• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Eragon nhịp gót chân vào thành bên của mỏm đá mà cậu đang ngồi, buồn chán và thiếu kiên nhẫn đã làm cậu kiệt sức.

Cậu, Saphira và Arya cùng với Blödhgarm và các vị tiên khác đi lang thang trên lề con đường chạy từ thành phố Belatona về phía đông xuyên qua các cánh đồng chín, các đồng cỏ xanh tươi; qua một cây cầu đá rộng cao vút băng qua sông Jiet, và sau đó vòng lên điểm cực nam của hồ Leona. Nơi đó con đường chia thành 2 nhánh, một ngã rẽ sang phải, hướng tới Cánh Đồng cháy và Surda, một nhánh khác rẽ về phía bắc, về phía Dras-Leona và cuối cùng đến Urû'baen.

Hàng ngàn người, người lùn, và Urgals hỗn loạn trước cửa ngõ phía đông của Belatona, cũng như trong thành phố, tranh luận và la hét khi quân Varden cố gắng tổ chức họ thành một đơn vị liên kết. Ngoài các binh đoàn lộn xộn còn có kỵ binh của vua Orrin - một đoàn ngựa ưỡn ngực, thở phì phò. Phía sau các đơn vị chiến đấu của quân đội là đoàn quân hậu cần nối thành một chuỗi dài bao gồm: một dặm rưỡi dài xe đẩy, xe kéo, và xe cút-kít, kèm hai bên bởi những đàn gia súc có sừng đông đảo mà Varden đã mang đến từ Surda, cộng thêm những súc vật được trưng thu từ những nông dân dọc theo đường. Trong đoàn súc vật và xe kéo tiếp tế có cả những con bò lùn, những con la và lừa kêu réo, những con ngỗng kêu oạp oạp, và những con ngựa kéo hí vang.

Điều này là đủ để làm cho Eragon muốn bít kín tai của mình lại.

Em nghĩ xem lần này sẽ ổn hơn chứ, nếu xét đến những lần chúng ta đã thực hiện nó trước đây, cậu nói nhận xét với Saphira khi cậu nhảy xuống khỏi mỏm đá.

Cô rồng hít vào. Họ nên để em phụ trách, em có thể dọa chúng vào vị trí trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ, và sau đó chúng ta sẽ không phải lãng phí quá nhiều thời gian chờ đợi.

Ý nghĩ đó làm cậu thích thú. Anh chắc chắn rằng em có thể ... Tuy vậy hãy cẩn thận những gì em nói, có thể Nasuada bắt em làm điều đó đấy.

Sau đó, tâm trí của Eragon đặt hết lên Roran, người mà cậu đã không nhìn thấy kể từ cái đêm cậu chữa lành cho con của Horst và Elain. Cậu tự hỏi người anh em họ đang như thế nào và lo lắng về việc đã bỏ rơi anh ấy lại phía sau.

"Thật quá ngốc khi làm điều đó", Eragon thì thầm, nhớ lại cách Roran đã không cho phép cậu làm mới những bùa hộ mệnh.

Anh ấy là một thợ săn có kinh nghiệm, Saphira chỉ ra. Anh ấy sẽ không ngu ngốc để cho con mồi của mình bám lấy.

Anh biết, nhưng đôi khi không thể ngăn lại được ... Anh ấy tốt nhất hãy cẩn thận, đó là tất cả. Anh không muốn anh ấy trở lại thành người tàn tật, hoặc tệ hơn, bọc trong một tấm vải liệm.

Một tâm trạng tồi tệ trùm lên Eragon. Sau đó, cậu vặn mình và đứng lên ngồi xuống vài lần, cậu bồn chồn và mong muốn làm một cái gì đó cho nóng người trước khi tốn vài giờ ngồi trên Saphira. Cậu hân hoan cơ hội khi bay với cô ấy, nhưng cậu không thích cái viễn cảnh bị bó buộc bay cả ngày chỉ trong mười hai dặm, vòng quanh như con kền kền phía trên đội quân di chuyển chậm chạp. Bằng cách của riêng mình, cậu và Saphira có thể tới Dras-Leona vào buổi chiều muộn.

Cậu vù chạy từ con đường đến một lùm cỏ tương đối bằng phẳng. Ở đó, bỏ qua cái nhìn của Arya và những vị tiên còn lại, cậu rút thanh Brisingr và làm thành tư thế cảnh giác Brom lần đầu tiên dạy cậu cách đây rất lâu. Cậu hít vào từ từ và dừng lại ở một tư thế thấp, cảm giác kết cấu của mặt đất thông qua đế bàn chân.

Với một tiếng kêu ngắn, khô khan, cậu quét thanh kiếm xung quanh đầu và chém nó xuống một góc nghiêng, chiêu thức này có thể cắt đi một nửa bất kỳ ai, mà không cần biết đến lớp áo giáp. Cậu dừng thanh kiếm lại cách mặt đất vài phân và giữ nó ở đó, lưỡi kiếm hơi hơi run rẩy trong tay nắm của cậu. Nổi bật trên nền cỏ, màu xanh lam từ thanh kiếm hiện ra sống động, gần như không có thực.

Eragon hít một lần nữa và lao về phía trước, đâm vào không khí như thể nó là một kẻ tử thù. Một chiêu lại một chiêu, cậu thực hành những bước cơ bản của chiến đấu bằng gươm, không tập trung nhiều vào tốc độ hay sức mạnh, mà vào độ chính xác.

Khi đang khoan khoái làm nóng người từ việc rèn luyện kỹ năng, cậu liếc nhìn quanh những ngươi bảo vệ mình, họ đứng thành một vòng bán nguyệt tại một khoảng cách xa xa. "Có ai muốn so kiếm với tôi một vài phút không?", cậu hỏi, tăng cao tiếng nói.

Các vị tiên nhìn nhau, biểu hiện của họ rất khó hiểu, sau đó tiên Wyrden bước về phía trước. "Tôi muốn, thưa ngài Khắc Tinh của Tà Thần, nếu điều này làm ngài vui. Tuy nhiên, tôi yêu cầu ngài mang mũ sắt trong khi chúng ta tỉ thí. "

"Đồng ý."

Eragon đút Brisingr về lại trong vỏ, sau đó chạy tới gần Saphira và leo lên từ bên cạnh cô, ngón tay cái bên trái bị cắt một đường bởi một trong những cái vảy khi leo. Cậu mặc áo lưới dài, mang giáp ống chân và giáp tay nữa, nhưng chiếc mũ sắt lại được cất vào trong một trong các bao treo quanh bộ yên trên lưng Saphira, do đó nó sẽ không lăn khỏi Saphira và mất trong bãi cỏ.

Khi cậu lục tìm chiếc mũ, cậu nhìn thấy chiếc hộp cốt chứa trái tim của Glaedr được bọc trong tấm vải và nằm ở dưới cùng của bao yên ngựa. Cậu cúi xuống và chạm vào cái gói thắt nút, âm thầm bày tỏ lòng kính trọng cho những gì còn sót lại của con rồng vàng vĩ đại, sau đó đóng bao yên ngựa và đu xuống từ lưng Saphira.

Eragon mang chiếc mũ vải bên trong và mũ sắt bên ngoài khi cậu sải bước trở lại thảm cỏ. Cậu liếm máu ngón tay cái, sau đó kéo lên găng tay của mình, hy vọng rằng vết cắt sẽ không chảy máu quá nhiều trong găng tay. Sử dụng những bản khác nhau của cùng câu thần chú, cậu và Wyrden tạo những lớp kết giới mỏng -vô hình, để bảo vệ những người khác tránh khỏi bị thương bởi những gợn sóng biến dạng họ gây ra trong từ kiếm khí của họ. Bản thân họ cũng đem bùa hộ mệnh ra để tránh khỏi nguy hiểm bị đả thương trên người.

Sau đó, cậu và Wyrden bước đến vị trí đối diện nhau, cúi chào, và nâng lưỡi gươm lên. Eragon nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của vị tiên, nó không hề nhấp nháy, ngay cả khi Wyrden nhìn chằm chằm vào cậu. Giữ cái nhìn cố định lên đối thủ, Eragon nhích về phía trước và thử hơi dịch về phía bên phải của Wyrden, nơi mà các vị tiên thuận tay phải sẽ gặp khó khăn trong việc phòng thủ.

Vị tiên từ từ quay lại, nghiền nát cỏ dưới gót chân luôn giữ đối mặt với Eragon.

Sau một vài bước nữa, Eragon dừng lại. Wyrden quá tỉnh táo và kinh nghiệm để cho Eragon tấn công bên hông, cậu sẽ không bao giờ làm ông ta mất thăng bằng được. Trừ khi, tất nhiên rồi, mình có thể đánh lạc hướng ông ta.

Nhưng trước khi cậu có thể quyết định làm thế nào để tiến hành, Wyrden tung chiêu nhử về phía chân phải của Eragon, như thể xiên vào đầu gối cậu, nhưng nửa đường thay đổi phương hướng, vặn cổ tay và cánh tay chém về ngực và cổ của Eragon.

Tiên tộc vốn rất nhanh, Eragon vẫn còn nhanh hơn. Khi cậu phát hiện sự thay đổi trong tư thế Wyrden phản bội lại ý định của ông ta, Eragon bước lui nửa bước trong khi uốn cong khuỷu tay và quất thanh kiếm ngang qua khuôn mặt của mình.

"Ha!" Eragon hét lên khi va chạm thanh kiếm của Wyrden bằng Brisingr. Hai lưỡi gươm tạo ra một tiếng “clang” khi chúng va chạm.

Với một nỗ lực, Eragon đẩy Wyrden trở lại, sau đó phóng tới, đánh ông ta với một loạt chiêu thức kịch liệt.

Trong vài phút, họ đã chiến đấu trên bãi cỏ. Eragon đánh trúng phát đầu tiên – một vết đánh nhẹ lên hông của Wyrden - và phát thứ hai nữa, nhưng sau đó, trận đấu của dần thành cân bằng, khi ông ta nắm được tiết tấu của cậu và bắt đầu dự đoán các cách tấn công và phòng thủ. Eragon hiếm khi có cơ hội kiểm tra bản thân chống lại bất cứ ai nhanh hay mạnh mẽ như Wyrden, vì vậy cậu rất thích thú cuộc tỉ thí với ông ta.

Tuy nhiên, sự hào hứng của cậu biến mất khi Wyrden đánh trúng bốn phát liên tiếp nhanh chóng: một vào vai phải của Eragon, hai vào xương sườn, và một nhát chém nguy hiểm ngang qua bụng. Vết thương đau đớn, nhưng niềm kiêu ngạo của Eragon tổn thương thậm chí còn nhiều hơn. Điều cậu ta lo lắng chính là vị tiên có thể vượt qua lớp phòng thủ của cậu dễ dàng. Nếu họ chiến đấu một cách nghiêm túc, Eragon biết rằng cậu có được có thể đánh bại Wyrden
trong vài lượt đầu tiên, nhưng ý nghĩ đó chỉ làm cậu thoải mái chút ít mà thôi.

Anh không nên để cho ông ta đánh anh quá nhiều, Saphira quan sát.

Ừ, anh biết rồi, cậu gầm gừ.

Anh có muốn em hạ gục anh ta cho anh?

Không ... không phải ngày hôm nay.

Tâm trạng của cậu trầm xuống, Eragon hạ lưỡi kiếm và cảm ơn Wyrden cho cuộc đấu. Vị tiên cúi đầu và nói, "Cậu luôn được chào đón, Khắc Tinh Tà Thần", sau đó trở về vị trí giữa các đồng đội của mình.

Eragon cắm Brisingr trên mặt đất giữa hai chân - điều mà cậu sẽ không bao giờ làm với một thanh kiếm làm bằng thép thông thường- và thả lỏng tay trên viên ngọc ở chuôi gươm khi cậu xem dòng người và súc vật xô đẩy nhau trong lòng con đường được lát bằng các tảng đá lớn của thành phố. Sự bất ổn giữa các nhóm đã giảm đáng kể, và cậu đoán rằng nó sẽ không kéo dài trước khi tiếng kèn báo hiệu cho Varden tiến lên.

Trong khi đó, cậu vẫn không ngừng nghỉ.

Cậu nhìn qua Arya, nơi cô đứng bên cạnh Saphira, và một nụ cười dần dần lan rộng trên khuôn mặt của cậu.

Đặt thanh Brisingr trên vai, cậu thơ thẩn và di chuyển về phía thanh kiếm của cô. "Arya, em thì sao? Chúng mình đã đấu với nhau chỉ có một lần ở Farthen Dûr. "Nụ cười của cậu mở rộng, và cậu nâng Brisingr lên. "Anh đã tiến bộ một chút kể từ đó."

"Uh, anh có."

"Thế em nói gì đây?"

Cô ném một cái nhìn nghiêm túc về phía Varden, sau đó nhún vai. "Tại sao không nhỉ?"

Khi họ đi đến đồng cỏ phẳng, cậu nói, "Em sẽ không có khả năng đánh bại anh khá dễ dàng như trước đây đâu. "

"Em chắc chắn anh đúng mà."

Arya chuẩn bị thanh kiếm của mình, sau đó họ đối mặt với nhau, khoảng mười thước. Cảm thấy tự tin, Eragon tiến lên nhanh chóng, như đã biết nơi cậu sẽ tấn công: ở vai trái của cô.

Arya giữ chặt khoảng đất của cô và không cố gắng để né tránh cậu. Khi cậu đến gần hơn bốn yard, cô mỉm cười với cậu, một nụ cười ấm áp, rực rỡ nâng cao vẻ đẹp của cô, Eragon chùn bước, suy nghĩ tán loạn lộn xộn.

Một đường thép lóe lên về phía cậu.

Cậu không kịp thời nâng Brisingr để làm chệch hướng tấn công. Một cú tê người chạy dọc cánh tay khi mũi kiếm đi lệch vào một cái gì đó cứng rắn- cán gươm, lưỡi gươm, hoặc da thịt, cậu không rõ, nhưng bất cứ điều gì, cậu biết rằng cậu đã đánh giá sai khoảng cách và phản ứng của cậu đã tạo ra cơ hội cho người khác tấn công.

Trước khi cậu có thể làm nhiều hơn là chậm lại đà lao về phía trước, một tác động khác đụng vào tay cầm kiếm của cậu làm dạt nó sang một bên, sau đó một cơn đau hình thành giữa người khi cậu bị Arya đâm, làm cậu té văng trên mặt đất.

Eragon càu nhàu khi cậu rơi xuống bằng lưng và cậu thở ra gấp gáp. Cậu há miệng hướng lên trời và cố gắng hít vào, nhưng bụng của cậu như bị kẹp lại và cứng như đá, cậu không thể hít không khí vào phổi. Một chòm sao màu đỏ thẫm xuất hiện trước mắt cậu, và trong một vài giây khó chịu, cậu sợ cậu sẽ bất tỉnh. Sau đó, cơ bắp thả lỏng, với một tiếng kêu lớn, cậu lại tiếp tục thở.

Khi mà cậu tỉnh táo lại, cậu chầm chậm đứng lên, chống thanh Brisingr xuống đất để hỗ trợ. Cậu dựa vào thanh kiếm, đứng gập người như một ông già chờ đợi cơn đau trong dạ dày giảm dần.

"Em ăn gian" cậu nghiến răng nói.

“Không, em khai thác điểm yếu của đối thủ. Có một sự khác biệt ".

"Em nghĩ rằng ... đó là điểm yếu?"

"Uh, khi chúng ta chiến đấu. Anh có muốn tiếp tục không? "

Cậu trả lời bằng cách giật Brisingr khỏi thảm cỏ, đi qua trở lại nơi cậu đã bắt đầu, và nâng cao thanh kiếm.

"Tốt," Arya. Cô lập lại tư thế của cậu.

Lần này Eragon cảnh giác nhiều hơn khi gần cô, và Arya không đứng tại một vị trí cũ.

Với các bước cẩn thận, cô tiến lên, đôi mắt màu xanh lá cây trong suốt không bao giờ rời khỏi cậu.

Cô giật giật, và Eragon rùng mình.

Cậu nhận ra rằng cậu đã nín thở và tự ép mình thư giãn.

Thêm một bước nữa về phía trước, sau đó, cậu xoay người với tất cả tốc độ và sức mạnh.

Cô chặn lại nhát chém ngang sườn và trả lời với một cái đâm về phía nách hở ra. Phần mòn của thanh kiếm trượt ngang qua mặt sau bàn tay không cầm kiếm của cậu, cào rách phần giáp khâu vào găng tay khi cậu đưa lưỡi gươm ra xa. Vào lúc đó, thân mình Arya để hở ra, nhưng họ quá gần nhau cho Eragon chém hoặc đâm một cách hiệu quả.

Thay vào đó, cậu lao về phía trước và đánh vào xương ức của cô bằng cán chuôi kiếm của mình, hy vọng sẽ hạ cô đo đất, như cô đã làm với cậu.

Cô xoay người khỏi quỹ đạo, và cán kiếm đi qua chỗ mà cô vừa ở khi Eragon loạng choạng lao về phía trước.

Cậu không biết chuyện đã xảy ra như thế nào, cậu thấy mình đứng bất động với một cánh tay của Arya quấn quanh cổ và, bề mặt trơn mát của lưỡi kiếm được thần chú bao bọc áp lên một bên quai hàm.

Từ phía sau, Arya thì thầm vào tai phải của cậu, "Em có thể cắt đầu của anh một cách dễ dàng như bứt một quả táo từ trên cây. "

Sau đó, cô thả ra và đẩy cậu đi. Tức giận, cậu xoay phắt người lại và thấy cô đang đợi cậu với thanh kiếm sẵn sàng và nét mặt kiên quyết.

Thay vào sự tức giận của mình, Eragon phóng tới cô.

Họ trao đổi bốn chiêu, mỗi lần càng kinh khiếp hơn so với trước. Trước tiên, Arya chém vào chân cậu. Cậu trả miếng bằng cách chém ngang thắt lưng của cô, nhưng cô đã tránh ra ngoài tầm với của thanh Brisingr lấp lánh, phản chiếu ánh mặt trời. Không cho cô một cơ hội để trả đũa, cậu tiếp ngay với chiêu xoay vòng ám muội, chiêu này bị cô chặn một cách dễ dàng như biết trước. Sau đó cô bước về phía trước nhẹ nhàng như một cái đập cánh của con chim ruồi, cô rút kiếm chém ngang bụng cậu.

Arya giữ vững vị trí vào lúc kết thúc trận đánh, mặt cô chỉ cách mặt cậu vài phân. Trán lấm tấm mồ hôi, gò má đỏ ửng.

Quá mức ái ngại, họ vứt bỏ cuộc đấu.

Eragon vuốt thẳng áo của mình, sau đó ngồi xổm bên cạnh Arya. Cơn nộ chiến của cậu đã tự biến mất và làm cậu chăm chú hơn, nếu không hoàn toàn thoải mái.

"Anh không hiểu", cậu lặng lẽ nói.

"Anh đã quá quen với việc chiến đấu với binh sĩ của Galbatorix. Chúng không hy vọng làm đối thủ của anh, vì vậy anh mất cơ hội chứng thực rằng mình đang suy bại. Các đòn tấn công của anh quá rõ ràng - anh không nên dựa vào sức mạnh thuần túy - và sự phòng thủ của anh thì lỏng lẻo hơn. "

"Em giúp anh chứ?" Cậu hỏi. "Em sẽ luyện tập với anh khi có thể?"

Cô gật đầu. "Tất nhiên. Nhưng nếu em không thể, hãy tìm Blödhgarm để được hướng dẫn, cậu ấy có năng lực sử dụng gươm như em vậy. Thực chiến là biện pháp khắc phục duy nhất anh cần, hơn nữa anh nên thực chiến với các đối thủ thích hợp. "

Eragon vừa mở miệng cảm ơn thì cậu cảm thấy sự hiện diện của một ý thức khác không phải là Saphira, đang đè ép tâm trí cậu, ý thức này mênh mông, đáng sợ và tràn đầy sâu thẳm sầu muộn nhất:

Một nỗi buồn trầm lắng, cổ họng của Eragon thắt chặt và màu sắc của thế giới dường như mất đi vẻ đẹp rực rỡ của nó. Bằng một giọng nói chậm, trầm thấp, như thể nói là một sự gắng sức gần như không thể chịu nổi, rồng vàng Glaedr nói:

Cậu phải học ... để nhận ra những gì cậu đang quan tâm.

Sau đó, sự hiện diện biến mất, bỏ lại sau lưng một khoảng trống đen ngòm.

Eragon nhìn Arya. Cô nhìn cũng bị ảnh hưởng như cậu; cô cũng đã nghe lời của Glaedr. Ngoài cô, Blödhgarm và những vị tiên khác đang náo động và thì thầm, trong khi ở bên lề đường, Saphira cong cổ của cô lại cố gắng nhìn vào các túi treo trên lưng cô.

Eragon nhận ra rằng tất cả họ đều nghe được.

Cậu cùng Arya đứng dậy và phóng hết tốc lực về Saphira, cô rồng nói, Ngài sẽ không trả lời tôi, dù ngài ở bất cứ nơi nào, ngài sẽ trở lại, và ngài sẽ không lắng nghe bất cứ điều gì, trừ nỗi buồn của mình. Ở đây, thấy không....

Eragon hòa tâm trí với cô rồng, và với Arya, và ba người họ cùng hướng suy nghĩ của mình về phía trái tim của Glaedr, nơi mà nó nằm ẩn trong những túi treo xung quanh cái yên. Cậu cảm thấy rõ ràng hơn phần còn sót lại của con rồng so với trước, nhưng tâm trí của nó vẫn còn chưa mở ra để giao tiếp với bên ngoài, tâm trạng của nó thờ ơ và lạnh nhạt, vì nó đã như thế từ khi Galbatorix giết người bạn kỵ sĩ của nó, Oromis.

Eragon, Saphira và Arya cố gắng đánh thức con rồng khỏi trạng thái mơ màng. Tuy nhiên, Glaedr kiên định bỏ qua họ, không nhận thức họ nữa như thể một con gấu ngủ trong hang động chịu đựng những con ruồi bay vo ve xung quanh đầu.

Còn nữa Eragon không thể giúp gì nhưng nghĩ rằng sự thờ ơ của Glaedr không hoàn thiện như nó vốn phải có, đây là lời bình luận của cậu.

Cuối cùng ba người họ thừa nhận thất bại và rút lui về thân thể họ. Khi Eragon trở lại, Arya cho biết, "Có lẽ nếu như chúng ta chạm vào Eldunarí của nó ...?"

Eragon tra lại Brisingr vào vỏ, sau đó nhảy lên chân trươc bên phải của Saphira và kéo mình vào yên nằm trên vai của Saphira. Cậu xoay quanh chỗ ngồi và bắt đầu làm việc gỡ khóa của các cái túi.

Cậu vừa tháo được một trong các cái khóa và đang chọn lựa cái khác thì tiếng kèn đồng , mang hiệu lệnh tiến tới vang lên từ thủ lĩnh của Varden. Môt dòng đông đảo người và súc vật nhấp nhổm tiến về phía trước sau khi nghe hiệu lệnh, chuyển động của chúng do dự lúc đầu, nhưng trở nên thông suốt và tự tin hơn qua từng bước.

Eragon nhìn xuống Arya, đang rơm rớm nước mắt. Cô ấy giải quyết tình thế tiến thoái lưỡng nan bằng cách vẫy tay và nói, "Tối nay, chúng mình sẽ nói chuyện tối nay. Đi đi! Bay cao lên đi! "

Anh nhanh chóng đóng lại bao yên ngựa, sau đó trượt chân thông qua các hàng dây đai ở hai bên của cái yên và xiết chặt lại để cậu sẽ không ngã xuống giữa không trung.

Sau đó, Saphira rùn thấp người, với một tiếng gầm thích thú, cô phóng vượt qua đường. Những người phía dưới cô cúi ngồi xuống và co rúm lại, bầy ngựa chạy trốn khi cô giương đôi cánh khổng lồ và đập xuống, cất mình từ mặt đất cứng, khó chịu, bay vào bầu trời mịn màng rộng mở.

Eragon nhắm mắt lại và nghiêng khuôn mặt của mình, vui mừng khi cuối cùng đã rời Belatona. Sau một tuần trong thành phố không có gì để làm, ngoài ăn uống và nghỉ ngơi - điều mà Nasuada cố nài - cậu hăng hái tiếp tục hành trình của họ hướng tới Urû'baen.

Khi Saphira giữ vững lại độ cao, hàng trăm mét trên các đỉnh núi và tháp của thành phố, cậu nói, em có nghĩ rằng ngài Glaedr sẽ phục hồi?

Ngài ấy sẽ không bao giờ được như xưa.

Không hẳn thế, nhưng anh hy vọng rằng ngài sẽ tìm thấy một cách để vượt qua nỗi đau của mình. Anh cần sự giúp đỡ ngài ấy, Saphira. Hiện có rất nhiều điều anh vẫn không biết. Nếu không có ngài ấy, anh không có ai khác để hỏi.

Cô im lặng một lúc, âm thanh duy nhất là từ đôi cánh. Chúng ta không thể thúc giục ngài, cô nói. Ngài đã bị tổn thương bằng cách tồi tệ nhất mà một con rồng hoặc Kỵ sĩ rồng có thể bị. Trước khi ngài có thể giúp anh, em, hay bất cứ ai khác, ngài phải quyết định rằng ngài muốn tiếp tục sống. Cho đến khi ngài muốn, lời nói của chúng ta không thể với tới ngài ấy được. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK