Trong cả bữa ăn, ba chúng ta nốc rất nhiều rượu. Hai đứa sau một hồi quan sát thấy ta tâm trí tỉnh táo mới thở một hơi dài rồi kêu bồi bàn mang ra một thùng bia nhậu cho đã. Ba đứa say sưa chè chén về đến nhà cũng đã gần mười đêm. Đức, Tiến trở về phòng lập tức lăn đụng ra ngủ như chết. Ta quả thật thành công đem men rượu hóa giải nhưng do lần đầu sử dụng nên không cách nào thuần thục thế nên vẫn còn sót lại chút xíu. Ta lần đầu tiên cảm giác cơn say nó như thế nào. Phê phê pha lẫn khó chịu, choáng đầu mà cả người tê tê mất cảm giác. Tâm trí của ta vẫn còn thanh tỉnh, còn thân thể thì đã bị men rượu ngấm vào rồi. Ta cũng mặc kệ, cởi hết quần áo rồi nhảy lên giường nằm ngủ.
Khi ta lờ mờ tỉnh dậy nhận ra bây giờ chỉ mới hai giờ sáng. Ta nhắm mặt muốn tiếp tục ngủ nhưng nằm mãi vẫn không an giấc được. Quái lạ, ta bị mất ngủ. Trước giờ chuyện này chưa xảy ra lần nào. Ta ngẫm nghĩ một hồi liền đổ thừa cho bia rượu hôm qua đã uống. Bây giờ phải làm gì đây? Tĩnh tọa sao? Nhàm chán. Dù sao cũng không ngủ được vậy thì ra ngoài đường chơi. Ba tháng hơn bị nhốt tại biệt thự cũng khiến ta có chút không chịu nổi, thừa cơ đêm tối, tai mắt của Lâm gia rút bớt, phải đi chơi cho thỏa.
Ta ngồi bật dậy rửa ráy thân thể qua loa, sau đó mượn bộ áo da bó sát người chuyên dùng khi sử dụng xe môto phân khối lớn của Đức. Ta chạy xuống lầu dự tính dẫn chiếc môtô trong gara nhưng lại nghĩ lại bây giờ đã hai giờ khuya, chạy xe phân khối lớn nẹt bô cả khu phố tỉnh dậy chắc chắn đám công an giao thông dùng mấy chiếc xe zíp dí chạy xì khói luôn. Vả lại ta trước giờ chỉ quen chạy xe đạp nào có đi môtô. Bỗng ta nhìn thấy đôi patin đặt trong góc phòng. Đôi patin này Đức mua khá lâu rồi, lúc đầu nó ghiền đi patin lắm nhưng do trong thành phố ít chỗ chơi quá cuối cùng bị bỏ xó. Ta chợt lóa lên sáng kiến trong đầu, môtô không được thì chơi patin.
Ta xỏ đôi patin vào chân rồi lướt ra ngoài đường. Hai giờ khuya trên đường không còn bóng xe nào mà thay vào đó là khung cảnh yên tĩnh đến lạ thường. Ta lướt đi vùn vụt trên đường không bất cứ gì cản trở. Tốc độ so với xe máy cũng không chậm là bao. Ta cảm giác chân khí trong người lúc này tự động vận chuyển khắp thân thể khiến cả người tràn đầy lực lượng đến khó tin. Cảm giác, khả năng điều khiển cơ thể đạt tới mức khó tin. Ta nghĩ là do lần trước thay da đổi thịt gây nên. Ta bắt đầu thử những động tác khó khăn hơn. Lướt một chân, xoay ba vòng trên không, bước mặt trăng v.v… ta đều làm được. Sảng a.
Ta cười ha ha một tràng dài, rồi đổi hướng về khu sân bay TSN lao đi. Nơi đó đường dài mà lán mượt, chơi patin là đã nhất.
Lúc ta đi tới nơi này bên trong sân bay vẫn còn sáng đèn. Xe lưu thông ở nơi này so với những con đường khác vẫn khá nhiều. Điều này cũng bình thường thôi, máy bay thì hai mươi bốn giờ lúc nào chả có chuyến đáp xuống. Khách hàng về Việt Nam thì người nhà tới đón hoặc đón taxi đi.
- Ê thằng điên. Hết chuyện rồi sao chơi patin trên đường vậy hả?
Một lão lái taxi sau lưng ta bóp kèn inh ỏi đưa đầu ra chửi om xòm bởi vì ta chắn ngang lối đi của lão. Ta cũng không cãi lại mà lướt vào vỉa hè.
Ta trượt được vài vòng trên đường thì thấy chiếc taxi khi nãy bị hai chiếc xe hơi khác chặn đầu ép vào lề đường. Ta nhìn thấy như vậy cũng tòm mò nên tìm một góc khuất sáng núp vào quan sát.
Chiếc taxi vừa tấp vào lề lập tức từ hai chiếc xe hơi màu đen kia ùa ra tám nam nhân mặc áo vest đen, dáng hình đô con lực lưỡng. Bọn họ đập kính bắt lão tài xế mở cửa. Lão tài xế lúc này mặt mày xanh mét, biết bản thân gặp phải cướp nên lão không dám chống cự chỉ đem cửa mở ra sau đó lấy hết tiền trong túi đưa lên giọng khóc lóc cầu xin
- Các vị đại ca tha cho tui, lấy tiền cứ lấy nhưng đừng lấy mạng nha. Tui còn một bầy con phải nuôi.
Tám tên đại hán nhìn cũng không nhìn lão mà mở cửa băng ghế sau ra. Thì ra trên taxi có khách đang đi, tên đại hán luồn người vào xe kéo tay vị khách ra khỏi băng ghế. Vị khách này xem ra cũng không phải tay vừa. Nếu là người bình thường có lẽ họ sẽ hét lên cứu mạng hoặc những từ đại loại như thế, nhưng người này lại không. Tay tên đại hán cách người khoảng nửa mét thì vị khách trong xe cũng phản ứng lại. Hắn đem túi hành lý nhỏ kế bên ném vào mặt tên đại hán, thừa lúc tên đại hán choáng váng mặt mày, hắn lấy chân đá mạnh khiến tên đại hán văng ra ngoài mấy mét.
Lúc này vị khách trong xe cũng lao ra. Ta nhìn thấy người này thì ra không phải là nam nhân mà là một nữ nhân, một vị mỹ nữ. Bảy tên còn lại thấy đồng bọn thất thủ liền bao quanh nàng không chừa lối thoát. Nàng thật ra cũng có học võ nhưng nữ nhân trời sinh thể chất yếu đuối, cho dù chiêu thức lợi hại đến đâu đối diện với những tên vai u thịt bắp thế này cũng có chút thất thế.
Khuôn mặt nàng hiện vẻ bối rối pha lẫn chán ghét. Nàng không khách khí vung chân đá vào hạ bộ của tên đang đứng gần nhất. Đòn ra quá nhanh lẫn hiểm ác khiến hắn trở tay không kịp đành ngã lăn xuống đất ôm hạ bộ lăn qua lộn lại, miệng rên rĩ những câu vô nghĩa.
Qủa nhiên ra tay cũng quá tàn độc rồi. Ta đứng đằng xa nhìn thấy cảnh tượng này bất giác nhíu mày bàn tay xoa xoa chỗ “ấy” trong lòng thầm cảm thông cho tên đại hán xấu số kia.
Những tên đại hán lúc này cũng bất đắc dĩ móc cây chích điện trong lòng ngực cầm lên tay. Xem ra đám này không phải bắt cóc tống tiền cũng là phần tử xã hội đen. Ta không muốn nhìn thấy cảnh nữ nhân bị khi dễ như vậy nên lao ra cứu cô gái này. Hai tay bắt ấn đem chân khí dồn xuống chân khiến cơ thể linh hoạt hơn. Ta dùng tốc độ sấm chớp lao ngang qua đám đại hán, tay ôm eo nàng rồi lao vút xuống đường cái chạy đi.
Đợi cho bọn chúng phát hiện thì ta đã chạy được một khoảng xa.
- Đuổi theo.
Một tên trong chúng hét lớn, nhảy lên xe đạp số đuổi theo hai chúng ta.
Lúc này cô gái bị ta ôm cũng phát hiện tình huống bản thân. Nàng lập tức vùng vẫy cố gắng thoát khỏi bàn tay ta. Bởi vì ta dùng tay phải giữ lấy eo nàng lúc này nàng lại vùng vẫy thế nên ta lập tức mất thăng bằng suýt té. Ta lúc này tức giận quát
- Muốn thoát thì đừng lộn xộn, Không té cả lũ bây giờ.
Ta mặc kệ nàng phản ứng ra sao, đem hai tay bế nàng để trước ngực. Tư thế này dễ dàng trượt patin hơn.
- Buông ta ra.
Nàng nhất quyết chống cự, đôi bàn tay đập thình thịch vào ngực ta. Nếu không phải thấy nàng bị nhiều tên khi dễ thì ta đã bỏ mặc nàng rồi. Hừ, đám phụ nữ toàn là làm ơn mắc oán.
Ta không thèm để ý, muốn đánh thì cứ đánh, với khí lực của nàng chỉ là gãi ngứa cho ta mà thôi.
Lúc này hai chiếc xe hơi cũng đuổi kịp chúng ta. Con đường kế sân bay vừa rộng vừa lán xe chạy dễ dàng bọn chúng không tốn bao nhiêu công sức liền đuổi kịp ta.
Ta lập tức chuyển hướng về phía công viên gần đó chạy vào. Hướng đường P.H.I lao đi. Nhờ có cây cối hai bên che mắt, bọn chúng chỉ có thể chia làm hai hướng công viên rượt theo.
Ta nhảy, nhảy, lại nhảy.
Từng lùm cây cản đường không cách nào làm khó kẻ tu chân như ta được. Chúng ta lao ra khỏi công viên thì đã vượt lên hai chiếc xe một đoạn khá dài.
Lúc này cô gái cũng không vùng vẫy nữa mà hai tay quàng lấy cổ ta nép sát vào như sợ bị té xuống đất. Cũng không trách nàng được, bị một tên kì quái sử dụng giày patin chạy như điên, tốc độ còn hơn cả xe hơi không ngất đi đã là may mắn lắm rồi.
Nàng quan sát khung cảnh sau quanh cuối cùng thì thào nói
- Ngươi có thể cắt đuôi bọn họ đưa ta tới đường xxx được không?
Ta cúi đầu nhìn nàng. Lúc bấy giờ mới có thể tinh tế quan sát được nàng, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu tràn đầy vẻ thành thục, nổi bật nhất là đôi môi đỏ ửng mọng nước làm người ta phải kiềm lại cảm xúc cắn vào một cái, mái tóc dài màu hoàng kim nhưng không phải do nhuộm mà là vốn có, xem ra nàng là con lai rồi. Thân thể mềm như bông ám sát vào người làm tiểu đệ của ta không tự chủ được ngẩng đầu lên. Ta lập tức điều động chân khí ép nó xuống.
Hít một hơi dài để trấn an tâm tình, ta gật đầu bảo đảm
- Được rồi, tiễn phật thì tiễn tới tây thiên. Ta giúp cô lần này, bám chắc đó nghen.
Hai chiếc xe dùng hết tốc lực lao tới bất chấp đèn giao thông. Bọn chúng kẹp ta vào giữa quyết không để ta chạy thoát. Ta cười nhạt một tiếng rồi dồn hết chân khí vào chân búng mạnh người nhảy lên nóc chiếc xe bên phải, sau đó lại nhảy lên đám dây điện lấy đó làm bàn đạp lao lên tầng hai của căn nhà trên vệ đường.
Nước VN a, nếu nói không thiếu cái gì nhất chính là dây điện giăng chằng chịt khắp nơi như mạng nhện. Ta nhớ từng coi một bức tranh biếm họa rằng Spider Man nếu qua VN thì khỏi cần sử dụng tơ bởi vì dây điện bên đây so với tơ của hắn còn nhiều hơn. Ta dùng thân pháp khó tin uốn người trên không trung dựa vào quán tính còn sót lại lướt trên vách tường một góc 90 độ bay thẳng lên sân thượng căn nhà đó. Tiếp theo thì sự tình dễ dàng hơn rất nhiều, ta thoải mái trượt trên sân thượng từng dãy nhà san sát nhau, cho dù đám đại hán kia là thần cũng không thể theo dõi được hành tung của chúng ta.
Cô gái nằm trong lòng ngực nhìn thấy cảnh tượng này không kiềm được kinh hô một tiếng
- Ngươi có phải là người không vậy ?
Ta ha hả trả lời nàng giọng đầy vẻ đắc ý
- Ta là người, tuy nhiên có học qua một chút nội cong.
- Nội công ? Chẳng lẽ ngươi nói tới những thứ trong tiểu thuyết kiếm hiệp ấy à.
- Đúng vậy. Thế nào ? Đừng nói là mới gặp đã yêu nha. Ta cũng không dám nhận đâu, hi hi hi.
Nàng bị ta châm chọc, mặt đỏ lên một trân rất nhanh khôi phục
- Đồ tự kỷ. Cho dù ngươi là thần tiên ta cũng không yêu ngươi. Đám đàn ông các người chẳng ai là thứ tốt cả.
- Câu này nghe rất quen tai a. Hình như chỉ có nữ nhân từng bị nam nhân lừa gạt đều nói câu này.