• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trễ rồi đó, Saphira nói khi Eragon thơ thẩn hướng về phía lều của cậu, bên cạnh là cô rồng đang nằm cuộn tròn, tỏa sáng như một gò than xanh trong ánh sáng mập mờ của những ngọn đuốc. Cô ngó cậu với một mắt đóng chặt.

Cậu cúi đầu, ôm lấy cái hàm đầy gai của cô, và day trán của mình vào Saphira trong một hồi lâu. Thì ra là vậy, cuối cùng cậu thốt ra. Và em cần nghỉ ngơi sau khi bay trong gió cả ngày. Ngủ đi, anh sẽ gặp em vào buổi sáng.

Cô chớp mắt một lần như để thừa nhận.

Bên trong lều của mình, Eragon thắp sáng một ngọn nến cho thoải mái hơn. Cậu tháo giầy ra và ngồi xếp bằng trên giường xếp. Cậu thở chậm lại và để cho tâm trí của cậu mở và trải rộng ra ngoài tiếp xúc với tất cả các sinh vật chung quanh cậu, từ những con sâu, côn trùng trong đất đến Saphira và những người chiến binh của Varden, ngay cả vài cái cây có năng lượng hết sức mỏng manh gần đó, rất khó để phân biệt chúng, cho dù là với năng lượng tỏa ra của các loài động vật nhỏ nhất.

Cậu ngồi đó một lúc lâu, đầu óc óc trống rỗng, cảm nhận hàng ngàn cảm xúc từ mờ nhạt cho đến sắc nét, chẳng hề lưu tâm đến điều gì, cậu chỉ giữ cho hơi thở ra vào đều đều trong lồng ngực.

Từ xa, cậu nghe được những người lính gác đứng nói chuyện xung quanh một đống lửa. Không khí ban đêm đã đem giọng nói của họ đi xa hơn họ nghĩ, xa đến nỗi đôi tai thính của cậu có thể nghe được. Nếu muốn, cậu có thể cảm nhận được tâm trí họ và đọc được ý nghĩ của họ. Nhưng cậu lại lựa chọn việc tôn trọng sự riêng tư thầm kín của họ và chỉ lắng nghe mà thôi.

Một người trầm tiếng nói, "Họ nhìn cậu khinh khỉnh giống như cậu là kẻ thấp hèn nhất trong đám tiện dân. Suốt một nửa thời gian, họ thậm chí không thèm nói chuyện với cậu khi cậu đặt một câu hỏi thân thiện. Họ chỉ lắc vai và bỏ đi. "

"Aye," một người đàn ông khác nói. " Và những người phụ nữ bọn họ thì đẹp như những bức tượng điêu khắc và nửa như mời gọi."

"Đó là bởi vì cậu là một tên khốn xấu trai, Svern, nguyên nhân là thế."

“Không phải lỗi của tớ, ông già tớ có thói quen quyến rũ mấy cô bán sữa bất kỳ nơi nào ông ấy đến. Hơn nữa, cậu cũng chẳng ra gì để mà chê tớ, con nít sẽ gặp phải ác mộng khi thấy mặt cậu.”

Người chiến binh với giọng nói trầm thấp hầm hừ, rồi ai đó ho và khạc nhổ, Eragon còn nghe thấy tiếng xì xèo bốc hơi khi nó rớt vào mảnh gỗ đang cháy.

Một giọng thứ ba xen vào cuộc trò chuyện: "Tớ cũng không thích mấy người tiên tộc như các cậu nhưng chúng ta cần họ để chiến thắng cuộc chiến tranh này.”

“Điều gì sẽ xảy ra nếu như họ quay lại chống chúng ta sau đó, hử? " Người giọng trầm lên tiếng hỏi.

“Nghe rồi, nghe rồi,” Svern thêm vào. “Hãy nhìn vào những gì xảy ra ở Ceunon và Gil’ead. Galbatorix với cả quân lính và sức mạnh của hắn cũng không thể chống lại bọn họ tràn qua những bức tường.”

"Có lẽ hắn đã không cố gắng hết sức," người thứ ba giả dụ.

Tiếp theo là một hồi im lặng khá lâu.

Sau đó, người đàn ông trầm tiếng nói, "Bây giờ, chỉ có một ý nghĩ khó chịu ... Tuy nhiên, cho dù hắn cố gắng hay là không, tôi không hiểu làm thế nào chúng ta có thể ngăn tiên tộc nếu họ quyết định đòi lại các vùng lãnh thổ cũ. Họ nhanh hơn và mạnh hơn chúng ta, và không giống như chúng ta, không ai trong số họ không biết sử dụng phép thuật. "

“Ah, nhưng chúng ta có Eragon,” Svern chống chế. “Một mình cậu ta có thể xua đuổi bọn họ trở về rừng, nếu như cậu ta muốn.”

“Cậu ấy ư? Cậu ta giống như tiên tộc hơn là đồng loại. Tớ chẳng tin vào lòng trung thành của cậu ta nhiều hơn bọn Urgals là mấy.”

Người đàn ông thứ ba nói một lần nữa: "Mấy cậu có thấy không, cậu ta luôn luôn mặt mày nhẵn nhụi, dù là bất cứ khi nào chúng ta nhổ trại sớm? "

"Cậu ta hẳn là sử dụng phép thuật như là chiếc dao cạo."

“Đi ngược lại thứ tự của thiên nhiên, chuyện thường thôi. Chuyện đó và tất cả những câu chú ngữ khác đang được xử dụng hàng ngày quanh chúng ta. Làm cho người ta muốn trốn trong hang động nào đó để những pháp sư giết lẫn nhau mà không có bất kỳ sự can thiệp từ chúng ta.”

“Tớ dường như không nhớ ra là cậu phàn nàn khi những người pháp sư xử dụng một câu thần chú thay vì dùng cái kẹp để nhổ mũi tên ra từ vai cậu.”

“Có lẽ thế nhưng cái mũi tên đó sẽ chẳng bao giờ cắm vào vai tớ nếu như nó không dành cho Galbatorix. Chính hắn và pháp thuật của hắn đã tạo ra cái tình trạng rối rắm như thế này.”

Ai đó khịt mũi. ”Đúng là thế, nhưng tớ cá hết đồng xu cuối cùng rằng dù có Galbatorix hay không, cuối cùng các cậu vẫn bị tên xuyên qua người. Các cậu quá hung tàn không thể làm gì khác ngoài chiến đấu.”

"Eragon đã cứu mạng tôi ở Feinster, cậu biết đấy", Svern.

" Lại nữa rồi, nếu như cậu còn quấy rầy bọn tớ với câu chuyện đó một lần nữa, tớ sẽ bắt cậu chà nồi trong một tuần."

"Ừ thì, cậu ấy đã ..."

Một thoáng im lặng lại bị phá vỡ bởi người chiến binh có giọng trầm thấp, thở dài. “Chúng ta cần một phương cách để tự bảo vệ mình. Đó là cả vấn đề. Chúng ta đang nương tựa vào lòng thương xót của tiên tộc, pháp sư - chúng ta, bọn họ và tất cả các sinh vật kỳ quái khác đang sống lang thang trên mảnh đất này. Đối với những người giống như Eragon thì tốt và chính đáng cho họ nhưng những người như chúng ta thì không được tốt số như vậy. Cái chúng ta cần là ….”

"Những gì chúng ta cần", Svern cho biết, "các Kỵ sĩ rồng. Họ đặt thế giới trong trật tự. "

"Wt.... Với con rồng nào đây? Cậu không thể có Kỵ sĩ rồng mà không có rồng. Hơn nữa, chúng ta không thể tự bảo vệ mình, chính điều này làm phiền tớ. Tớ không phải là trẻ con núp sau váy mẹ nhưng nếu bọn hắc ám tà thần xuất hiện giữa ban đêm, chúng ta không hề có khả năng làm gì để chống lại chúng khỏi chặt đầu chúng ta.”

“Chuyện này làm tớ nhớ lại, các bạn có nghe chuyện ngài Barst?” người thứ ba hỏi.

Svern thốt ra một âm thanh đồng tình. “ Tớ nghe nói rằng cuối cùng ông ta cũng ăn trái tim ông ấy.”

“Bây giờ thì sao?” người có giọng trầm thấp hỏi.

“Barst ..”

“Barst nào?”

“Bạn biết đấy, ông bá tước có lãnh địa ở phía trên Gil’ead ---“

“Có phải ông ta là người đã dẫn đám lính tiến vào vùng Ramr chỉ để gây ra thù hằn …”

“Đúng rồi, chính là ông ta. Dầu thế nào đi nữa, ông ta tiến vào thôn làng và ra lệnh cho thanh niên trai tráng phải gia nhập quân đội Galbatorix. Luôn luôn là cùng một câu chuyện như mọi khi. Bọn trai làng từ chối và tấn công Barst cùng với đám lính của ông ta.”

“Dũng cảm lắm,” người có giọng nói trầm thấp lên tiếng. “Ngu ngốc nhưng dũng cảm.”

"Tuy nhiên Barst quá sức khôn ngoan so với đám dân làng, ông ta đã bố trí cung thủ chung quanh làng trước khi tiến vào. . Tụi lính giết chết một nửa những người đàn ông và đánh những người còn lại sống dở chết dở. Không có gì bất ngờ ở đó cả. Sau đó, Barst bắt lấy thủ lãnh người gây ra cuộc bạo động, ông tóm lấy cổ người này và chỉ với đôi bàn tay trần, ông ta bứt cái đầu hắn ra”.

"Không"

“Giống như bẻ đầu gà. Và còn tệ hơn nữa, ông ta ra lệnh thiêu sống gia đình người này.”

Barst hẳn là mạnh như một Urgal để có thể bứt đầu người ta ra ", Svern nói.

"Có thể có một thủ thuật nào đó".

“Có thể là phép thuật không?” người có giọng nói trầm thấp hỏi.

“Nói trắng ra là ông ta quá sức cương mãnh, rất mạnh mẽ và khôn ngoan. Khi ông ta còn trẻ, ông ta kể rằng ông ta đã từng giết chết một con trâu rừng bị thương với chỉ một cú đấm mà thôi.”

“Đối với tớ vẫn giống như là phép thuật.”

“Đó là vì cậu nhìn thấy những thuật sĩ hắc ám đang rình rập khắp nơi trong bóng tối, cậu luôn như vậy.”

Người chiến binh có giọng nói trầm thấp hầm hừ nhưng không nói gì thêm.

Sau đó, những người lính tản ra để đi canh tuần phòng, Eragon không nghe gì cả từ bọn họ. Có đôi lúc cuộc nói chuyện của bọn họ quấy rầy cậu nhưng bởi vì cậu đang thiền định, cậu vẫn giữ sự thiền định suốt cả buổi cho dù cậu cố gắng nhớ lại những gì họ nói để sau này cậu sẽ quan tâm đến việc đó thích hợp hơn.

Khi những ý nghĩ của cậu được sắp xếp lại, cậu cảm thấy bình yên và thư giãn, Eragon ngừng thiền, mở mắt ra, từ từ duỗi chân ra và vận động các bắp cơ căng cứng.

Chuyển động của ngọn nến đập vào mắt của cậu, và cậu nhìn chằm chằm vào nó cả phút, say mê vào nhịp nhảy múa của ngọn lửa.

Rồi cậu đi đến chỗ cậu để những túi đeo bên yên của Saphira trước đó và lấy ra cây bút lông, cây cọ, bình mực và những cuộn giấy da dê mà cậu kèo nài Jeod nhiều ngày trước đây kể cả cuốn sách chép lại của Domia abr Wyrda mà nhà học giả già đã đưa cho cậu.

Quay trở lại giường, Eragon đặt cuốn sách dày ra xa để giảm thiểu nguy cơ đổ mực lên nó. Cậu đặt lá chắn trên đùi như một cái khay và trải cuộn giấy da dê lên trên. Mùi mưc nồng nặc xông lên mũi cậu ngay khi cậu mở bình ra và nhúng cây viết lông vào trong bình đặc sệt mực làm từ gỗ cây sồi.

Cậu phết phần lông dính mực vào miệng cái bình để mực dư thừa chảy xuống, rồi cậu cẩn thận viết nét đầu tiên. Cây viết lông tạo ra âm thanh cọ sát nhè nhẹ khi cậu viết ra những chữ cổ xưa của ngôn ngữ mẹ đẻ. Khi viết xong, cậu so sánh với sự cố gắng của ngày hôm trước để thấy rằng chữ viết của cậu có tiến bộ hay không, chỉ có một ít mà thôi, đồng thời cậu cũng so sánh với những từ cổ trong cuốn sách Domia abr Wyrda mà cậu dùng nó như bài mẫu.

Cậu nghiền ngẫm bảng chữ cái ba lần nữa, chú ý đặc biệt vào hình dạng của những từ mà cậu thấy khó khăn để tạo hình. Rồi cậu viết xuống những suy nghĩ và quan sát của mình liên quan đến các sự kiện trong ngày. Bài luyện tập này rất có ích, nó không những giúp cậu tập viết mà còn giúp cậu hiểu rõ hơn nữa những gì cậu thấy và thực hiện suốt cả ngày.

Cực nhọc như vậy, nhưng cậu rất thích viết bởi vì cậu tìm thấy những thách thức mà nó đưa ra rất kích thích. Ngoài ra, nó nhắc cậu nhớ về Brom, về cách mà người kể chuyện già đã dạy cho cậu ý nghĩa của từng từ cổ, điều này làm cho Eragon cảm giác gần gũi với cha của mình hơn thay vì lảng tránh ông.

Sau khi cậu viết ra tất cả những gì cậu muốn nói, cậu rửa sạch bút lông, sau đó thay nó bằng bàn chải và lựa chọn một tờ giấy da dê đã viết được một nửa bởi những hàng kí tự của ngôn ngữ cổ đại.

Loại chữ của tiên tộc, Kvaedhí Liduen, thì khó khăn hơn để viết lại hơn ngôn ngữ của tộc cậu, bởi vì sự phức tạp của các kí tự và cách tạo hình. Tuy nhiên, cậu tiếp tục vì hai lý do: Cậu cần duy trì sự quen thuộc của mình với chữ viết, và nếu cậu viết bất cứ điều gì bằng ngôn ngữ cổ, cậu nghĩ rằng sẽ khôn ngoan hơn khi viết nó theo dạng mà hầu hết mọi người không thể hiểu được.

Eragon có một trí nhớ tốt, nhưng ngay cả như vậy, cậu thấy rằng cậu đã bắt đầu quên nhiều phép thuật Brom và Oromis đã dạy cậu. Vì vậy, cậu quyết định biên soạn một quyển từ điển của mỗi phép cậu biết bằng ngôn ngữ cổ đại. Mặc dù còn là một ý tưởng ban đầu, cậu đã không đánh giá cao giá trị của việc tóm tắt cho đến gần đây.

Cậu soạn quyển từ điển trong vài giờ nữa, sau việc đó cậu để lại những dụng cụ viết văn bản vào lại trong túi và lấy ra chiếc rương chứa trái tim của Glaedr trong những trái tim. Cậu cố gắng đáng thức con rồng khỏi trạng thái ngủ mê, như cậu đã làm rất nhiều lần trước đây, và như mọi khi, cậu thất bại. Tuy vậy Eragon quyết không bỏ cuộc. Ngồi bên cạnh chiếc rương đang mở, cậu đọc to cho Glaedr nghe từ cuốn sách Domia abr Wyrda về nhiều nghi thức và nghi lễ của người lùn, mà một vài điều trong số đó Eragon quen thuộc -cho đến tận khi màn đêm trở nên lạnh nhất, tối đen nhất.

Sau đó, Eragon đặt cuốn sách sang một bên, dập tắt ngọn nến, và nằm xuống trên giường xếp nghỉ ngơi. Cậu lang thang xuyên qua cái nhìn tuyệt vời của những giấc mơ nối tiếp cho một lúc ngắn, khi mà dấu hiệu đầu tiên của ánh sáng xuất hiện ở phía Đông, cậu ngồi dậy để bắt đầu lại toàn bộ quá trình một lần nữa. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK