- Chạy ra khỏi nơi này mau.
Lâm Cường hiện giờ đang lôi Lâm Mỹ Phương ra khỏi đám khói mù mịt.
- Nhưng tên khi nãy, hắn … hắn…
- Chạy trước đi rồi tính.
Lâm Cường cũng không để ý tới, mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi vũ trường. Bởi vì nơi này là nhà bọn họ, nên cả hai không khó khăn liền đã tìm thấy cửa ra. Rất nhanh sau đó bảo vệ trong nhà cũng vừa chạy tới cứu hỏa. Sau một hồi tìm tòi, bảo vệ phát hiện được nguyên nhân vụ cháy là từ trong tolet. Không biết ai vào đó hút thuốc rồi thả vào thùng rác bên cạnh. Ngọn lửa bốc ra từ thùng rác sau đó lên nhanh khắp tolet. May mắn rằng hệ thống báo cháy đã hoạt động tốt nên đám cháy không kịp lan nhanh ra.
Lâm Cường kết luận chắc ai đó nhịn không nổi vào làm vài điều sau đó sơ ý để quên nên gây ra vụ cháy. Dù sao cũng không có ai bị thương nên chẳng phải lo lắng gì nhiều. Tuy vậy bữa tiệc sinh nhật thì không thể tiếp tục được nữa. Khách mời lần lượt lấy xe ra về.
Sau khi tiễn hết khách về, Lâm Cường mới đi tới phòng Lâm Mỹ Phương hỏi han nàng.
- Tên khi nãy là ai vậy? Em quen với hắn ta sao ? Tại sao tới giờ anh chưa hề biết.
Lâm Mỹ Phương lúc này đầu giấu hai đầu gối ngồi thành một cục trên giường. Đầu tóc rối thành một nùi, quần áo thì lấm lem do lúc chạy ra khỏi đám cháy bị văng phải. Lâm Cường tính hỏi lại thì Lâm Mỹ Phương lúc này ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ đầy nước mắt nhìn hắn. Nàng ôm chặt lấy Lâm Cường khóc thất thanh giống như bị việc rất ủy khuất.
Mặc dù em gái hắn thường ngày cũng bá vai bá cổ nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Cường thấy em gái mình khóc thương tâm như vậy. Hắn lúc này cũng không biết phải làm gì cho phải. An ủi ? nhưng phải biết xảy ra việc gì mới an ủi được chứ. Cuối cùng Lâm Cường đành ngồi chịu trận, đợi cho nàng nín khóc lúc này mới hỏi
- Hôm nay ai làm em giận à ? Nói anh hai nghe, anh xử lý nó cho em.
Lâm Mỹ Phương sau khi trút hết ủy khuất trong lòng ra, nàng khôi phục lại bản tính cũ. Đôi mắt tuy vẫn ửng đỏ vì khóc quá lâu nhưng lúc này bên trong lại hừng hực sát khí. Nàng cắn chặt môi, khó khăn bật ra từng tiếng
- Chuyện của em. Em tự lo được. Cảm ơn anh đã quan tâm. Em mệt rồi, muốn ngủ, anh hai đi ra đi.
Lâm Mỹ Phương nói xong liền lấy tấm mền trùm kín người, làm ra vẻ đang muốn ngủ. Lâm Cường thấy thế cũng không gượng ép. Hắn bước ra khỏi phòng nàng, đi về phòng làm việc của hắn. Ngồi trên bàn làm việc, hắn cầm điện thoại rồi bắt đầu bấm số. Đầu dây sau khi đã thông, Lâm Cường ra lệnh cho người bên kia
- Lập tức tìm cho ta thông tin tên đã khiêu vũ cùng Lâm Mỹ Phương đêm nay. Có tài liệu đưa tới văn phòng ta. Cẩn thận đừng để ai biết.
Lâm Cường lúc ấy đứng đó cũng khá xa. Hắn cũng nhìn thấy em gái cùng một người thanh niên xa lạ khiêu vũ. Vì sao lại gọi là xa lạ. Bởi vì trước giờ Lâm Cường chưa bao giờ nhìn thấy người thanh niên nay xuất hiện ở bất kì buổi dạ tiệc nào. Thật ra giới đại gia nói rộng không rộng nói hẹp không hẹp, nhưng quanh đi quẩn lại không biết tên thì cũng nhớ mặt. Nhưng tên này thật sự là lần đầu tiên Lâm Cường nhìn thấy.
Hắn bắt đầu lo lắng có người sẽ gây bất lợi cho Lâm Mỹ Phương nên Lâm Cường lập tức hông số điện thoại tới cha hắn, Lâm Đại Hùng nói về tình trạng của Lâm Mỹ Phương. Tuy nhiên khi nghe xong Lâm Đại Hùng không tức giận còn lấy làm vui mừng
- Thế à, có kẻ dám chọc con gái yêu của ta khóc hay sao ? Ha ha ha, tên này cũng không đơn giản. Bất quá ta thích. Để lần nào mời hắn về ăn cơm, tiện thể ngắm nhìn mặt mũi hắn ra sao. Xem ra cuối cùng con gái ta cũng gặp khắc tinh rồi.
- Kìa cha, sao lại nói thế. Con tuy không biết thế lực sau lưng hắn ra sao, nhưng dám làm Mỹ Phương thương tổn tất cả đều phải trả giá.
- Cha biết con rất thương yêu em gái. Nhưng mà có một số việc không phải thương yêu là giải quyết được. Nhớ lúc trước ta và mẹ con cũng ….
Lâm Đại Hùng lại bắt đầu kể về chuyện tình xa xửa của hắn cùng người mẹ quá cố của Lâm Cường và Lâm Mỹ Phương.
Lâm Cường toát mồ hôi hột. Hắn không dám tiếp tục bàn chuyện ấy nữa, tìm cớ rồi sau đó cúp điện thoại. Tất nhiên Lâm Cường biết rằng cha hắn sẽ kể chuyện gì. Hắn đã nghe câu chuyện này biết bao nhiêu lần rồi. Cũng lẩn quẩn ở ngày xưa cha hắn ăn chơi thế nào, quậy phá ra sao, mẹ hắn hung dữ, khó tính thế nào, rồi hai người làm sao quen nhau, mẹ hắn lúc đầu hai người gặp nhau nghe đâu cũng bị cha hắn làm cho tức chết, khóc tức tưởi mấy đêm liền. Cũng nhờ lần đầu gặp gỡ đầy ấn tượng ấy mà làm hai người vốn ở hai đầu cực đến cuối cùng lại lấy nhau sống êm đẹp, còn sinh ra hai đứa con.
Lâm Cường không dám bàn luận gì về chuyện của người lớn. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để một tên đàn đúm, không đàng hoàng tiếp cận em gái của hắn. Lâm Cường nghiến răng ken két, bắt đầu suy nghĩ tìm cách mò ra được tên thanh niên thần bí đêm nay.
- Hắt xì. Ai để khăn trên mặt tao đây.
Ta mơ màng tỉnh dậy thì thức trên mặt bị che kín một cái khăn trắng làm ta cảm giác vô cùng khó thở. Vội lấy xuống, quan sát xung quanh thì thấy mình đang nằm trên giường ngủ của thằng Đức. Phía trên đầu còn để một cái lư, bên trong cắm ba cây nhang đang cháy dở cùng một cái gõ mỏ.
- Tụi bây bày cái trò gì vậy ? Đâu hết rồi.
Ta ngồi dậy, lúc này mới cảm giác đầu đau như búa bổ. Đưa tay sờ đầu thì thấy phía trên bị quấn vải băng thành một cục như tụi ả rập. Đang trong lúc thắc mắc thì cánh cửa khẽ mở, hai đứa tụi nó đi vào. Thấy ta đã tỉnh dậy tụi nó không hề biểu hiện vui mừng mà lặng lẽ đi đến đầu giường, rút ra ba cây nhanh khác thắp lên rồi cắm vào cái lư phía đầu giường. Ta kì quái hỏi
- Hai đứa tụi bây đang chơi trò gì vậy. Bộ nhà có người chết hay sao mà cắm nhang.
Tiến không nhìn ta chỉ trả lời xuông
- Người chết thì chưa, nhưng sắp có rồi. Tụi tao cắm nhang phù hộ trước vậy mà.
- Ai sắp chết.
Ta tiếp tục hỏi
- Còn ai trồng khoai đất này. Trong phòng chỉ có ba tụi mình. Cắm thì cũng cắm nhang trên đầu mày, khăn trắng cũng che mặt mày. Mày nghĩ coi ai sắp chết đây.
Đức ảm đạm trả lời
- Ý tụi mình nói là tao sao? Ta tự chỉ vào mình. Tụi bây đang nói điên cái gì vậy. Càng nghe càng không hiểu à.
Đức ngoắc đầu sang Tiến
- Cho mày giải quyết đó. Tao ngồi kế bên nghe thôi.
- Ờ. Tiến gật nhẹ đầu, ánh mắt hướng về phía ta- Hôm qua trong lúc hai tụi tao đi vắng, mày đang ở đâu và làm gì ? Đừng thắc mắc nhiều, trả lời trước đi.
Ta ngẩn người một hồi, cố gắng mường tượng lại sự việc xảy ra hôm qua, nhưng không biết tại sao nhiều chỗ khá mơ hồ không cách nào nhớ ra được.
- Hình như đêm qua lúc tụi bây đi rồi thì tao ngồi uống nước một mình. Mà công nhận nước quả hôm qua ngon kinh. Trước giờ tao chưa uống qua bao giờ.
- Đó đâu phải là…
- Để nó nói tiếp đi Đức.
- Ờ thì tiếp đó tao theo cả đám lên vũ trường gì đó. Mà tao có biết nhảy nhót gì đâu nên ngồi một góc uống tiếp. Rồi sau đó tao gặp được một đứa trong Chân Đế. Mày nhớ vụ trăm triệu không ? Là con nhỏ đó đó. Lúc đó nó đi ngang qua tao cái tao buộc miệng nói ra tên nó trong game. Nhỏ nghe được quay sang nhìn tao trừng trừng. Hic, tao sợ quá né sang một bên giả lơ nhưng nhỏ cứ bám mãi theo tao hỏi tại sao biết cái tên đó. Không biết nhỏ nhìn ngắm ra sao cái phát hiện ra tao mậy. Rõ ràng lần đó sàm sỡ tao mập ú còn đeo mặc nạ nữa, lần này tao đã ốm nhom vậy mà cũng bị nhận ra. Sau đó nhỏ nổi điên lên nhào vào đánh, tao bất đắc dĩ chỉ né tránh lòng vòng. Chỉ nhớ đến đó thôi, sau đó thì tao nghĩ không ra được.
Đức sau khi nghe xong lắc đầu ngán ngẩm
- Đầu tiên tao sẽ nói tại sao mày không nhớ gì hết. Cái thứ nước quả mày uống thật ra là rượu đó đại ca. Mày chẳng lẽ không nhớ lần trước đi nhậu chung, sau khi xỉn mày tự nhiên nổi điên đi lòng vòng kiếm gái. Tụi tao mừng tưởng xỉn rồi mày bạo gan lên. Ai ngờ đang nói chuyện với con người ta chưa được mười phút mày đã đè nhỏ xuống xé mẹ nó nát hết quần áo người ta, rồi còn tự tuột quần mình. Hic, tụi tao nhào vào cản bị mày đá văng ra đường. Mày còn nhớ không ? Sau đó thằng Tiến phải cầm nguyên cái ghế phang vào đầu mày làm ngất xỉu rồi quăng lên xe chở đi. Chậm chừng một phút nữa là mày vào khám ngồi rồi. Sau vụ đó tụi tao không dám rủ mày đi nhậu nữa, mà cũng không nói ra. Tính để yên cho qua chuyện, bởi vì bình thường mày cũng không thích uống rượu, hôm đó tụi tao ép quá mày mới đi. Nhưng hôm nay lại sơ suất việc này.
Tiến gật gù
- Hôm qua may mà tao chuẩn bị sẵn hết. Mày vừa rục rịch muốn động là tao phang vào đầu mày một cái rồi lôi đi. Hic, phóng hỏa đốt nhà người ta, nếu bị phát hiện chắc tao cũng “đi” luôn. Cầu mong không ai phát hiện.
Tao xoa xoa cái đầu bị băng bó chằng chịt, qua lời nói của hai đứa ta hình như cũng có ấn tượng một lần đi chơi với tụi nó sau đó lại không nhớ gì nữa. Hôm sau thì đầu cũng bị quấn thành một cục thế này, hỏi thì hai đứa nói là chạy nhanh quá bị té xe. Sau đó vết thương lành rất nhanh nên ta cũng không để ý tới. Xem ra lần này thật sự đã gây ra họa rồi.