• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để bắt kịp Roran trước khi anh ngã xuống sàn, Eragon đành phải ngập ngừng buông thanh Brisingr. Thế rồi, chàng nhanh chóng nới rộng tay ra ôm trọn Roran, cùng lúc với tiếng vang khô khốc của thanh kiếm khi chạm vào đá.

“Cậu ấy bị thương nặng không?” Arya hỏi.

Thoáng ngạc nhiên khi nhận ra rằng nàng và Blödhgarm đã đứng đấy tự khi nào, Eragon lưỡng lự trả lời: “Tôi không nghĩ vậy.”

Chàng vỗ vào má Roran liên hồi để làm phai những vết bẩn trên mặt anh đi. Trong ánh xanh nhàn nhạt từ câu thần chú của Eragon, Roran lộ rõ vẻ hốc hác, đôi mắt của anh thâm quầng, còn đôi môi thì mang một mầu tím đậm, như thể chúng vừa được nhúng vào nước quả mọng vậy.

“Nào nào, dậy đi.”

Một vài giây sau, mí mắt của Roran khẽ giật giật; anh mở mắt ra và hoang mang nhìn Eragon. Cảm giác nhẹ nhõm trào dâng trong lòng Eragon, mãnh liệt đến nỗi chàng như có thể nếm được chúng. “Anh đã ngất đi được một lúc rồi,” chàng giải thích.

“À.”

Anh ấy còn sống! Eragon reo lên với Saphira, mạo hiểm tiếp xúc với cô nàng trong thoáng chốc.

Vẻ hân hoan của cô nàng cũng hiện lên rõ rệt. Tốt. Em sẽ nán lại đây và giúp các tiên khác dịch chuyển mấy tảng đá ra xa khỏi tòa kiến trúc. Nếu anh cần thì cứ thét lớn lên, em sẽ tìm cách tiếp cận.

Bộ giáp của Roran vang lên loảng xoảng khi Eragon giúp anh đứng dậy. “Những người khác thì sao?” Eragon hỏi, và ra dấu hướng về đống đổ nát.

Roran lặng lẽ lắc đầu.

“Anh chắc chứ?”

“Không một ai có thể sống sót dưới đó. Sở dĩ anh có thể trốn thoát là vì … là vì anh được cái mái hiên che bớt một phần.”

“Còn anh? Anh có sao không?” Eragon tiếp tục hỏi.

“Gì cơ?” Roran nhíu mày, có vẻ hơi tư lự, như thể dòng suy nghĩ còn chưa xuất hiện trong đầu anh. “Anh ổn … Có thể cổ tay đã đi tong rồi. Cũng không tệ lắm.”

Eragon liếc mắt đầy ẩn ý với Blödhgarm. Trên mặt gã tiên này phớt qua vẻ không hài lòng, nhưng gã cũng đến gần Roran và nhẹ giọng nói, “Nếu tôi được phép …” Gã vươn tay về phía cánh tay bị thương của Roran.

Trong khi Blödhgarm chữa trị cho Roran, Eragon nhặt thanh Brisingr lên rồi đứng phòng thủ cùng Arya tại lối vào, phòng trường hợp có tay lính cứng đầu nào đó thử tấn công.

“Xong cả rồi đấy.” Blödhgarm nói rồi quay đi. Roran thì đứng đó xoay cổ tay một vòng để thử các khớp nối.

Roran hài lòng rồi hạ tay xuống, cảm ơn Blödhgarm và lục lọi trong đống gạch vụn cho đến khi tìm được chiếc rìu chiến của mình. Anh sửa sang lại bộ giáp trên người và nhìn về hướng ra vào.

“Anh suýt khử được lãnh chúa Bradbum,” anh cố ra vẻ trầm ổn. “Anh nghĩ lão đã giữ chức vị này quá lâu rồi, và cần phải gác lại trách nhiệm thôi. Cô đồng ý không, Arya?”

“Tôi đồng ý,” nàng trả lời.

“Tốt lắm, thế ta hãy tìm cho ra tên già bụng phệ ấy; anh sẽ tặng cho lão vài nhát búa để tưởng niệm những người đã hy sinh hôm nay.”

“Lão đã ở trong đại sảnh vài phút trước,” Eragon nói, “nhưng em không nghĩ lão sẽ ở đấy để chờ ta đâu.”

Roran gật đầu. “Thế ta bắt đầu cuộc săn nào.” Dứt lời, anh lao về phía trước.

Eragon tay nắm chặt thanh Brisingr trong tư thế sẵn sàng, hủy chú thắp sáng và vội nối gót ông anh họ. Arya và Blödhgarm theo sát chàng hết mức mà cái hành lang ngoằn nghoèo này có thể cho phép.

Hành lang dẫn tới căn buồng ngủ đã bị bỏ hoang, cũng tương tự như phần đại sảnh trong lâu đài, nơi này từng có hàng tá binh lính và quan lại nhan nhản khắp chốn, nay chỉ còn sót lại mỗi cái mũ sắt lăn lóc trên sàn.

Eragon và Roran lướt qua bệ cẩm thạch, Eragon phải giảm tốc độ lại để Roran có thể bắt kịp. Họ đá bay cánh cửa phía bên trái và phóng thẳng lên cầu thang.

Tại mỗi tầng, họ dừng lại một lúc để Blödhgarm có thể dùng tinh thần lực truy tìm tung tích của Lãnh chúa Bradburn cùng tùy tùng, nhưng không tìm thấy gì cả.

Khi họ lên đến tầng thứ ba, Eragon chợt bắt được tiếng chân chạy loạn và thấy một chùm thương thình lình thọc mạnh ra từ phía cổng vòm, vào thẳng Roran. Những mũi thương xé toạt gò má và bắp đùi phải, cắt sượt qua đầu gối đầy những máu và máu của anh. Roran gầm vang lên như một con dã thú bị thương và dùng khiên húc thẳng vào đống thương ấy, cố dùng sức càn lên những bậc cuối cùng của cầu thang. Tiếng người thét lên liên hồi.

Phía sau anh, Eragon chuyển thanh Brisingr sang tay nghịch, đi vòng qua người anh họ, chộp lấy một cán thương và giật mạnh nó ra khỏi tay của tên đang giữ. Chàng xoay đầu thương lại, ném mạnh nó vào giữa đám lính lúc nhúc đứng tại cổng vòm. Một trong số chúng gào lên, và một lỗ hổng hiện ra giữa bức tường người ấy. Eragon tiếp tục lặp lại quá trình ấy cho đến khi số lượng chốt hôi cản đường giảm xuống rõ rệt, và Roran từng bước một đẩy lui chúng về phía sau.

Ngay khi Roran thành công dọn sạch cầu thang, mười hai tên lính còn lại liền tản ra theo chiều ngang của căn phòng có nhiều bao lơn, mỗi tên đều tìm chỗ thuận lợi để có thể vung vũ khí mà không bị cản trở. Roran lại gầm lên và bổ vào tên gần nhất. Anh gạt phăng thanh kiếm của tên lính đi, lui về sau thủ thế và phang một cú như trời giáng vào cái mũ của hắn, tiếng vang lớn như anh vừa đánh vào một cái bình sắt vậy.

Eragon lao ngang qua căn phòng và chặn hai tên lính đang đứng gần nhau lại. Chàng húc ngã chúng và phân thây hai tên chỉ với một cú chém bằng Brinsingr. Một chiếc rìu xoay tròn bay thẳng đến chàng, Eragon tránh được và đẩy văng một tên lính khỏi bao lơn trước khi hai tên khác kịp thời dùng lao đâm xuyên bụng chàng.

Còn Arya và Blödhgarm lại yên lặng di chuyển giữa đám đông một cách chết người. Vẻ uyển chuyển cố hữu của giống tiên khiến cảnh tượng đâm chém hiện tại trông như một vũ đài hơn là một tràng thảm sát.

Trong tiếng kim loại va nhau, tiếng xương gẫy lìa và tứ chi bay tứ tung, bốn người họ tiếp tục tiêu diệt số lính còn lại. Như thường lệ, trận chiến khiến Eragon phấn khởi hơn, cảm giác cứ như là bị tạt một xô nước lạnh vào người, và rồi những gì còn sót lại là sự thanh tỉnh không gì so sánh được.

Roran quỵ xuống và chống tay lên đầu gối, thở lấy thở để như vừa hoàn tất một cuộc đua.

“Được chứ?” Eragon hỏi, đồng thời đưa tay chạm vào những vết cắt trên mặt và đùi của Roran.

Roran thử dồn sức vào các vết thương ở chân một vài lần. “Anh cố được. Tìm lão Bradburn trước đã.”

Eragon dẫn đầu nhóm khi họ trở ra cầu thang và tiếp tục tiến lên tầng trên. Cuối cùng, sau năm phút tìm kiếm, họ phát hiện Lãnh chúa Bradbrum đang cố thủ tại tầng cao nhất trong một tòa pháo đài xa tít ở hướng Đông. Với một tràng thần chú, Eragon, Arya và Blödhgarm đã phá giải cánh cửa và toàn bộ các các món đồ trang trí đàng sau bức tường kia. Khi họ tiến vào trong, lũ tùy tùng cùng lính hộ vệ đã đứng chắn đông nghịt trước mặt lão Bradburn, vài tên trong bọn chúng đã bắt đầu run lẩy bẩy. Eragon khẽ thở phào nhẹ nhõm vì chỉ phải giết ba tên lính trước khi số còn lại buông vũ khí và khiên xuống đầu hàng.

Arya ung dung tiến đến trước mặt Lãnh chúa Bradbum, người vẫn một mực im lặng cho đến giờ, và nói, “Giờ thì, liệu ngài có ra lệnh cho binh lính của ngài giải giáp không? Tuy chỉ còn một số ít nhưng ngài vẫn có thể cứu mạng họ.”

“Ta sẽ không chấp nhận ngay cả khi có thể.” Giọng Bradbrum đầy sự căm thù cùng nhạo báng khiến Eragon suýt cho lão ăn một kiếm. “Ngươi sẽ không hưởng được gì từ ta, giống tiên. Ta sẽ không trao người của ta cho thứ hạ đẳng bẩn thỉu bất thường như ngươi. Cái chết sẽ là lựa chọn sáng suốt nhất. Và ngươi đừng nghĩ rằng ta sẽ nghe theo những lời mật ngọt kia. Ta thừa biết chúng bây đã liên kết với lũ Urgal, và ta thà tin vào con rắn kia hơn là thứ ăn nằm cùng bọn quái vật.”

Arya gật đầu và đặt tay lên mặt của Bradburn. Nàng khép mắt lại, và trong khoảng thời gian ấy, nàng và Bradbum trở nên bất động. Eragon liền xuất thần và cảm nhận được trận đấu giữa hai ý chí của họ khi Arya cố xuyên qua bức tường phòng thủ của Bradbum và xâm nhập vào tâm trí lão. Một phút sau, nàng thành công điều khiển lão, và rồi bắt đầu tra xét ký ức cho đến khi tìm được bản chất của lão.

Nàng thốt lên cổ ngữ và hạ một chú ngữ phức tạp để phá vỡ những bản chất ấy và khiến Bradbum ngủ say. Sau khi hoàn tất, đôi mắt của lão dần đóng lại và, với một tiếng thở hắt ra, lão ngã vào vòng tay của nàng.

“Ả đã giết ngài ấy!” Ai đó thét lên, và những tiếng nhốn nháo đầy sợ hãi bắt đầu lan tỏa khắp nhóm lính.

Ngay khi Eragon định trấn an bọn họ, chàng bỗng nghe tiếng kèn báo hiệu của quân Varden vang lên từ phía xa xa. Một lúc sau, tiếng kèn lại vang lên, gần hơn nhiều, vang lên lần nữa, và chàng có thể thề chắc rằng những tiếng động mờ nhạt ấy không phải là tiếng vui mừng chiến thắng vang vọng từ phần sân dưới kia.

Chàng bối rồi nhìn Arya. Rồi họ xoay người lại nhìn qua cửa sổ trên bức tường của căn phòng.

Tại hướng Tây và Nam là Belatona. Đó là một thành phố lớn và thịnh vượng, thành thị sầm uất nhất của Đế quốc. Gần lâu đài là những tòa kiến trúc được dựng lên bằng đá, với mái dốc cùng các cửa sổ nhô ra ngoài, trong khi xa hơn nữa là những dãy nhà có chất liệu từ gỗ và trát vữa. Nhiều ngôi nhà đang được cất dở bốc cháy ngùn ngụt vì lửa chiến tranh. Khói đen tỏa ra dày đặc trong không khí đủ để khiến mắt người ta cay xè và khan giọng.

Ở hướng Tây Nam, khoảng một dặm cách từ thành phố là trại dã chiến của quân Varden: những dãy lều xám được bện từ lông nối liền nhau được bao quanh bởi các dãy hào, một số nhà lều lớn cùng ngọn cờ hiệu chót vót trên đỉnh, và nối dài trên đất liền là hàng trăm người bị thương. Lều cứu thương vốn đã quá sức chứa từ lâu rồi.

Nhìn theo hướng Bắc, vượt qua các cảng và nhà kho là hồ Leona, một nơi rộng mênh mông và chứa đầy nước, thường lăn tăn những dãy sóng bạc.

Trên bầu trời là bức tường mây đen kịt từ phía Tây đang bao trùm cả thành phố, sẵn sàng bao bọc nó trong làn mưa nặng hạt bất cứ khi nào. Những ánh sáng xanh lóe lên và tắt lịm đây đó trong tâm bão, và tiếng trời gầm nổi lên như một con hung thú đang lồng lộn.

Nhưng Eragon lại không thể tìm thấy nới phát tiếng động thu hút chàng.

Chàng và Arya chạy vội đến cửa sổ hướng thẳng về phía hoa viên. Saphia, con người và các tiên vừa hoàn tất việc dọn dẹp những tảng đá cản đường. Eragon huýt sáo, và khi Saphira nhìn lên, chàng bắt đầu vẫy tay ra dấu. Cặp hàm dài của cô nàng nở một nụ cười đầy răng lởm chởm, và khịt một làn khói về phía chàng.

“Này! Có gì mới không?” Eragon hỏi lớn.

Một binh sĩ Varden đứng gần vách lâu đài giơ tay lên và chỉ về hướng Đông. “Hỡi Khắc tinh của Tà Thần! Hãy nhìn đi! Người mèo đang đến! Người mèo đang đến!”

Một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng của Eragon. Chàng nhìn theo hướng chỉ của người lính và lần này chàng có thể thấy những bóng đen nhỏ đang tiến tới gần trên mảnh đất cách đây vài dặm, từ bờ bên kia của sông Jiet. Một số chạy bằng bốn chân và một số khác chỉ dùng hai chân, nhưng chúng ở quá xa để có thể xác định đó là người mèo.

“Có thể nào chăng?” Arya hỏi, ngỡ ngàng.

“Tôi không biết … Nhưng bất kể chúng là gì, ta sẽ được biết sớm thôi.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK