Mục lục
[Dịch]Chân Đế- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyết nhân không trả lời ta, hắn dùng ánh mắt kì dị quan sát ta từ trên xuống dưới, làm gai ốc trên người ta nổi tùm lum. Trời đất, ngươi không phải đồ đồng tính đó chứ, trinh tiết ta giữ gìn mấy chục năm nay hôm nay sẽ bị cưỡng đoạt đi sao, không thể được à nha.

Ta bất giác lùi về sau không dám nhìn thẳng vào hắn nữa.

- Hà hà hà, thú vị thú vị, trước giờ dám nói chuyện hỗn xược như thế với ta cũng không có nhiều lắm đâu, đa số thì chúng nó đã đi bán muối cả rồi. Làm gì thế tiểu tử, tính chạy trốn à. Ngươi dám lùi một bước nữa ta sẽ lấy ngay cái mạng nhỏ của ngươi.

- Cuối cùng ngươi muốn cái gì đây- nước mắt ta gần trào cả ra mắt- ta chỉ là người qua đường mà thôi, xin đại gia hãy tha cho ta, nhà ta còn có mẹ già tám chục tuổi, và bà vợ mười tám tuổi, ý lộn không phải bầy con tám tuổi mới đúng.

- Ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy, im ngay nếu không ta cắt cái lưỡi của ngươi ngay.

- Vâng vâng, ta im đây.

Huyết nhân bay tới trước mặt ta

- Ta bây giờ hỏi ngươi, hãy thành thật trả lời, ta đã theo dõi ngươi ngay từ lúc đầu rồi. Nếu dám nói dối nữa lời thì ta e rằng thân thể người sẽ không được thoải mái đâu, rõ rồi chứ.

Bàn tay hắn vung lên, một đạo huyết huyễn hóa thành cây roi quật thẳng vào tảng đá gần đó, làm cho nó vỡ tan thành từng mảnh. Uy hiếp, tuyệt đối là uy hiếp, tránh vỏ dưa bây giờ ta lại gặp vỏ dừa, biết thế khi nãy chẳng giúp mi đâu, đúng làm làm ơn mắc oán mà, bây giờ ta có chút hối hận.

- Tại sao ngươi cứ mãi đi theo hắc huyết yêu trư, mục đích của ngươi là gì.

Giọng hắn vang lên nhỏ nhẹ, từ tốn nhưng mang trong đó khí thế bá đạo trấn nhiếp kẻ khác. Hừ, chỉ là NPC mà dám lên oai với ta sao, được đằng chân lại lấn lên đầu, đừng chọc cười ta chứ, tuy có e dè hắn lúc đầu nhưng bây giờ ta cũng đã không còn hoảng hốt nữa, để xem ai cuồng ngạo hơn ai nào. Ánh mắt liếc nhìn huyết nhân khinh bỉ.

- Ta thích đi theo tiểu hắc huyết, ngươi làm gì được ta nào.

- Tiểu hắc huyết? ý người là hắc huyết yêu trư sao. Hì hì- huyết nhân giơ tay che miệng người tủm tỉm- ngươi càng ngày làm ta cảm thấy hứng thú rồi đấy, ngay cả cái tên đáng yêu như thế mà cũng nghĩ ra được.

- Nhưng quả thật tiểu hắc huyết nhìn rất dễ thương đấy chứ.

Ta ương bướng cãi lại.

- Đúng đúng, nếu như nó không từng giết hơn mấy vạn nhân loại, hấp huyết vạn yêu ma thì có lẽ cũng rất đáng yêu đấy chứ.

- Giết mấy vạn người…- Nghe huyết nhân thì thầm ta càng cảm thấy khó tin, và tò mò hơn về thân phận của tên này- tại sao ngươi biết những điều này, không phải ngươi bịa ra đó chứ.

Giọng ta mang theo vài tia giễu cợt. Ta cố ý khích tướng hắn, quả nhiên một con nai ngơ ngác đã lọt vào bẫy mà ta giăng ra.

- Thần ma yêu thú sư – Vạn Vô Yên ta đây mà phải bịa đặt với người sao, chắc có lẽ ngươi đã từng nghe danh ta chứ?

Ngoắy ngoắy mũi, búng búng …(từ này thô bỉ quá không điền vào được) mũi, ta trả lời bình tĩnh như không còn bình tĩnh hơn được nữa

- Chưa hề nghe bao giờ.

Không thể trách ta à nha, dù gì ta cũng mới cấp 15 thôi, còn chưa ra khỏi tân thủ thôn thì làm sao mà biết được những tên tai to mặt lớn được chứ. Nghe câu trả lời của ta huyết nhân hắn rít lên như sấm gầm.

- Ngươi….

- Ngươi, ngươi cái gì. Không biết thì nói không biết thôi, ta đẳng cấp bèo nhèo thế này, làm sao biết ngươi được chứ. Vả lại ngươi còn bị phong ấn trong quả cầu ngàn năm rồi, nếu không nhờ ta thì đỉnh định đại nhân vật như ngài – yêu ma thần thú sư nãi còn nằm trong đó ngồi tụng kinh.

- Ngươi… ta là thần ma yêu thú sư –Vạn Vô Yên không phải sư nãi.

Vạn Vô Yên tiếp tục gầm lên rung chuyển cả hang động.

- Thì thần ma gì cũng được. Hừ, cái gì mà Vạn Vô Yên, đàn ông con trai gì mà tên như mấy đứa con gái vậy, thiệt là kinh tởm quá đi.

Lần này thì Vạn Vô Yên quả thật thất khiếu ra khói, bàn tay hắn vươn dài ra bóp chặt cổ ta nâng lên không trung.

- Ngươi vừa nói ta là gì.

Ngàn trăm trước, cho dù thần yêu đứng trước mặt hắn ngay cả hít thở mạnh còn không dám, nhân loại à chỉ là đám kiến hôi mà thôi. Nhưng bây giờ kẻ nhân loại này không những ngạo mạn mà nhiều lần khiêu khích uy quyền của hắn. Không cho tên này một bài học thì sau này còn ai phục tùng hắn nữa.

- Ặc, ặc, ngươi bỏ tay ra. Khục khục, nói ngươi kinh tởm không đúng hay sao.

- Trước những chữ đó.

Vạn Vô Yên nghiến răng ken két

- Chẳng lẽ là khục khục đàn ông con trai.

Nghẹt thở, ta khó khăn nặn ra từng chữ.

- Hừ, này thì đàn ông, này thì con trai.

Mỗi một chữ tuôn ra, một cái tát giáng thẳng vào mặt của ta, huyết lượng còn ta sau những cái tát trời giáng ấy chỉ còn đúng một giọt, làm ta không khỏi ngạc nhiên về sự chuẩn xác trong việc điều chỉnh sức mạnh của hắn và ta cũng hiểu ra quả thật hắn có tư cách để hăm dọa ta.

- Nếu ngươi còn dám gọi bổn tiểu thư một lần như thế nữa thì cái mạng nhỏ của ngươi coi như xong rồi, đừng nghĩ ngươi đã giúp ta thì ta không dám giết ngươi.

- Ác, tiểu thư…. Có nghĩa ngươi là con gái sao ?

- Hừ, con mắt nào ngươi thấy ta giống bọn đàn ông hạ tiện đó.

- Cả hai con đều nhìn thấy nhìn như thế - ta chỉ vào đôi mắt của ta – vậy ngươi có chỗ nào giống con gái đâu, chỉ ta xem thử đi, cả người ngươi được tạo bằng đống máu, giọng nói thì ồm ồm như mấy lão già gần xuống lỗ, cho ta thêm mấy con mắt nữa ta nhìn cũng chả biết.

Ta nói toàn bộ đều là sự thật, hắn, à không bây giờ nên đổi thành nàng ta, ngực không có mông chẳng thấy, khuôn mặt thì mờ mờ ảo ảo, tóc tai cũng không một cọng, ta mà đoán ra được nàng là con gái thì ta có thể chuyển thành nghề thầy xem tướng số là vừa.

Thấy ta nói cũng có lý nàng không tìm được cớ nào bắt bẻ ta nên đành hanh hừ trong miệng mà thôi.

- Ngươi còn chưa trả lời ta tại sao mãi cứ bám theo hắc huyết yêu trư.

- Ta đã bảo rồi, lúc đầu vô tình gặp tiểu hắc huyết. Ta cứu nó, rồi thấy có hảo cảm với nhau, nên đi theo nó tới bây giờ. Ta chả có mục đích gì cả.

Giọng ta tràn đầy khẳng định, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào Vạn Vô Yên.

- Ừ thì, ta quả thật có hôi của, có giành boss hoàng kim với tiểu hắc huyết nhưng chỉ là thuận tay dắt dê thôi. Vả lại cũng không thể gọi là lợi dụng vì ta cùng tiểu hắc huyết là họp tác song phương cùng có lợi, ta coi nó là đồng đội. Hừ, ngươi nói ngươi quan sát ta từ rất lâu đúng không? thế chắc ngươi cũng nhìn thấy nếu ta có suy nghĩ bất chính với tiểu hắc huyết thì nó có mười cái mạng cũng không đủ cho ta giết.

Vạn Vô Yên nghe ta nói xong liền trầm tư không nói gì, nàng vẫn dùng đôi mắt toàn huyết ấy mà nhìn ta. Một hồi lâu sau nàng lại lên tiếng

- Nhân loại vốn là hiếu sát, tham lam, tàn bạo, các ngươi dùng những cách ngụy trang khéo léo, dụng những thứ đạo đức thối nát mê hoặc nhân tâm, che đi hành động xấu xa bỉ ổi của mình. Lời nói của ngươi chưa đủ làm ta tin tưởng.

- Ngươi nói vậy chẳng lẽ ngươi không phải nhân loại hay sao ? Chẵng lẽ ngươi là người của hắc ám thần môn.

Ta thắc mắc hỏi ngược lại Vạn Vô Yên.

- Hắc ám thần môn ? Đừng đánh đồng ta với những tông giáo thấp kém đó. Quang minh thần điện hay hắc ám thần môn đều là nhân loại, chỉ là nhân loại có sức mạnh vượt trội người thường. Nếu có sự khác biệt thì là do các ngươi sử dụng sức mạnh đối lập nhau, cung phụng những cường giả vốn là kẻ thù với nhau mà thôi. Ngươi có lẽ nhận ra quang minh nữ thần hay hắc ám nữ thần đều có hình dáng rất giống con người. Đó chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh lời ta nói.

Nhìn thấy ta ngơ ngác suy nghĩ thì Vạn Vô Yên mỉm cười nói tiếp.

- Những cuộc chiến hàng ngàn năm qua của nhân loại các người chính là phục vụ cho những đấng thần linh mà các người hàng ngày thờ phụng. Bọn chúng cần sự tín ngưỡng, cần linh hồn lực của các người để nâng cao sức mạnh của chính bản thân bọn chúng. Chỉ có chiến tranh thì bọn dân đen mới cầu mong sự che chở của thần linh, và càng nhiều người chết đi linh hồn thu được cũng nhiều hơn. Trong mắt của bọn chúng, các ngươi chỉ là đám kiến hôi chết bao nhiêu cũng không đáng tiếc.

- Ta không tin những lời này đâu, ai biết được có phải chính ngươi mới đang mê hoặc ta.

Vạn Vô Yên vẫn không hề tức giận mà cười càng lớn hơn.

- Ha ha ha, đối với ta ngươi cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi, ta cần gì phải gạt ngươi. Ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, ngay cả quang minh và hắc ám nữ thần cũng chỉ là con chốt cho kẻ khác sai khiến mà thôi. Chủ thần thật sự chính là hai lão già đáng ghét Minh Thần và Nguyệt Thần. Đáng thương cho quang minh nữ thần và hắc ám nữ thần vì hai lão chết tiệt này mà đánh nhau lưỡng bại câu thương cuối cùng mạng sống gần như không còn.

Mê vụ, ta hoàn toàn rối tung cả lên. Thời gian ta chơi chỉ vỏn vẹn hai ngày thì không cách nào mà có thông tin đầy đủ về ‘’ Chân Đế’’ nhưng ít ra ta biết quang minh, hắc ám là hai nữ thần mạnh nhất tuy hiện giờ không ai biết tung tích của bọn họ nhưng những dấu tích họ để lại đủ chứng minh sức mạnh kinh khủng của bọn họ. Nhưng giờ đây những gì ta nghe từ Vạn Vô Yên gần như phản bác tất cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK