• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó, giấc ngủ của Roran mãi chập chờn không yên. Thật không dễ dàng để anh hoàn toàn thả lỏng, khi biết tầm quan trọng của cuộc chiến sắp tới và rằng anh rất có khả năng bị thương trong khi tham chiến, chuyện vẫn thường như vậy trước đây. Hai ý nghĩ ấy như sợi đàn hồi dẫn sóng căng ra giữa đầu óc và trụ xương sống của anh, sợi dây kéo anh ra khỏi những giấc mơ khó hiểu, đen tối cắt quãng đều đều.

Chính bởi thế, anh tỉnh giấc dễ dàng ngay khi nghe thấy một tiếng thịch yếu ớt, mờ mịt vang lên bên ngoài chiếc lều của mình

Anh mở mắt và nhìn chằm chằm lên tấm màn phía trên đầu. Bên trong căn lều hầu như không thể nhìn thấy gì rõ ràng, và có chăng chỉ bởi dải sáng nhợt nhạt duy nhất từ ánh đuốc màu cam xuyên qua khe hổng giữa hai vạt lều ở lối vào. Không khí lạnh lẽo làm tê dại da anh, như thể anh bị chôn vùi trong một cái hang sâu thẳm dưới lòng đất. Dù có là mấy giờ, lúc này cũng đã muộn, rất muộn. Ngay cả những con thú săn đêm cũng hẳn đã trở lại hang trú ẩn của chúng và chìm vào giấc ngủ. Không ai phải thức đến giờ này, trừ những người lính canh, nhưng bọn họ không có điểm gác nào gần lều của anh.

Roran giữ hơi thở chậm và từ tốn hết mức có thể trong khi lắng nghe xem có bất cứ âm thanh nào khác không. Tiếng động to nhất anh nghe thấy là tiếng đập của chính trái tim anh, mỗi lúc một mạnh và nhanh hơn khi sợi dây căng thẳng trong anh rung liên tục như gảy dây đàn luýt*.(Loại đàn tương tự mandoline, tham khảo xem hình )

Một phút trôi qua.

Lại thêm một phút nữa.

Và rồi, ngay khi anh bắt đầu nghĩ chẳng có lý do gì để báo động và nhịp đập dồn dập trong mạch máu anh bắt đầu chậm dần, thì một chiếc bóng đổ xuống phía trước căn lều, chặn nguồn sáng từ những ngọn đuốc hắt lại từ xa.

Mạch Roran đập nhanh gấp ba lần, trái tim dộng mạnh như thể anh đang chạy lên sườn núi. Dù có là ai ngoài đó cũng không phải đến đánh thức anh trước cuộc tấn công Aroughs, cũng không phải mang cho anh chút tin tình báo, bởi họ sẽ không do dự gọi to tên anh và lao thẳng vào trong.

Một bàn tay đeo găng đen – chỉ sẫm hơn màu bóng tối đang vây xung quanh – trượt vào giữa hai vạt lều ở lối vào và dò dẫm tìm dây buộc để giữ chúng khép lại.

Roran định hét lên báo động, rồi đổi ý. Thật ngu ngốc khi đi lãng phí lợi thế của sự bất ngờ. Bên cạnh đó, nếu tên đột nhập này biết hắn đã bị lộ, hắn có thể sợ hãi, và nỗi sợ hãi có thể khiến hắn thậm chí còn trở nên nguy hiểm hơn nữa.

Với bàn tay phải, Roran cẩn thận rút con dao găm từ dưới chiếc áo choàng cuộn tròn dùng thay gối lên và giấu vũ khí đó cạnh đầu gối, bên dưới nếp gấp trong tấm mền. Cùng lúc, anh túm lấy viền những tấm mền với tay kia.

Một quầng sáng vàng phác lên hình dạng của kẻ xâm nhập khi hắn luồn vào trong. Roran nhìn thấy gã đàn ông đang mặc một chiếc áo chẽn da thuộc độn bông, nhưng không có khiên hoặc áo giáp. Rồi vạt lều buông xuống, và bóng tối phủ lên bọn họ lần nữa.

Kẻ vô danh kia trườn về chỗ Roran nằm.

Roran cảm giác như thể anh sắp ngất xỉu vì thiếu dưỡng khi tiếp tục hạn chế hơi thở để có vẻ như anh vẫn đang ngủ.

Khi kẻ xâm nhập bò được nửa đường đến chiếc giường nhỏ, Roran giật mạnh những tấm mền khỏi người, quăng chúng lên gã đàn ông, và, với một tiếng thét hoang dại, nhảy bổ về phía hắn, giơ con dao lên để đâm thẳng vào bụng hắn.

“Đợi đã!” gã đàn ông thét lên. Bất ngờ, tay Roran bất động, và cả hai ngã sập xuống mặt đất cùng nhau. “Bạn! Tôi là bạn!”

Nửa giây tiếp theo, Roran thở dốc khi anh cảm thấy hai cú đấm táng vào thận trái. Cơn đau gần như tước ngã anh, nhưng anh ép bản thân lăn xa khỏi gã đàn ông, cố gắng giãn khoảng cách giữa bọn họ.

Roran chống người đứng dậy, rồi lần nữa lao vào kẻ tấn công anh, kẻ vẫn đang vật lộn để giải thoát bản thân khỏi tấm mền.

“Đợi đã, tôi là bạn anh!” gã đàn ông hét lên, nhưng Roran không định tin hắn lần thứ hai. Thật may là anh đã không tin, bởi khi anh đánh kẻ xâm nhập, gã đàn ông tóm lấy tay phải của Roran và găm nó lại với một vòng quấn từ tấm mền, rồi chém Roran với con dao hắn rút ra từ áo chẽn. Chút xáo động giật mạnh qua lồng ngực Roran, nhưng bởi nó quá mờ nhạt, anh không quan tâm đến nó.

Roran gầm lên và giật tấm mền hết sức có thể, lôi gã đàn ông lên khỏi mặt đất và ném hắn về phía bên kia căn lều mà nó đã đổ sụp lên người bọn họ, làm bọn họ kẹt cứng dưới lớp len nặng. Roran giũ đoạn mền xoắn ra khỏi cánh tay, rồi trườn về phía gã đàn ông, cảm nhận lối đi qua bóng tối.

Đế cứng của một chiếc giày ống đập vào bàn tay trái Roran, và những đầu ngón tay của anh tê liệt.

Phóng mình tới, Roran tóm lấy mắt cá chân của hắn khi hắn cố gắng lật lại để tấn công trực diện anh. Hắn đá loạn như thỏ và thoát khỏi tay nắm của Roran, nhưng Roran chộp lấy mắt cá chân hắn lần nữa và bóp chặt nó qua lớp da thuộc mỏng, bấu những ngón tay vào đường gân ở lưng gót chân hắn cho đến khi gã đàn ông rống lên vì đau.

Trước khi hắn có thể phục hồi, Roran vồ lên người hắn và ghim bàn tay cầm dao của hắn xuống mặt đất. Roran gắng hướng con dao găm của anh vào sườn gã đàn ông, nhưng anh quá chậm; kẻ thù tìm thấy cổ tay anh và kẹp lấy nó với cái siết như sắt.

“Mày là ai?” Roran gầm lên.

“Tôi là bạn anh,” gã đàn ông nói, hơi thở âm ấm của hắn phà lên gương mặt Roran. Nó có mùi như rượu vang và rượu táo được pha chế. Rồi hắn thúc gối vào mạng sườn Roran ba cái liên hồi.

Roran dùng trán đập vào sống mũi hắn, làm gẫy mũi với một tiếng rắc thật to. Hắn gầm gừ và loạn động dưới người anh nhưng Roran dứt khoát không thả ra.

“Mày… không phải bạn của tao,” Roran nói, lầm bầm khi anh đánh quỵ bàn tay phải của hắn và chầm chậm đâm con dao vào mạng sườn gã đàn ông. Khi họ vật lộn với nhau, Roran lơ đãng nhận ra mọi người đang hò hét bên ngoài chiếc lều sập.

Cuối cùng cánh tay của gã đàn ông bị bẻ ngoặt, và với sự nhẹ nhõm bất chợt dâng lên, con dao lao qua chiếc áo da thuộc của hắn và đâm vào lớp thịt mềm căng tràn sức sống. Gã đàn ông rúm ró. Nhanh hết sức có thể, Roran đâm hắn thêm vài nhát nữa, rồi vùi con dao găm vào lồng ngực hắn.

Qua cán dao, Roran cảm nhận được những cái run rẩy như chim non vỗ cánh của trái tim gã đàn ông khi nó bị cứa ra từng mảnh nhỏ trên chiếc lưỡi sắc như dao cạo. Gã đàn ông rùng mình lần thứ hai và giật mạnh, rồi ngừng bặt chống cự, đơn giản chỉ nằm đó, hổn hển.

Roran tiếp tục giữ lấy hắn khi sự sống rút dần ra khỏi hắn, vòng ôm của bọn họ cũng thân mật như bất cứ đôi tình nhân nào. Dù gã đàn ông đã cố giết anh, và dù Roran không biết gì về hắn bên cạnh sự thật đó, anh không thể làm gì ngoại trừ cảm nhận cái cảm giác kinh hãi gần gũi với gã. Đây là con người – một sinh vật sống động biết suy nghĩ – mà đời sống đã kết thúc bởi những gì hắn đã làm.

“Mày là ai?” anh thì thào. “Ai gửi mày đến?”

“Tao… tao gần như đã giết được mày,” gã đàn ông nói, nghe thỏa mãn một cách ngoan cố. Rồi hắn trút một hơi thở dài và trống trải, cả cơ thể mềm rũ, và rồi không còn tồn tại.

Roran để đầu gục xuống ngực gã đàn ông và hớp lấy từng ngụm khí, run rẩy từ đầu đến chân khi cơn sốc của cuộc tấn công hành hạ khắp chân tay anh.

Mọi người bắt đầu lôi tấm vải phủ lên người anh. “Kéo nó ra khỏi tôi!” Roran thét lên, và đập mạnh với cánh tay trái, không tài nào chịu đựng sức nặng ngột ngạt của lớp len lâu thêm nữa, cùng với bóng tối, cùng với không gian tù túng, và bầu không khí muốn nghẹt thở.

Một vết rách xuất hiện trên tấm vải trên đầu anh khi ai đó cắt qua lớp len. Ánh đuốc bập bùng, ấm áp tràn qua khe hở.

Điên cuồng trốn thoát khỏi nơi giam hãm mình, Roran loạng choạng đứng dậy, chộp lấy mép vết cắt, và lê người ra khỏi chiếc lều đổ rạp. Anh lảo đảo hướng về phía nguồn sáng, không mặc gì ngoại trừ chiếc quần ống túm, và hỗn loạn nhìn quanh.

Baldor đang đứng đây, giống như Carn, Delwi, Mandel, và mười chiến binh khác, tất cả đều cầm kiếm và rìu sẵn sàng trong tay. Không một ai mặc đầy đủ quần áo, ngoại trừ hai người, Roran nhận ra là hai lính canh được cắt cử tuần tra đêm.

“Thánh thần ơi,” ai đó la lên, và Roran quay lại nhìn thấy một trong các chiến binh đang kéo ra phần bên của chiếc lều bị phá hủy, phơi bày xác chết của tên sát thủ.

Kẻ đã chết này có kích thước không lấy gì làm hùng vĩ, với mái tóc dài, bờm xờm buộc túm đuôi ngựa và một mảnh da bịt con mắt trái. Mũi hắn vặn vẹo và dẹp lép – bị đập gãy bởi Roran – và cả một mảng máu loang lổ khắp phần dưới gương mặt nhẵn nhụi của hắn. Còn nhiều máu hơn vón lại trên ngực, sườn và mặt đất bên dưới hắn. Có vẻ gần như hơi quá nhiều máu tuôn ra từ mỗi một người thế này.

“Roran,” Baldor gọi. Roran tiếp tục nhìn chăm chăm vào tên sát thủ, không thể dứt ánh mắt khỏi hắn. “Roran à,” Baldor gọi lại, lần này to hơn. “Roran, nghe tôi này. Cậu có bị thương không? Chuyện gì xảy ra vậy?... Roran!”

Vẻ lo ngại trong giọng của Baldor cuối cùng đã níu được sự chú ý nơi Roran. “Sao cơ?” anh hỏi.

“Roran, cậu có bị thương không?”

Sao cậu ta lại nghĩ thế? Bối rối, Roran nhìn xuống người mình. Lông ngực anh bê bết máu đông từ trên xuống dưới, trong khi những vệt máu vằn vệt hai cánh tay và làm biến màu phần trên chiếc quần ống túm của anh.

“Tôi không sao,” anh nói, dù anh khó khăn lắm mới định hình được từng câu chữ. “Có ai khác bị tấn công không?”

Đáp lại, Delwin và Hamund di chuyển sang hai bên, để lộ một cơ thể ngã sấp xuống. Đó là chàng trai trẻ đã mang thư từ cho anh lúc sớm.

“A!” Roran rên rỉ, và đau đớn bao trùm anh. “Cậu ta lang thang quanh đây làm gì?”

Một trong những chiến binh tiến lên trước. “Tôi chung lều với cậu ta, thưa thủ lĩnh. Cậu ta luôn phải ra ngoài để giải quyết mỗi đêm, vì uống quá nhiều trà trước khi đi ngủ. Mẹ cậu ta bảo trà đó sẽ giúp cậu ta khỏi ngã bệnh… Cậu ta là người tốt, thưa thủ lĩnh. Cậu ta không đáng bị đâm chết từ sau lưng bởi kẻ hèn hạ lén lút nào đó.”

“Không, không đáng,” Roran lẩm bẩm. Nếu cậu ta không ở đó, lúc này kẻ bị giết là mình. Anh chỉ về phía tên sát thủ. “Còn tên sát thủ nào lảng vảng quanh đây không?”

Những người lính xôn xao, liếc nhìn nhau; rồi Baldor nói, “Tôi không nghĩ thế.”

“Đã kiểm tra chưa?”

“Chưa.”

“Vậy thì kiểm tra đi! Nhưng cố đừng đánh thức những người khác; họ cần ngủ. Và điều người canh gác trước lều của tất cả các chỉ huy ngay từ bây giờ.” … Đáng nhẽ phải được nghĩ ra từ trước.

Roran đứng yên tại chỗ, cảm giác trì trệ và ngu ngốc khi Baldor đưa ra một loạt các lệnh nhanh chóng, và tất cả mọi người trừ Carn, Delwin, và Hamund phân tán. Bốn chiến binh nâng lên thi hài rũ rượi của cậu bé rồi mang cậu ta đi chôn, trong khi phần còn lại tản ra để lục soát khắp trại đóng quân.

Đi về phía tên sát thủ, Hanmund thúc vào con dao của gã đàn ông với đầu mũi giày. “Anh hẳn đã dọa các chiến binh hoảng sợ hơn những gì chúng tôi nghĩ sáng nay.”

“Hẳn vậy.”

Roran rùng mình. Anh thấy lạnh toàn thân, đặc biệt ở đôi tay và chân, nơi có cảm giác như đóng đá. Carn nhận thấy và đưa cho anh một tấm mền. “Đây,” Carn nói, và trùm nó quanh vai Roran. “Lại ngồi cạnh một trong những đống lửa canh đi. Tôi sẽ lấy chút nước nóng để anh lau chùi. Được chứ?”

Roran gật đầu, không tin lưỡi anh có thể hoạt động.

Carn bắt đầu đỡ anh đi, nhưng trước khi họ đi xa hơn vài bước chân, vị pháp sư đột ngột ngừng lại, buộc Roran cũng phải ngừng theo. “Delwin, Hamund,” Carn gọi, “mang cho tôi một cái giường nhỏ, thứ gì đó để ngồi, một bình mật ong, và vài đoạn băng nhanh nhất có thể. Ngay lập tức, nếu các anh vui lòng.”

Giật mình, hai người đàn ông vọt đi.

“Tại sao?” Roran hỏi, mơ hồ. “Có chuyện gì không ổn à?”

Vẻ mặt dữ dội, Carn chỉ thẳng vào ngực Roran. “Nếu anh không bị thương, vậy nó là gì, van anh cho tôi biết?”

Roran hướng mắt theo nơi Carn chỉ và nhìn, ẩn giữa lớp lông và máu đông trên ngực anh, một vết cắt sâu và dài bắt đầu từ giữa cơ ngực phải, chạy dọc xương ức, và kết thúc ngay bên dưới đầu ngực trái. Ở nơi rộng nhất, vết thương ngoác mở gần 1 centimét, và không giống gì hơn một chiếc miệng không có môi há hết cỡ thành một miệng cười xếch vĩ đại và kinh khủng. Nét đáng lo nhất của vết cắt, dù sao đi nữa, là hoàn toàn thiếu sự hiện diện của máu; không nhiều đến lấy một giọt rỉ ra từ đường rạch. Roran có thể nhìn thấy rõ ràng lớp mỡ vàng mỏng bên dưới làn da, và bên dưới nó, mảng cơ đỏ sẫm của ngực anh, thứ có màu hệt như một miếng thịt hươu sống.

Đã thành thói quen khi anh bị những tổn thương nghiêm trọng do kiếm, giáo và những vũ khí khác có thể gây ra trên thịt và xương, Roran vẫn thấy cảnh tượng này đáng sợ. Anh đã chịu không biết bao nhiêu vết thương suốt quá trình chiến đấu chống lại bọn Đế quốc – đáng kể nhất là khi một tên Ra’zac cắn lên vai phải của anh trong lần chúng bắt giữ Katrina ở Carvahall – nhưng chưa bao giờ trước đây anh lại nhận một vết thương lớn hay kì quặc thế này.

“Có đau không?” Carn hỏi.

Roran lắc đầu mà không nhìn lên. “Không.” Cổ họng anh tắc nghẹn, và trái tim anh – thứ vẫn như đua hết tốc lực từ cuộc đấu – đập nhanh gấp hai lần, nện quá nhanh đến mức mỗi nhịp không thể phân biệt được với nhịp tiếp theo. Con dao có được tẩm độc không? Anh tự hỏi.
“Roran, anh phải thả lỏng,” Carn nói. “Tôi nghĩ tôi có thể làm lành vết thương cho anh, nhưng anh chỉ càng khiến nó khó khăn hơn nếu anh bất tỉnh.” Đỡ lấy vai anh, cậu ta đưa Roran trở lại chiếc giường Hamund đã kéo ra từ một chiếc lều, và Roran ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Làm sao để tôi có thể thả lỏng?” anh hỏi với tiếng cười ngắn và giòn tan.
“Hít sâu và tưởng tượng anh đang chìm xuống mặt đất mỗi lần anh thở ra. Tin tôi đi; nó sẽ hiệu quả.”

Roran làm theo lời anh ta, nhưng giây phút anh trút hơi thở thứ ba, múi cơ của anh bắt đầu nới lỏng và máu phụt ra khỏi vết cắt, bắn tung tóe lên mặt Carn. Vị pháp sư bật lùi và thốt một tiếng chửi thề. Máu tươi trào xuống bụng Roran, nóng rẫy trên làn da trần của anh.

“Giờ thì đau rồi,” anh nói, nghiến chặt răng.

“Ê!” Carn hét, và vẫy tay về phía Delwin, người đang chạy lại phía họ, hai tay lỉnh kỉnh băng gạc và những thứ khác. Bởi dân làng đã nhét những thứ linh tinh vào cuối mỗi chiếc giường, Carn chộp lấy một miếng nùi bằng vải xơ và ấn nó vào vết thương của Roran, ngăn máu chảy trong chốc lát. “Nằm xuống,” anh ta yêu cầu

Roran tuân theo, và Hamund mang lại một chiếc ghế đẩu cho Carn, người tự mình ngồi xuống, tiếp tục ép chặt miếng nùi trong suốt thời gian đó. Duỗi bàn tay còn lại, Carn búng ngón tay và nói, “Mở bình rượu mật ong và đưa nó cho tôi.”

Ngay khi Delwin đưa cho anh ta chiếc bình, Carn nhìn thẳng vào Roran và nói, “Tôi phải rửa bên ngoài vết cắt trước khi tôi có thể làm lành nó với phép thuật. Anh hiểu chứ?”

Roran gật đầu. “Đưa cho tôi thứ gì để cắn.”

Anh nghe thấy âm thanh của khóa và những chiếc dây lưng được tháo ra, rồi Delwin hay Hamund đã đưa thắt lưng đeo kiếm dày vào giữa hàm răng anh, anh cắn chặt xuống nó với tất cả sức lực. “Làm đi!” anh nói rõ nhất có thể qua vật cản trong miệng anh.

Trước khi Roran có thời gian phản ứng, Carn giật miếng nùi khỏi ngực anh và, trong cùng cử động, rót rượu mật ong dọc theo vết thương, rửa sạch lớp lông, máu, và những cáu bẩn khác bám bên ngoài đường cắt. Khi mật ong dội xuống, Roran thốt một tiếng rên tắc nghẽn và oằn lưng, cào tay vào hai bên cạnh giường.

“Rồi, đã xong,” Carn nói, và đặt chiếc bình sang một bên.

Roran nhìn đăm đăm lên những vì sao, mỗi múi cơ trên cơ thể anh đều đang run rẩy, và cố gắng lờ đi cơn đau khi Carn đặt hai bàn tay lên vết thương và bắt đầu lẩm nhẩm những câu thần chú bằng ngôn ngữ cổ xưa.

Sau vài giây, mặc cho có vẻ giống vài phút với Roran hơn, anh cảm thấy cơn ngứa gần như không chịu nổi sâu trong ngực anh khi Carn phục hồi tổn hại mà con dao của tên sát thủ gây ra. Cơn ngứa lúc nhúc trườn lên, hướng đến bề mặt làn da anh, và nơi nào nó đi qua, đau đớn tan biến. Tuy vậy, cảm giác vẫn quá sức khó chịu, nó khiến anh muốn cào cấu bản thân cho đến khi xé rách da thịt anh ra.

Khi nó chấm dứt, Carn thở dài và sụp xuống, vùi đầu trong hai lòng bàn tay.

Ép chân tay đang muốn nổi loạn của anh làm theo ý mình, Roran vắt hai chân qua mép giường và ngồi dậy. Anh chạy bàn tay qua ngực. Trừ lớp lông ra, nó hoàn toàn nhẵn thín. Nguyên vẹn. Không một tổn thương. Chính xác như lúc trước khi gã đàn ông chột mắt lẻn vào lều của anh.

Phép thuật

Ở một bên, Delwin và Hamund đứng nhìn trân trân. Bọn họ có vẻ đã tròn mắt một chút, mặc dù anh nghi ngờ chuyện có ai đó khác sẽ chú ý.

“Các anh quay trở lại giường đi,” anh nói, và phất tay. “Chúng ta sẽ đi trong vài giờ nữa, và tôi cần các anh tỉnh táo.”

“Anh chắc là anh sẽ ổn chứ?” Delwin hỏi.

“Ừ, ừ,” anh nói dối. “Cảm ơn mọi người vì đã giúp đỡ, nhưng giờ thì đi nào. Làm sao tôi có thể nghỉ với hai người các anh cứ lượn lờ quanh tôi như gà mái mẹ thế được?”

Sau khi bọn họ đi, Roran xoa mặt và rồi ngồi nhìn vào đôi tay run rẩy, vấy đầy máu của anh. Anh có cảm giác khô kiệt. Trống rỗng. Như thể anh đã làm lượng công việc của cả một tuần chỉ trong vài phút ít ỏi vậy.

“Anh vẫn có thể chiến đấu chứ?” anh hỏi Carn.

Vị pháp sư nhún vai. “Không được ổn như trước… Đấy là cái giá phải trả, dù sao đi nữa. Chúng tôi không thể đi qua trận chiến mà không có anh dẫn dắt chúng tôi.”

Roran không buồn tranh cãi. “Anh nên đi nghỉ chút đi. Bình minh sẽ không còn xa nữa đâu.”

“Còn anh?”

“Tôi sẽ đi rửa ráy, tìm một chiếc áo, rồi kiểm tra với Baldor và xem xem ông ấy có tìm ra thêm tên sát thủ nào của Galbatorix nữa không.”
“Anh không định nằm nghỉ à?”

“Không.” Không hề chủ ý, anh gãi ngực. Anh ngừng bản thân khi nhận ra anh đang làm gì. “Trước đó tôi đã không thể ngủ, và giờ…”

“Tôi hiểu.” Carn chậm rãi đứng dậy khỏi chiếc ghế. “Tôi ở trong lều của tôi nếu anh cần tôi.”

Roran nhìn anh ta va vấp từng bước nặng nề vào trong màn đêm. Khi anh ta không còn trong tầm mắt, Roran nhắm mắt và nghĩ về Katrina, trong cố gắng làm dịu lại bản thân. Triệu tập chút gì còn sót lại từ sức mạnh của anh, anh đi về phía chiếc lều bị sụp và đào bới trong đó cho đến khi tìm được quần áo, vũ khí, áo giáp, và túi đựng nước. Trong suốt khoảng thời gian đó, anh cố tình tránh nhìn vào xác của tên sát thủ, dù đôi khi anh thoáng lướt qua lúc anh dọn dẹp đống quần áo lộn xộn của anh.

Cuối cùng, Roran quỳ xuống và, với đôi mắt quay đi, giật mạnh con dao găm của anh ra khỏi xác chết. Lưỡi dao được thoát ra với âm thanh của kim loại cọ xát vào xương. Anh giũ mạnh con dao, để hắt đi dòng máu lưu lại trên lưỡi, và nghe thấy tiếng lộp bộp của vài giọt máu rớt trên nền đất.

Trong sự im lặng lạnh lẽo của màn đêm, Roran chậm rãi chuẩn bị bản thân cho cuộc chiến. Rồi anh tìm Baldor – người quả quyết với anh rằng không còn ai khác vượt qua được những người lính canh – và đi lại trong chu vi của trại đóng quân, xem xét lại từng hướng của cuộc tấn công Aroughs sắp tới của bọn họ. Sau đấy, anh tìm thấy nửa con gà đông lạnh chưa ăn bỏ lại từ bữa tối, ngồi gặm nó và chăm chú nhìn những vì sao.

Tuy vậy, dù cho anh có làm gì, tâm trí anh vẫn quay trở lại và trở lại mãi với cảnh tượng gã trai trẻ nằm chết bên ngoài lều của anh. Ai là người quyết định một người nên sống và người kia nên chết? Cuộc đời tôi không đáng giá hơn cuộc đời của cậu ta, nhưng cậu ta là người bị chôn, trong khi tôi được tận hưởng thêm vài giờ ít ỏi trên mặt đất. Đó là sự tình cờ, ngẫu nhiên và nghiệt ngã, hay đó là chủ đích hoặc kiểu mẫu cho tất cả chuyện này, có thế nào đi chăng nữa cũng nằm ngoài phạm vi hiểu biết của tất cả chúng ta? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK