Những thế lực không e sợ ba đại gia tộc này thì không phải không có mà ngược lại còn rất nhiều là đằng khác. Gia tộc cho dù lớn thế nào đi chăng nữa cùng lắm chỉ có thế lực trong nước hoặc vài nước lân cận. Nhưng có quyền lực hơn gia tộc đầu tiên chính là chính phủ, sau đó tới các công ty xuyên quốc gia, liên hợp quốc và cuối cùng chính là hội đồng quản trị của công ty phát hành Chân Đế, Tuyệt Đỉnh.
Chân Đế do có sự tồn tại của hệ thống hoán chuyển tiền tệ thế nên nó trở thành ngành dịch vụ phổ biến nhất trên toàn thế giới. Một ngày lượng tiền nạp vào so với rút ra chênh lệch giống như thiên và địa. Mỗi quốc gia phát hành trò chơi dựa theo dân số hiện có, kinh tế trong nước, chính phủ sẽ được chia phần trăm cổ phần lợi nhuận thu được từ Chân Đế và đây là con số cố định. Nếu như trong nước có thế lực độc lập kinh doanh và thu được lợi nhuận thì tất nhiên số tiền này phải do chính công ty Tuyệt Đỉnh chi trả. Và khi con số vượt quá giới hạn cho phép thì ta nghĩ rằng công ty chắc chắn có động thái gì đó.
Ta thở dài một hơi tỏ vẻ chán nản. Từ khi lập nghiệp ta đạ biết sẽ có ngày nay diễn ra. Nếu ta sinh trưởng trong gia đình có thế có quyền ở tại đất nước phát triển thì ai dám tới gây sự đây. Chỉ là sự thật quá phủ phàng. Quốc gia của ta so với những cường quốc khác vẫn kém một đoạn khá xa, mấy ngàn năm qua vẫn bị bọn họ đè đầu cưỡi cổ. Chúng không chiếm đất nước của ta bằng súng đạn được thì nay chuyển sang khống chế kinh tế. Chân Đế chỉ là cái cớ để các quốc gia tiến hành xâm lược có giấy phép mà thôi. Bọn cường quốc sẽ thông qua Chân Đế dần dần mòn rút nền kinh tế của những nước nhỏ yếu, đến cuối cùng quốc gia chỉ còn trên giấy tờ, kẻ thực chất nắm quyền điều hành lại là những cường quốc kia. Đây là xu hướng mà không ai có thể cản lại được.
Thanh Ảnh cũng đoán được suy nghĩ hiện giờ của ta. Hắn mặc dù là NPC trong Chân Đế nhưng xét đến cùng vẫn là con dân của VN quốc. Hắn tất nhiên sẽ không nhắm mắt để đất nước mình một lần nữa mất đi chủ quyền. Tuy nhiên sức người có hạn, chỉ bằng hai chúng ta mà muốn lật ngược cả thế giới chính là chuyện không tưởng, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.
- Đừng làm vẻ mặt như vậy nữa. Ngay từ khi ngươi thành lập Phương Nguyệt Tuyền thì đoán được sẽ có ngày hôm nay rồi mà. Há cơ chi phải sầu não?
Ta nhếch mép cười so với khóc còn khó coi hơn
- Đoán được, vẫn ôm hy vọng rằng nó sẽ không xảy ra. Bao nhiêu công sức cùng tiền bạc đổ vào thế mà chỉ trong một ngày đều mất trắng.
Thanh Ảnh dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn ta
- Hừ, giờ than vãn thì có ích gì. Chi bằng dùng thời gian này bàn bạc lại kế hoạch đã chuẩn bị trước kia còn hơn.Người rất tài giỏi nhưng nhiều lúc cần cứng rắn lại không chịu xuống tay. Ví dụ như việc lợi dụng độc dược từ Vạn Độc bà bà khống chế đám NPC do ngươi nghĩ ra cũng là cách rất khá. Vậy mà ngươi lại bỏ qua. Ngươi cảm thấy làm vậy rất là tàn ác sao? Chẳng lẽ ngươi quên hôm nay bọn chúng làm gì với chúng ta, khi bọn chúng quyết tâm phá hủy nơi này có chừa đường sống hay không? Ta trịnh trọng khuyên ngươi một câu bản thể à, trước khi có năng lượng tự bảo vệ bản thân mình cùng người thân thì tốt nhất đem lương tâm vất sang một bên.
Ta nhìn Thanh Ảnh phẫn nộ lên giọng giáo huấn thì có chút buồn cười. Phân thân đi dạy dỗ chân thân, trong thế giới này chuyện kì quái gì cũng có thể gặp được. Ta che miệng cười khúc khích, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng bình thản nói
- Ta hiểu rồi. Đúng như ngươi đã nói, trước khi có thực lực bảo vệ được mọi người xung quanh ta thì khư khư giữ lấy nhân tính thì có ích gì. Mặc dù NPC chỉ tồn tại trong thế giới ảo này nhưng ta chưa bao giờ xem họ như đồ vật mà đã coi họ như một hình thể sinh mệnh. Tuy nhiên điều đáng tiếc rằng cho dù bọn họ có mạnh mẽ đến thế nào, nắm quyền lực bao nhiêu thì vẫn không chối bỏ được không gian họ đang tồn tại vẫn chịu ảnh hưởng nặng nề từ thế giới thực. Chủ não không cho phép có quá nhiều sự can thiệp từ bên ngoài nhưng cũng không có nghĩa hoàn toàn cắt đứt được ảnh hưởng của chúng. Ài, cảm thán như vậy cũng đủ rồi. Nếu bọn chúng đã thẳng tay với chúng ta thì không có lý do gì chúng ta nằm chờ chết. Trước tiên ngươi hãy báo cáo sự việc hôm nay cái đã.
Thanh Ảnh nhận ra được trong mắt ta toát ra vẻ kiên định, điều này làm hắn hài lòng rất nhiều
- Đầu tiên về cuộc bạo loạn hôm nay, số người bị ngươi giết chết là chín trăm tám trăm người. Trong đó tổng số gamer là bảy trăm năm người, NPC là hai trăm ma mươi người. Còn sống năm mươi hai người người, toàn bộ là NPC không có lực phản kháng, 90% đã ngoài là thường dân vô tội.
- Còn về đám thi thể kia ngươi xử lý thế nào?
Thanh Ảnh cười đầy vẻ tà ác
- Thế ngươi nghĩ ta làm sẽ đối xử với bọn chúng ra sao đây? Kẻ dám đụng tới chúng ta thì phải trả giá đắc. Ta phải cho bọn chúng biết chết chưa phải là cách trừng phạt nặng nhất.Thi thể bọn chúng đều được ta sử dụng Trữ Thi Thuật vận chuyển tới Cửu Long Môn để bảo quản rồi. Về đám thi thể NPC, ta đặc ý lựa chọn những tên có sức chiến đấu kha khá đưa cho Ma Kiệt luyện chế thành cương thi binh. Đám còn lại đem đi hiến tế nhằm mở rộng thông đạo. Hắc hắc, Ma Kiệt khi nhìn thấy một đống nguyên vật liệu tươi roi rói như vậy hắn cười không khép miệng được. Đây cũng coi như là đền bù tổn thất đi. Trong vòng mười hai tiếng chúng ta phải xử lý thỏa đáng đám thi thể gamer, nếu không rất dễ xảy ra bạo loạn.
Ta đập mạnh xuống bàn tức giận nói
- Bạo loạn? Hừ, nơi này còn gì để chúng tàn phá nữa chứ. Kẻ nào dám tới đây đừng trách ta vô tình. Tới một người thì giết một người đến khi bọn chúng sợ thì thôi. Ngươi đừng lo, ta cũng sơ bộ nghĩ ra kế thời gian kế tiếp chúng ta cần phải làm gì rồi. À, đúng rồi, về tổ đội thu thập bằng chứng ta bí mật thành lập đưa vào Phương Nguyệt Tuyền có ghi hình sự việc xảy ra ngày hôm nay không?
Thanh Ảnh gật đầu, hắn lấy từ trong túi áo ra một quyển trục thật dài đưa cho ta xem xét. Đây là toàn bộ những bức ảnh hoặc thước phim về cảnh bạo loạn hôm nay. Khi muốn giết người thì phải có lý do cùng bằng chứng. Đạo lý này ta rất rõ nên từ lâu đã nhờ Thanh Ảnh đặc biệt huấn luyện một tổ đội chuyên rà soát những thành phần khả nghi tiến vào Phương Nguyệt Tuyền. Nếu bọn chúng gây hấn sau đó bỏ trốn thì ta vẫn nắm giữ đủ bằng chứng để truy sát hắn mà không lo sợ bị nói là ỷ mạnh ăn hiếp kẻ yếu. Ta liếc sơ qua mấy ngàn bức ảnh chụp cùng vài chục đoạn phim về khung cảnh bạo loạn hôm nay thì không kiềm được tức giận.
- Tốt, đem những thứ này đưa cho bọn họ và bảo họ căn cứ theo đó mà tìm ra những tên cố ý phá hoại ngày hôm nay. Sau đó tới Cửu Long Môn tìm kiếm thi thể của những tên đó lưu trữ riêng ra một nơi. Thời gian rất gấp rút, ngươi phải đốc thúc bọn họ làm xong trong vòng mười hai tiếng đồng hồ.
Ta ngã lưng dựa vào chiếc ghế, tay xoa xoa hai huyệt thái dương. Sự việc xảy ra quá mức bất ngờ, cho dù ta đã có chuẩn bị kế sách đối phó nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Nói đúng hơn là kế sách trước đây còn quá nhân từ. Ta phải sửa đổi kế hoạch đem bọn xâm phạm giả phải hối hận.
- À đúng rồi. Kết quả những cặp thi đấu kế tiếp cũng có rồi. Không biết là vận khí của ngươi hôm nay ra sao nữa, hết xui cái này thì cái khác ập tới. Trận kế ngươi đụng chính là Huyết Đao. Ngoài ra các trận khác là A Nhất vs Hắc Dạ, Tuyết Hận vs Tiểu Ly, Đức vs Ta Ái Pk.
Ta sẽ đụng Huyết Đao? Qủa thật chẳng phải tin tức tốt lành gì. Ta cứ ngỡ ít ra phải vào bán kết hay gì đó mới chạm trán hắn, ai ngờ lại gặp nhau ở tứ kết. Ta nhớ lại lời Vạn Độc bà bà căn dặn rằng một khi đối chiến với Huyết Đao thì tốt nhất nên bỏ cuộc. Ta và hắn ai mạnh ai kém vẫn không thể đoán trước được nhưng kĩ năng mà Huyết Đao học được từ tên tà quân Cương Thi vẫn quá nguy hiểm, không đáng để ta đánh cuộc. Dù sao đại hội anh hùng cũng không còn là thứ ta quan tâm. Nó chỉ được ta lợi dụng để quảng cáo cho Phương Nguyệt Tuyền và ta đã hoàn thành xuất sắc.
Trong đầu ta đem những sự kiện xảy ra liên kết cùng một chỗ cố gắng xây dựng kế hoạch xử lý hoàn mỹ. Thanh Ảnh im lặng vẫn đứng đó chờ ta phân phó. Vừa giải quyết đám hỗn độn ngày hôm nay, sau mười hai tiếng nữa phải trấn áp đám gamer, đối với triều đình phải hung hăng giáo huấn một mẻ cuối cùng biện ra lý do hợp lý rút lui khỏi trận đấu ngày mai. Không những vậy ta phải chuyển dời tầm nhìn của đám phá hoại sang phương hướng khác cùng thể hiện sự cường đại của bản thân mình. Muốn làm tốt mọi thứ đúng là việc cực kì khó khăn. Ta ngồi ngẩn ngơ hồi lâu, lúc này Thanh Ảnh cũng nhàm chán đem Thị Huyết Ma Mâu ra đùa giỡn trong lòng bàn tay. Ánh mắt ta chuyển dời sang Thanh Ảnh, cuối cùng một tia sáng trong đầu chợt lóe khiến mọi thứ đều sáng sủa. Ta bật người đứng dậy cười ha hả vỗ vai Thanh Ảnh mà nói
- Mười hai tiếng sau chúng ta mới coi như đặt bước chân đầu tiên trên con đường quyền lực. Cho dù lúc này muốn quay đầu cũng đã muộn, đã vậy ta phải chơi một trận cho thật điên cuồng. Kết quả cuối cùng ra sao cũng mặc kệ nó. Thanh Ảnh, ngươi theo lời ta dặn dò chuẩn bị mọi thứ kĩ càng, ta muốn diễn một vở kịch thật lớn để cho đám người kia cũng phải điên cuồng một phen. Ha ha ha ha.