• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người lùn, hai người đàn ông, hai Urgals thuộc đội cận vệ của Nasuada-đội Nighthawk canh giữ bên ngoài căn phòng trong lâu đài, nơi Nasuada dùng làm tổng hành dinh của nàng.

Họ nhìn chăm chăm Roran với ánh mắt vô hồn. Anh cũng giữ vẻ mặt vô cảm khi nhìn chằm chằm lại.
Đấy là một trò chơi họ đã chơi trước đó.

Mặc dù Nighthawks không biểu lộ ra nhưng anh hiểu họ đang tìm cách nhanh nhất, hiệu quả nhất để giết anh. Anh biết, vì anh đã từnglàm như vậy với họ, luôn luôn như thế.

Mình sẽ phải rút lui sao cho nhanh nhất có thể…. Bỏ xa họ một đoạn, anh quyết định. Người đàn ông sẽ tóm được mình trước, họ nhanh hơn những người lùn và cản trở những Urgals đang ở phía sau. Phải đoạt được những chiếc kích của họ. Sẽ rất rắc rối nhưng mình sẽ giành được … ít nhất là của một trong số họ. Có lẽ phải ném chiếc búa này đi. Một khi đã chiếm được chiếc kích thì mình có thể bỏ xa những người còn lại. Khi ấy, người lùn không có nhiều cơ hội, nhưng mình sẽ gặp phiền hà với hai tên Urgal. Những kẻ cục súc xấu xí… Nếu dùng cây cột kia làm nơi ẩn nấp, mình có thể trốn được.

Cánh cửa bọc thép giữa hai hàng vệ binh phát tiếng kêu cọt kẹt khi mở ra. Một chú bé áo trắng chừng mười hay mười hai tuổi bước vào cao giọng truyền lệnh “Qúy bà Nasuada truyền gọi anh!”

Vài vệ binh co rúm người lại, lộ rỏ vẻ nao núng trong giây lát. Roran mỉm cười khi lướt qua họ, bước vào căn phòng phía bên kia, anh biết quyền lợi của họ vốn có cũng như không, tạo cơ hội cho anh giết được ít nhất hai người trước khi họ trả thù. Cứ để lần sau, anh nghĩ.

Căn phòng hình chữ nhật rộng, bài trí đơn giản: một tấm thảm nhỏ xíu trải trên sàn, một lối đi hẹp, tấm thảm trang trí đã bị nhậy (Một loài sâu) ăn treo trên tường bên trái, một cửa sổ đơn vòm nhọn phía bên phải. Ngoài ra căn phòng không có đồ trang trí nào khác. Kê trong góc là chiếc bàn gỗ dài với chồng sách cao, những cuộn da lừa và những tờ giấy lẻ. Một vài chiếc ghế lớn được bọc nệm da có hàng đinh đồng đã hoen rỉ đứng rải rác cạnh bàn. Cả Nasuada lẫn những người hầu cận của nàng đều không đoái hoài tới chúng. Jörmundur không có ở đây nhưng Roran đã quen thuộc với những chiến binh đang có mặt: anh từng là thuộc cấp của một vài người, anh đã thấy vài người khác trong trận đánh hoặc nghe kể lại từ những đồng đội.

“…Và tôi không quan tâm nếu nó làm anh ta tức nghẹn họng!” Nàng lên giọng, đập mạnh tay phải xuống bàn.” Nếu chúng ta không có những móng ngựa đó, và hơn thế nữa, có lẽ chúng ta cũng sẽ tự ăn ngựa của mình vì những điều tốt đẹp mà họ sẽ làm cho chúng ta. Mọi người rõ chứ?”

Mọi người cùng đồng thanh trả lời “Có “. Có vẻ họ đang bị đe dọa, thậm chí có phần bối rối. Roran thấy vừa lạ vừa ấn tượng với Nasuada, một người phụ nữ được nhận sự tôn trọng từ những chiến binh của nàng và từ chính anh. nàng là một trong những người quả quyết và thông minh nhất mà anh từng biết, anh tin chắc rằng nàng sẽ thành công dù ở bất cứ nơi đâu.

“Giờ thì lui ra“ Nasuada nói, tám người xếp thành hàng cùng đi ra ngoài, nàng ra hiệu cho Roran tiến lại gần. Anh kiên nhẫn đợi nàng chấm bút lông vào lọ mực và viết nguệch ngoạc nhiều dòng trên cuộn giấy nhỏ, sau đó đưa cho một trong các chú bé và nói “Đưa cho người lùn Narheim. Lần này hãy chắc chắn rằng ngươi sẽ lấy được thư hồi âm trước khi trở về, nếu không ta sẽ gửi ngươi đến tộc Urgal để làm trò mua vui và lau chùi cho họ.”

“Vâng, thưa quý bà!” cậu bé trả lời rồi chạy thục mạng ra ngoài, trong lòng có phần khiếp đảm.

Nasuada bắt đầu dở từ đầu đến cuối một chồng giấy đặt ngay trước mặt nàng. Không nhìn lên, nàng hỏi “Anh đã nghỉ ngơi tốt chứ, Roran?”

Anh băn khoăn không rõ lý do nào làm nàng thích thú đến vậy. “Không tốt lắm.”

“Thật không may. Anh đã phải thức suốt đêm?”

“Một chút thôi. Vợ bác thợ rèn mới sinh hôm qua, nhưng..”

“Tôi đã được thông báo. Tôi đoán là anh không đứng canh cho tới khi Evergon chữa lành cho đứa trẻ.”

“Không, tôi đã quá mệt.“

“Ít ra anh đã có trách nhiệm.” Với tay qua bàn, nàng cầm một tờ giấy khác lên , xem xét kỹ lưỡng trước khi xếp nó vào chồng. Giữ nguyên giọng như trước, nàng nói “Tôi có một nhiệm vụ cho anh, Stronghammer. Lực lượng của chúng ta tại Aroughs đã gặp phải sự kháng cự quyết liệt–mạnh hơn so với dự đoán chúng ta. Thủ lĩnh Brigman đã thất bại trong việc giải quyết tình thế và chúng ta cần họ rút lui ngay bây giờ. Vì vậy, tôi sẽ phái anh tới Aroughs để thay thế Brigman. Ngựa đang đợi sẵn ở cổng phía Nam. Anh hãy đi nhanh nhất có thể để đến Feinster, sau đó từ Feinster đi tới Aroughs. Cứ mười dặm từ đây tới Feinster sẽ có ngựa thay thế cho anh và anh phải tự tìm lấy chúng. Tôi nghĩ rằng anh sẽ tới Aroughs trong vòng bốn ngày. Một khi đã nghỉ ngơi đầy đủ, anh sẽ có khoảng … ba ngày để giải vây.” Nàng liếc nhìn anh. “Một tuần sau hôm nay, tôi muốn lá cờ của chúng ta tung bay trên đất Aroughs. Tôi không quan tâm anh làm cách nào, Stronghammer. Tôi chỉ muốn nó được thực hiện. Nếu anh thất bại, tôi sẽ không có sự lựa chọn nào ngoài việc phái Eragon và Saphira tới Aroughs, để lại lực lượng vừa đủ đề phòng Murtagh hoặc Galbatorix tấn công.”

Và Katrina sẽ gặp nguy hiểm. Roran nghĩ. Một cảm giác khó chịu xâm chiếm lòng anh. Cưỡi ngựa tới Aroughs trong bốn ngày là một thử thách khắc nghịêt, nhất là cơ thể đang đau đớn, bầm dập. Hơn nữa việc phải chiếm được thành phố trong thời gian rất ngắn sẽ là tổng hợp của khốn khổ với điên rồ. Tóm lại, nhiệm vụ này hấp dẫn như thể đấu vật với gấu cùng hai cánh tay bị cột lại phía sau.

Anh gãi má. “Tôi không có một chút kinh nghiệm về đánh kiểu vây đồn,” anh nói. “Chí ít cũng không phải như thế này. Phải có ai khác ở Vaden phù hợp với nhiệm vụ này hơn. Martland Redbeard thì sao?”

Nasuada phất tay, ra vẻ tùy tiện.”Anh ta không thể phi nước đại chỉ với một tay. Anh phải tự tin vào bản thân, Stronghammer. Có những người khác ở Vaden biết rõ hơn về binh pháp, nói đúng hơn, họ đã tham gia chiến đấu lâu hơn, những người được thừa hưởng những kinh nghiệm quý báu nhất từ lớp đàn anh. Nhưng khi chiến tranh nổ ra và anh phải tham chiến thì kiến thức hay kinh nghiệm không phải là thứ quan trọng nhất mà là khả năng để giành được chiến thắng, mưu mẹo này xem chừng anh đã nắm rõ. Hơn thế, anh còn may mắn nữa.”

Nàng sắp xếp những tờ giấy trên cùng và tựa người lên tay. “Anh đã chứng minh được khả năng chiến đấu và khả năng thực thi quân lệnh …khi cần thiết”. Anh so vai khi nhớ lại trận đòn cay đắng, vết thương bỏng giãy của chiếc roi da cắt trên lưng anh khi anh bị kỷ luật vì thách thức mệnh lệnh của thuyền trưởng Edric. “Anh đã chứng minh được khả năng chỉ huy biệt đội đột kích. Vì vậy, StrongHammer hãy cho chúng tôi thấy những khả năng khác của anh, được không?”

Anh nuốt khan. “Vâng, thưa quý bà.”

“Tốt. Tôi sẽ thăng cấp cho anh làm thủ lĩnh trong thời gian tới. Nếu anh chiến thắng trong trận Aroghs, anh sẽ được xem xét để phong tước hiệu, ít nhất cho tới khi anh chứng minh được anh đáng được thăng cấp hay giáng cấp.” Nàng quay lại nhìn chằm chằm xuống bàn, lục tìm trong đống giấy lộn, có vật gì đó ẩn bên dưới.

“Cảm ơn.”

Nasuada đáp lại với giọng uể oải.

“Có bao nhiêu người sẽ dưới quyền chỉ huy của tôi ở Aroughs, thưa bà?” Roran hỏi.

“Tôi đã giao cho Brighman một ngàn chiến binh để tiến hành chiếm thành phố. Tất nhiên, hiện giờ trong số ấy có không quá tám trăm người trong quân chế.”

Roran suýt nữa thì hét lớn. Quá ít.

Dường như nghe được lời của anh ta, nàng nói bằng giọng tỉnh bơ “Chúng tôi tin rằng việc phòng thủ ở Aruoghs dễ dàng hơn là tiếp tục tấn công trong hoàn cảnh như hiện nay.”

“Tôi hiểu. Tôi có thể mang theo ba người từ Carvahall không? Bà đã từng nói bà sẽ cho phép chúng tôi cùng phục vụ nếu có dịp.”

“Được, được” nàng khoát tay “Tôi biết tôi từng nói những gì.” Nàng mím môi, cân nhắc. “Rất tốt, anh hãy mang theo bất cứ ai mà anh muốn, miễn là anh sẽ lên đường trong một tiếng tới. Hãy báo cho tôi biết có bao nhiêu người đi cùng với anh, để tôi chuẩn bị số ngựa thay thế dọc đường cho thích hợp”.

“Tôi có thể mang theo Carn ?” anh hỏi, và gọi tên nhà pháp sư mà anh đã cùng chiến đấu trong nhiều dịp.

Nàng dừng lại, nhìn chằm chằm lên tường trong chốc lát, ánh mắt vô định. Ngay sau đó, nàng gật đầu rồi lại tiếp tục tìm kiếm trong đống giấy nháp “À, chúng đây rồi.” Nàng rút ra một ống giấy da được buộc bằng dây da. Tấm bản đồ của Aroughs và các vùng lân cận, giống y với tấm bản đồ đã phóng lớn của tỉnh Fenmark.” Tôi đề nghị anh nghiên cứu cả 2 bản một cách cẩn thận nhất.”

Nasuada trao cho anh, anh cẩn thận nhét gọn nó vào trong chiếc áo chẽn. ”Và đây” nàng đưa cho anh ta một phong thư bọc giấy da hình chữ nhật đã được áp triện bằng sáp đỏ “Nó là nhiệm vụ của anh, và…” một phong thư thứ hai, dày hơn cái trước, “Nó là thư ủy thác của anh. Hãy trình lên Brighman nhưng không để ông ta giữ chúng. Nếu tôi nhớ chính xác, anh chưa bao giờ học chữ phải không?”

Anh ta nhún vai “Để làm gì? Tôi có thể tính toán và đếm số như bất kỳ người đàn ông nào. Cha tôi nói rằng việc dạy chúng tôi đọc có ý nghĩa không hơn việc dạy con chó đi bằng hai chân sau của chúng: vui, nhưng hầu như không đáng phải nỗ lực.”

“Lúc trước thì đúng như vậy, nhưng giờ thì không”. nàng chỉ về phía những phong thư mà anh đang cầm “Như anh đã biết, một trong số chúng là tờ lệnh để bổ nhiệm anh. Anh có những hạn chế như thế này nên tôi không thể trọng dụng anh. Tôi không thể gửi thư cho anh mà không có người đọc giúp, nếu anh cần báo cáo với tôi, anh cũng không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc dùng thuộc hạ thân tín ghi chép lại chính xác những lời anh nói. Điều đó dễ làm anh bị điều khiển, và bị thất tín. Nếu anh hi vọng được thăng tiến ở Varden, tôi đề nghị anh tìm ai đó dạy cho anh. Bây giờ hãy lên đường, có rất nhiều việc khác đang đợi tôi.”

Nàng búng tay, một trong những tờ giấy bay về phía nàng , nàng đặt tay lên vai cậu bé, cúi nhìn gương mặt của cậu rồi nói, “Tôi muốn cậu đưa Jörmundur về thẳng đây cho tôi, cậu hãy tìm anh ấy dọc theo phố chợ, nơi có ba căn nhà…” Trong lúc đang hướng dẫn, nàng dừng lại và nhướn mày khi thấy Roran vẫn chưa nhúc nhích. “Có việc gì nữa không, Stronghammer?” Nàng hỏi.

“Vâng, trước khi đi, tôi muốn gặp Eragon.”

“Vì sao vậy?”

“Phần lớn số bùa hộ mệnh cậu ấy đưa tôi trước trận đấu giờ đã hết”.

Nasuada cau mày, sau đó nói với cậu bé “Tại phố chợ, nơi có ba ngôi nhà bị cháy. Cậu biết nơi đó chứ? Nào, bây giờ hãy đi đi “. Nàng vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, đứng thẳng người nhìn theo cho đến khi nó đi khuất. “Sẽ tốt hơn nếu anh không gặp “.

Câu nói của nàng làm Roran bối rối, nhưng anh giữ im lặng chờ đợi lời giải thích. Nàng biết, nhưng lại trả lời vòng vo “Anh có biết Eragon mệt mỏi thế nào trong cuộc hội kiến với ma mèo không ?”

“Cậu ấy không đủ sức đứng vững nữa.”

“Đúng vậy. Cậu ấy đã quá gầy ốm, Roran. Anh ấy không thể bảo vệ anh, tôi, Saphira, Arya, ai biết còn ai khác nữa,và cậu ấy vẫn phải làm. Cậu ấy cần phải giữ sức cho trận đánh sắp tới với Murtagh và Galbatorix. Và gần hơn nữa là trận đánh với Urû’baen, quan trọng hơn là cậu ta sẵn sàng đối đầu với chúng bất cứ lúc nào, ngày hay đêm. Tôi không thể để cho những lo lắng, phiền nhiễu làm nhụt chí khí của cậu ấy. Điều đáng quý là cậu ấy đã chữa khỏi tật hở hàm ếch cho đứa trẻ, nhưng những việc làm đó có thể gây tổn thất cho cuộc chiến của chúng ta!”

“Anh đã từng không dựa dẫm vào lá bùa khi Ra’zac tấn công ngôi làng của anh ở Spine. Nếu anh quan tâm tới những người em họ của anh và tới mục đích đánh bại Galbatorix, anh phải học cách chiến đấu mà không có chúng thêm một lần nữa.”


Khi nàng vừa dứt lời, Roran cúi đầu chào kính cẩn. Nàng nói đúng .“ Tôi sẽ khởi hành ngay lập tức.”

“ Tôi đánh giá cao điều đó.”

“Xin phép bà.”

Quay lưng, Roran sải bước về phía cửa. Khi anh vừa bước qua ngưỡng cửa, Nasuada gọi lớn “À, còn nữa Stronghammer.”
Anh quay lại, tò mò.

“Cố gắng không thiêu hủy thành phố, được không? Sẽ khá khó khăn để xây dựng lại.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK