- Khá chứ nhỉ- ta cười hà hà- hơn trăm kiện, lại có toàn kiện thạch thử sáo trang sáu bộ. Vài kiện xanh lam trang bị. Lão gia xem chúng đáng bao nhiêu kim tệ vậy.
- Chất lượng cũng không tệ, nhưng cấp độ quá thấp nên giá cũng không thể cao được. Ta chỉ có thể trả ngươi 300 kim tệ.
- Lão gia gia à, nhiêu đó thì không được nhiều cho lắm a. Lão xem, nếu đem bán ở ngoài ít nhất ta cũng thu được 500 kim tệ lận. Có thể cho thêm chút ít được không, đâu phải lần giao dịch nào lão cũng thu được một bộn vật phẩm như thế này. Cùng lắm là vài chục món mà thôi Đây là Tân Thủ Thôn cấp độ của trang bị như vậy là quá thích hợp rồi, chứ cao quá thì ai mà mua cho nổi đúng không?
- Hừ thôi được, coi như ngươi khéo miệng. Ta sẽ chi 400 kim tệ, không thể thêm được nữa, nếu đồng ý thì giao dịch còn không thì đi chỗ khác.
- Thành giao.
Chỉ nói vài lời thêm 100 kim tệ xem ra ta cũng có khiếu làm thương nhân đấy chứ. Sau khi cất kĩ càng kim tệ vào giới chỉ ta lấy những món trang bị hoàng kim ra cho lão thợ rèn
- À, ta còn vài món hoàng kim trang bị nhưng không thể sử dụng. Lão có thể giúp ta được không.
Lão thợ rèn cầm chúng lên, nhìn ta vẻ mặt khó tin.
- Ba kiện hoàng kim trang bị, ngươi… Thật không ngờ a, nhìn vẻ ngoài quái lạ như ngươi mà cũng có thể sở hữu thứ trang bị cao cấp thế này.
- Ặc, hình dáng thì có liên quan gì tới sức mạnh đâu gia gia.
Mặt ta nhăn nhó đi
- Ba kiện này, một thanh kiếm, một giới chỉ và một bộ giáp đẳng cấp đều khá cao hiện nay cho dù ngươi xem xét vẫn chưa thể sử dụng được đâu. Nếu muốn thì ngươi hãy tới thị trấn hoặc kinh thành sẽ có xem xét sư giúp đỡ ngươi. Còn ở nơi thôn trang nghèo khổ này, kiếm xanh lam trang bị còn khó huống chi những thứ đắt tiền như thế nên chả có xem xét sư nào chịu mở cửa hàng ở đây.
- À, thì ra là thế, ta sẽ ghi nhớ kĩ, đa tạ gia gia giúp đỡ.
Ta ra khỏi tiệm thợ rèn đi thẳng tới dược điếm. Bây giờ ta cũng được tính là kẻ có tiền, nếu không trang bị đầy đủ lỡ xảy ra chuyện thì hối hận không còn kịp nữa. Vì vậy ta không tiếc tiền mua thêm 50 bình thiết tiên đan, hơn 100 lọ cam thảo lộ, vài loại giải độc dược, trị liệu dược các loại. Tốn sơ sơ cũng gần 100 kim tệ của ta rồi, với lượng dự trữ này trong thời gian ngắn ta sẽ không cần lo lắng nhiều.
Trang bị vũ khí, giáp trang đầy đủ, các loại trị liệu vật phẩm cũng đầy đủ, chuyện kế tiếp cần làm là mua một số vật dụng cần thiết để bắt đầu thí nghiệm những ý tưởng trong đầu ta.
Thế nên ta hương tiệm tạp hóa đi tới. Từ đằng xa quan sát thì đây chỉ là một cửa hàng nhỏ nhắn cũ kĩ nằm trên con đường làn rải đầy sỏi đá, toát ra một dáng vẻ thôn dã. Khi bước vào bên trong, ta quan sát thấy vật phẩm được bày rất ngay ngắn gọn gang trên các sạp dài treo trên tường. Đa số vật phẩm là những thứ dùng trong sinh hoạt thường ngày như dao, kéo, giấy, viết, búa, đinh, dây thừng, ly, tách, đồ đựng gì đó. Tuy mặt hàng rất đa dạng nhưng xem ra tiệm tạp hóa cũng không hề đắt khách cho lắm. Vì đa số người chơi cần vũ khí, áo giáp, trang bị, dược phẩm là chủ yếu, còn những thứ này trong “Chân Đế” lại không có bao nhiêu ích lợi. Chỉ có những tên thương nhân tham gia vào đây với mục đích quảng cáo thì mới cần những vật này mà thôi.
Thị trường là thế, vật không có giá trị nhiều thì có giá rẻ mạt. Ta trầm ngâm suy tư nhìn khắp cả gian hàng. Đối với người bình thường thì lợi ích không nhiều, nhưng ta nhận ra những thứ này đối với ta có giá trị còn hơn cả hoàng kim trang bị không chừng. Nhất định phải mua số lượng lớn để dành xài mới được.
- Chủ tiệm đâu rồi, ta cần mua hàng này. Có ai ở nhà không thế.
Ta gọi mãi nhưng không ai trả lời. Phải đợi một lúc lâu sau ta mới thấy bóng người từ sau nhà chạy ra.
- Xin lỗi quý khách, xin lỗi. Ta đang làm một số dụng cụ để bày bán cho ngày mai nên phục vụ chậm trễ, quý khách muốn mua vật phẩm gì?
Vừa nhìn chủ cửa hàng, mắt ta lóe sáng lên như sao trời vào đêm ba mươi vậy. Không ngờ rằng ở các nơi vắng vẻ hiu quạnh như Tân Thủ Thôn này mà cũng có thể xuất hiện một tiểu mỹ nhân như nàng. Cũng thật làm cho ta bất ngờ a.
- Qúy khách xin hỏi cần vật phẩm gì?
Nữ chủ tiệm ôn nhu hỏi người khách kì lạ này. Tóc hắn màu đỏ như máu, đôi mắt màu lam thì cứ nhìn chằm chặp làm nàng vô ngượng ngùng. Nàng có cảm tưởng như ánh mắt hắn xuyên qua lớp áo quần của mình, thân thể phơi bày tất cả trước hắn. Rặng mây hồng thoáng xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
- Qúy khách.
Giọng nàng run run gọi hắn thức tỉnh lại.
- À, ta… không có gì. Ta muốn mua vài thứ, không biết cô có thể giúp không? Thế cô chủ tiệm xinh đẹp tên là gì vậy? Có thể cho ta biết được không? Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn dễ xưng hô một tí mà thôi.
Ta cố gắng kiềm nén ánh mắt dâm đãng của mình xuống. Tiểu mỹ nhân cũng không dám nhìn thẳng vào mắt ta nữa mà lãng sang hướng khác, nàng cũng chỉ ậm ừ trong miệng không trả lời câu hỏi ta.
Nhìn thấy dàng vẻ ngượng ngùng của nàng ta tự chửi bới chính bản thân mình làm gì mà háo sắc như thế. Nếu có háo thì cũng dấu trong lòng, ai đời đem hai chữ dậm tặc in trên mặt như thế. Báo hại làm cho nàng nhìn ta như thấy ác quỷ vậy.
Dáng vẻ ngượng ngịu làm ta cũng lúng túng theo.
- A hèm, xin tự giới thiệu trước, danh tính của ta là Nhìn Cái Gì, nàng có thể gọi là Nhìn Cái Gì hoặc Ngó Cái Chi đều được.
Nghe ta giới thiệu tên tuổi kì lạ như thế nàng không nhịn được bật cười một tiếng.
- Tên em là Vấn Nguyệt, là chủ cửa hàng tạp hóa này.
- À, ra là Nguyệt Nhi, tên em thật đẹp a, không như tên ta, khó nghe gần chết.
Nhắc tới cái tên này ta không khỏi nhớ đến nữ thần quan. Chỉ tại nàng ấy mà ta phải mang cái tên quái dị này suốt đời a.
Nguyệt Nhi thấy ta mặt ủ mày chau như thế liền lên tiếng an ủi
- Không có đâu, tên anh nghe rất hay, không hề khó nghe tí nào cả.
- Thế à, cảm ơn Nguyệt Nhi- Ta cũng nhanh chóng đổi đề tài- tất cả những thứ trong cửa hàng này đều là do em làm hay sao?
- Đúng vậy- Nguyệt Nhi nhẹ nhàng trả lời- Những vật này đều do chính em làm.
Khuôn mặt của Nguyệt Nhi ánh lên vẻ tự hào khó ẩn dấu được. Nguyệt Nhi nhỏ hơn ta vài tuổi, có lẽ tầm tuổi em gái của ta cũng không chừng. Thấy nụ cười thơ ngây hồn nhiên của nàng làm ta không khỏi nhớ tới Tiểu Tuyền. Nhớ tới bệnh tình của nó ta kiềm lòng không được thở dài một tiếng, tà tâm cũng theo đó tan biến đi lúc nào không hay.
- À, anh muốn mua vài thứ, em có thể chuẩn bị được không ?
Ta liền liệt kê một danh sách dài lô lốc các vật phẩm cần sử dụng trong kế hoặch. Nguyệt Nhi kể ra cũng thông minh, nàng chỉ cần nghe một lần là có thể ghi nhớ tất cả. Sau một lúc thu thập, Nguyệt Nhi xách ra một bao to đùng lúc nhúc các thứ để trước mặt ta.
- Dây thừng các loại, xẻng, cuốc, cưa, búa, dùi đục, rìu, kéo mỗi loại năm cái. Đinh một ngàn cây, giấy một trăm tờ, mười tấm bạt lớn v.v… Anh mua những thứ này làm gì- Nguyệt Nhi tròn xoe mắt nhìn ta- chẳng lẽ anh cũng tính mở cửa hàng tạp hóa như em sao.
Nguyệt Nhi thấy ta mua cùng lúc nhiều thứ chẳng liên quan nhau như thế cũng cảm thấy rất kì quái, không kiềm lòng được phải hỏi ta.
- Hì hì, không phải đâu. Những đồ vật này anh rất cần nên phải thu thập nhiều một chút, còn dùng để làm gì thì là bí mật.
Ta nháy mắt với Nguyệt Nhi
- À, đúng rồi, sau này có lẽ anh có thể quay lại mua nhiều lần. Nguyệt Nhi có thể giảm giá cho anh tí được không?
Nguyệt Nhi nghe thế nàng trầm ngâm một lúc rồi trả lời
- Nếu anh thật sự ủng hộ cửa hàng thường xuyên, em nghĩ có thể giảm giá cho anh một tí. Trước hết tổng cộng tất cả những thứ này là 143 kim 56 ngân và 12 đồng tệ.
Ta lấy ra kim tệ thanh toán. Hic, mặc dù những món đồ này giá trị không cao nhưng nhiều một núi đồ thế này thì cũng phải tốn bộn tiền a, thôi vì sự nghiệp cao cả sau này ta đành nhịn đau nén thương nuốt hận vào lòng mà thôi.
- À, suýt tí nữa là quên. Anh nghe trưởng thôn bảo cửa hàng này có bán diện tráo, anh đang cần gấp một chiếc, Nguyệt Nhi có thể giúp anh được không ?
- Vật phẩm này cửa tiệm em cũng có nhưng không đa dạng như các cửa tiệm ở thành trấn. Chỉ có một loại bạch diện tráo mà thôi.
Nguyệt Nhi xoay người nhẹ nhàng bước tới góc nhà, lấy từ trong túi ra một tá diện tráo.
Những diện tráo này cũng khá đơn giản, chỉ là một miếng gỗ mỏng hình bầu dục được đẽo gọt cho khớp với khuôn mặt người sử dụng. Phía trên khoét hai cái lỗ cho mắt, một lỗ hình tam giác cho mũi và một lỗ hình chữ nhật dành cho miệng. Toàn bộ được sơn màu trắng tinh.
Nguyệt Nhi cầm một chiếc diện tráo đưa tới trước mặt ta
- Vật này em tặng cho anh. Xin lỗi vì cửa tiệm không có vật nào tốt hơn nữa.
Thấy hai tay của Nguyệt Nhi run run, cả người co rúm lại như thể ta sẽ la mắng chửi bới khi nhận được vật này vậy.
- Hì hì hì, không sao đâu. Anh cũng không cần cầu kì hoa lá cho lắm. Quan trọng là Nguyệt Nhi đã tặng anh thì vật đó anh sẽ xem như báu vật giữ gìn cẩn thận như là tính mạng thứ hai vậy.
Mặt ta cũng dầy không kém tấm thớt là bao, những lời nói ớn gai ốc lạnh sống lưng như thế cũng dám nói ra cho bằng được.