm để ý.” Roran đau khổ nhìn cô. “Em không hiểu sao? Anh đã từ bỏ. Khi anh nhận ra mình không thể thoát được, anh đã ngoan ngoãn chấp nhận nó như một chú cừu non rơi vào tay gã đồ tể, và anh...”. Không thể tiếp tục nói, anh hạ cốc bia xuống và úp mặt vào tay. Cổ họng bị sưng lên làm anh khó thở. Sau đó anh cảm thấy những ngón tay của Katrina đang đặt nhẹ trên vai anh. “Anh đã từ bỏ,” anh gầm lên, tức giận và phẫn nộ với chính bản thân mình. “Anh đã từ bỏ tranh đấu... Vì em... Vì con chúng ta...” Anh nghẹn ngào nói.

“Suỵt,” cô thì thầm.

“Trước đây anh chưa bao giờ từ bỏ. Chưa một lần nào... Kể cả khi tụi Ra’zac bắt em đi.”

“Em biết là anh không mà.”

“Cuộc chiến này phải kết thúc. Nó không thể cứ tiếp tục mãi thế này được... Anh không thể... Anh ...” Anh ngẩng đầu lên và sợ hãi khi thấy cô cũng sắp sửa nghẹn ngào khóc. Anh đứng dậy, vòng tay quanh người cô và ôm cô thật chặt. “Anh xin lỗi,” anh thì thầm. “Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu. Không bao giờ nữa. Anh hứa đó.”

“Em không quan tâm tới chuyện đó,” cô nói, giọng cô nghẹn ngào trên vai anh.

Câu trả lời của cô khiến anh day dứt. “Anh biết anh đã yếu mềm, nhưng em phải tin lời anh chứ.”

“Em không có ý đó!” cô kêu lên và lùi lại nhìn anh với vẻ cáo buộc. “Đôi lúc anh là một tên ngốc, Roran ạ.”

Anh cười nhẹ. “Anh biết.”

Cô vòng tay ôm cổ anh. “Em sẽ không nghĩ xấu về anh, bất kể anh đã cảm thấy thế nào khi bức tường sụp xuống. Điều quan trọng duy nhất chính là anh còn sống... Anh chẳng thể làm được gì khi bức tường sụp, phải không nào?”

Anh lắc đầu.

“Thế thì anh chẳng có gì mà phải xấu hổ cả. Nếu anh có thể ngăn cho bức tường khỏi đổ, hoặc nếu anh có thể chạy trốn nhưng anh không làm, thì lúc đó em mới khinh thường anh. Nhưng anh đã làm hết những gì có thể, và khi anh không thể làm gì hơn, anh mới chịu chấp nhận số phận mà không hề oán thán. Đó là khôn ngoan chứ không phải yếu đuối.”

Anh cúi xuống và hôn lên lông mày cô. “Cám ơn em.”

“Và theo như những gì em được biết, thì anh chính là người đàn ông dũng cảm nhất, khoẻ mạnh nhất, và tốt bụng nhất mảnh đất Alagaësia này.”

Lần nay anh hôn lên môi cô. Sau đó, cô cười, xua đi những căng thẳng trong lòng, và cả hai đứng lên đu đưa, như thể đang khiêu vũ theo một giai điệu mà chỉ có hai người nghe thấy.

Rồi Katrina đẩy anh ra và tiếp tục giặt giũ, còn anh ngồi xuống gốc cây, và lần đầu tiên kể từ sau trận chiến cảm thấy toại nguyện, dù cho anh đang phải chịu cả đống đau đớn và thương tích.

Roran quan sát đám người, ngựa và thỉnh thoảng là vài người lùn hay đám Urgal cắm cúi đi qua căn lều của hai người, và anh để ý đến những vết thương và tình trạng vũ khí và khôi giáp của họ. Anh cố đánh giá sĩ khí của quân Varden; và kết luận duy nhất mà anh có thể đưa ra là mọi người đều cần một giấc ngủ say và một bữa ăn đầy đủ, ngoại trừ đám Urgal. Và mọi người, kể cả đám Urgal – mà không, đặc biệt là đám Urgal – cần phải được cọ rửa sạch sẽ từ đầu đến chân bằng một bản chải lông lợn và những cái sô đầy nước xà phòng.

Anh cũng ngắm nhìn Katrina, và anh thấy được khi cô làm việc, vẻ phấn khởi ban đầu trên khuôn mặt cô nhạt dần đi và cô trở nên cáu kỉnh hơn bao giờ hết. Cô cứ vò đi vò lại vài vết bẩn mà chẳng thể vò sạch được chúng . Mặt cô đen lại vì tức giận, và cô bắt đầu cáu gắt vài tiếng nhỏ.

Cuối cùng, khi cô ném mớ vải lên tấm ván giặt, làm bắn tung toé bọt xà phòng lên cao cả thước trong không khí, và cúi người về phía chậu giặt, môi mím chặt lại, thì Roran hết chịu nổi và đứng dậy đến bên cô.


“Nào, để anh,” anh nói.

“Thế không được đâu,” cô lẩm bẩm.

“Vớ vẩn. Ngồi xuống đi, để anh làm nốt cho ... Đi đi nào.”

Cô lắc đầu. “Không. Anh mới cần nghỉ chứ không phải em. Hơn nữa, đây không phải việc của đàn ông.”

Anh khịt mũi chế nhạo. “Quy định của ai thế? Đàn ông hay đàn bà thì cũng đều phải làm những việc cần phải làm. Nào, em ngồi xuống đi; em sẽ cảm thấy khá hơn khi ngồi xuống đấy”

“Roran, em ổn mà.”

“Đừng ngốc thế.” Anh nhẹ nhàng cố đẩy cô tránh xa khỏi chậu giặt, nhưng cô chẳng thèm nhúc nhích.

“Như vậy là không đúng,” cô kháng nghị. “Mọi người sẽ nghĩ thế nào chứ?” Cô chỉ về phía đám đàn ông đang vội vã trên con đường lầy lội bùn đất bên cạnh lều của hai người.

“Họ nghĩ gì kệ họ. Anh cưới em chứ không phải là họ. Nếu họ tin rằng vì giúp em khiến anh không còn là đàn ông nữa, thì họ là một lũ ngu.”

“Nhưng...”

“Không nhưng nhị gì hết. Đi đi. Xùy. Đi khỏi đây đi.”

“Nhưng...”

“Anh không định tranh cãi với em đâu đấy. Nếu em mà còn không ngồi xuống, anh sẽ bế em ra đằng kia và trói em vào gốc cây đó.”

Nét mặt cô đang từ cau có biến thành sửng sốt. “Thật thế à ?”

“Ừ. Giờ thì đi đi nào.” Khi cô miễn cưỡng rời bỏ vị trí chậu giặt đồ, anh nói mỉa cô.

“Em rất cứng đầu đấy nhỉ?”

“Có mà anh mới cứng đầu ấy. Anh có thể dạy một con la một vài trò đấy.”

“Không phải anh. Anh không cứng đầu.”. Cởi thắt lưng ra, anh cởi bộ áo giáp và treo lên cột lều, rồi cởi găng tay và xắn tay áo lên. Anh cảm thấy lành lạnh và đống băng gạc thậm chí còn lạnh hơn – chúng lạnh hơn khi được đặt quá lâu trên tấm ván giặt – nhưng anh không quan tâm, vì nước còn ấm và đống vải này rồi cũng nhanh ấm thôi. Những đống bọt bong bóng óng ánh dính trên cổ tay anh khi anh đưa đẩy quần áo dọc theo chiều dài của tấm ván giặt.



Anh liếc qua và hài lòng khi thấy Katrina đã đang ngồi nghỉ ngơi trên cái gốc cây, chí ít cũng nghỉ ngơi hết mức có thể như bất cứ ai khi ngồi trên một gốc cây xù xì như vậy.

“Anh có muốn uống một chút trà hoa cúc không?” cô hỏi. “Bà Gertrude cho em một ít sáng nay đấy. Em có thể pha một ấm cho hai chúng ta”

“Được đó.”

Bầu không khí ấm cúng lan toả giữa hai người khi Roran tiếp tục giặt đống quần áo còn lại. Công việc này làm cho tâm trạng anh trở nên thoải mái; anh thích dùng đôi tay của mình làm một việc gì khác hơn là vung búa lên chiến đấu, và được ở gần Katrina khiến anh cảm thấy thoải mái tột cùng.

Trong khi anh đang vắt khô miếng băng gạc cuối cùng, và tách trà mới pha kia đang nằm anh chờ ngay bên cạnh Katrina, thì anh nghe thấy tiếng ai đó đang réo gọi tên hai người từ bên kia của con đường tấp nập. Phải mất một lúc Roran mới nhận ra đó là Baldor đang chạy xuyên qua lớp bùn đất, xuyên qua giữa dòng người và ngựa, để tiến về phía họ. Cậu ta đeo một chiếc tạp dề thủng lỗ chỗ và một chiếc găng tay nặng nề dài tới khuỷu tay dính đầy nhọ, và cũ kĩ tới mức phần da ở các ngón tay cứng, nhẵn và sáng bóng như mai rùa. Một mẩu da rách nát buộc lại mái tóc đen, và xù xì của cậu, còn trán thì đầy nếp nhăn. Baldor thấp hơn cha cậu, chú Horst, và cả anh trai cậu, Albriech, nhưng cậu ta lại to con với những cơ bắp cuồn cuộn, đó là kết quả của việc cậu dành cả thời thơ ấu phụ giúp cha cậu trong xưởng rèn của ông. Cả ba cha con họ đều không tham gia trận chiến ngày hôm nay – vì thông thường thì những thợ rèn lão luyện quá quí giá để có thể để họ mạo hiểm trên chiến trường – mặc dù Roran ước gì Nasuada để họ chiến đấu, vì họ là những chiến binh có tài và Roran biết anh có thể trông cậy vào họ kể cả trong những hoàn cảnh khốc liệt nhất.

Roran đặt đống đồ giặt xuống và lau khô hai tay, phân vân xem có chuyện gì không ổn. Đứng dậy khỏi gốc cây, Katrina tiến lại gần anh cạnh chậu giặt.

Khi Baldor tới nơi, hai người phải đợi cậu vài giây đồng hồ để thở. Rồi sau đó, một cách vội vàng, cậu ta nói, “Đi nhanh nào. Mẹ em đang lâm bồn, và...”

“Dì ấy đâu?” Katrina bình tĩnh hỏi.


“Trong lều của nhà em.”

Cô gật đầu. “Anh chị sẽ đến đó nhanh nhất có thể.”

Khuôn mặt lộ ra vẻ cảm ơn, Baldor quay người và chạy nhanh về.

Khi Katrina chui vào lều, Roran dội chậu nước vào đống lửa, làm nó tắt ngấm. Khi chậu nước đổ xuống, những thanh củi đang cháy kêu lên xèo xèo, một đám hơi nước bốc hơi lên cao từ đống lửa thay vì khói, khiến không khí tràn ngập một thứ mùi khó chịu.

Sự sợ hãi và hưng phấn làm cho Roran vội vàng hẳn lên. Mình hy vọng dì không sao, anh nghĩ, khi nhớ lại cuộc trò chuyện của đám phụ nữ mà anh nghe được về tuổi tác của dì và việc mang bầu hơi lâu hơn so với bình thường của dì. Dì Elain luôn luôn đối tốt với anh và Eragon, và anh cũng rất quý dì.

“Anh chuẩn bị xong chưa?” Katrina hỏi khi cô bước ra khỏi lều, quấn thêm một chiếc khăn quàng màu xanh quanh đầu và cổ.

Anh chộp lấy thắt lưng và búa khỏi móc treo rồi nói: “Được rồi. Chúng ta đi nào.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK