Mục lục
[Dịch]Chân Đế- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn chúng ta đứng trước cửa hang. Ta vẫy tay với đám thạch thử cười nói

- Đám oắt con, ta đã trở lại đây. Hắc hắc.

Bọn thạch thử kêu chí chóe nhưng lại không dám chạy ra ngoài. Ta để Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc Huyết đi trước dọn đường, còn bản thân cùng Tiểu Cửu dùng ma pháp tấn công làm sập cửa hang quyết không để kẻ nào phát hiện nơi này nữa.

Ầm, ầm, ầm

Miệng hang sụp đổ. Ta xoay người đuổi theo đám Tiểu Bạch. Tốc độ hiện giờ của ta so với trước kia nhanh gấp mấy chục lần, trủy thủ quơ ngang mười mấy cont hạch thử bị chém đứt làm đôi. Nhưng điều đó không có nghĩa ta dễ dàng đi vào trong. Số lượng thạch thử dường như đông gấp mấy lần so với lần cuối ta tới. Khắp nơi tràn ngập thạch thử. Ta buộc phải đem đám tiểu đệ triệu hồi ra chống cự lại. Tốc độ tuy chậm nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này bỗng nhiên từ cuối hang động vang lên tiếng rít trầm thấp. Bọn thạch thử ngửa đầu lắng nghe tiếng rít sau đó lại quay đầu bỏ chạy. Ta nghi hoặc không thôi, nhưng vẫn mặc kệ thu lại đám tiểu đệ rồi đi vào trong.

Ta đi tới cuối đường hầm bước vào động quật khổng lồ, trên mặt đất tràn ngập thạch thử không còn chỗ để đặt chân. Ta dời ánh mắt về phía giữa động quật. Nơi có hòn đảo nhỏ cùng huyết giếng. Ta giật mình phát hiện hiện giữa hồ có hai thân ảnh đang ngồi cạnh một cái bàn gỗ nhàn nhã đánh cờ. Đó là một trung niên nhân có mái tóc màu bạc dài để xỏa, khuôn mặt đầy vẻ phong trần, trên người khoác bố y màu xanh lá nhạt. Ngồi đối diện trung niên nhân là một người phụ nữ kiều mị, khuôn mặt đầy vẻ phong tình, nàng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Nàng có mái tóc đỏ dài tới tận thắt lưng, trên người mặc bộ áo tơ mỏng màu đỏ nhạt.

Trung niên nhân lúc này ngẩng đầu nhìn đám người chúng ta cười nói

- Khách quý tới rồi kìa Tiểu Yên.

Mỹ phụ nhăn mặt bảo

- Đã bao lần ta nói ngươi không được gọi ta là Tiểu Yên rồi.

- Ha ha, lần sau sẽ không như vậy nữa Tiểu Yên.

Mỹ phụ lắc đầu không để ý tới trung niên nhân. Nàng khẽ vẫy tay, lập tức đám thạch thử nhường đường cho ta đi tới.

- Ngươi là Vạn Vô Yên ?

Ta đi tới hòn đảo nhỏ, đứng trước mặt mỹ phụ nghi hoặc hỏi. Mỹ phụ chỉ nhàn nhạt cười khẽ gật đầu, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn sang ba con sủng vật của ta, bỗng nhiên mặt nàng đanh lại, tập trung dừng trên thân Tiểu Bạch.

- Lão rùa già, ngươi tới xem đây có phải là tiểu miêu hay không ?

Trung niên nhân không tức giận khi bị gọi là lão rùa già, hắn từ tốn đứng dậy bước tới bên cạnh mỹ phụ, rồi bắt đầu quan sát Tiểu Bạch. Trung niên nhân càng nhìn càng nghi hoặc, cuối cùng hắn đi tới ngồi xuống trước mặt Tiểu Bạch vỗ vỗ đầu nó rồi bảo

- Đúng là tiểu miêu rồi, trên người hắn tuy khí thế đã mất nhưng mùi vị vẫn còn. Chỉ là không biết tại sao lại sa sút đến mức này ngay cả biến thân cũng không làm được.

Tiểu Bạch khẽ hừ mũi tránh thoát bàn tay trung niên nhân chạy tới cạnh ta, ánh mắt nó lúc này cũng toát ra vẻ nghi hoặc nhìn hai người.

Vạn Vô Yên hướng ta nghi vấn

- Ngươi làm cách nào thu phục tên này thành sủng vật ? Không, quan trọng hơn là ngươi gặp hắn ở đâu.

Ta cũng không dấu diếm đem tất cả sự việc kể từ lúc vào vô danh lăng mộ tất tần tật nói ra. Nghe xong câu chuyện Vạn Vô Yên khẽ thở dài

- Thật không ngờ tiểu miêu ngươi lại thê thảm đến như vậy.

- Các ngươi biết lại lịch của Tiểu Bạch sao ?

Trung niên nhân nghe ta gọi Tiểu Bạch hắn hắc hắc cười

- Nếu là trước đây ngươi gọi hắn như vậy đảm bảo hắn sẽ làm ngươi sống không được, chết không yên. À, quên nữa, để ta tự giới thiệu. Ta là Linh Bát Phúc. Ngươi là tiểu ma thú quái lạ lần trước hút máu của ta phải không ? Ha ha ha, để ta xem nào.

Linh Bát Phúc đem đầu móng tay xét nhẹ trên cánh tay của ta, lập tức bị rách một đường dài. Hắn đem máu chảy ra đưa lên miệng nếm.

- Ừm rất tốt, thuần khiết hơn ta đã tưởng. Tự mình luyện hóa đến mức độ này thật đáng phục. Nhưng tại sao ta lại cảm giác máu của ngươi có chút khác lạ, cảm giác rất thuần nhưng không thuộc về ta, rất có cảm giác thân thích a.

- Lão rùa già, đứng đánh chủ ý lên người của ta. Coi chừng ta đem ngươi nấu cháo.

Ta càng nghe bọn họ nói chuyện càng không hiểu

- Hai ngươi có thể giải thích cho ta hiểu được không ? Đừng nói chuyện trên trời dưới đất như vậy.

- Được rồi, ta giải thích ngay đây.

Linh Bát Phúc đi lại tới bàn gỗ, tùy tiện gác chân tréo vào nhau, chống cằm nói

- Ngươi là ma thú ta cũng không cần thiết dấu giếm. Để ta giải thích lại phân chia cấp độ trong yêu tộc để ngươi dễ mường tượng. Đứng đầu yêu tộc là yêu hoàng, vị thần duy nhất của yêu tộc, quyền lực của người không ai có thể xâm phạm được. Kế tiếp là yêu đế, gia chủ của các yêu tộc lâu đời. Cường đại nhất trong những yêu tộc có bốn tộc bao gồm huyền vũ tộc, chu tước tộc, thanh long tộc cùng bạch hổ tộc. Bốn gia chủ cũng là tứ yêu thú trực thuộc bảo vệ yêu hoàng. Dưới yêu đế là yêu vương, thông thường là gia chủ của tiểu gia tộc mới nổi. Cuối cùng là yêu thú cấp bậc thấp nhất trong yêu tộc. So sánh để cho ngươi dễ hiểu thì yêu thú tương đương với tiên nhân, yêu vương tương đương thần nhân, yêu đế tương đương chân thần, yêu hoàng tương đương chủ thần.

Linh Bát Phúc hít một hơi sau đó nói tiếp

- Nói ra chỉ sợ ngươi sợ chết. Tiểu Yên là gia chủ chu tước tộc, ta là gia chủ huyền vũ tộc, còn cái con Tiểu Bạch, sủng vật của ngươi trước kia chính là gia chủ bạch hổ tộc a.

- Ngươi nói là thật ư ?

Ta ngớ ngẩn hỏi lại

- Ta cần gì phải nói dối ngươi.

Đúng vậy, bọn họ gạt ta thì được gì chứ. Chân thần cấp bậc a. Bọn họ hắt hơi giết chết ta mấy chục lần. Khoan đã, nếu bọn họ là yêu đế chắc có lẽ biết tông tích huynh đệ của Thao Thiết

- Vậy hai người có biết gì về chín đứa con của chân long không ?

Vạn Vô Yên nhíu mày hỏi

- Ngươi từ nơi nào nghe được những thứ này ?

- Là từ một người bạn hữu.

Linh Bát Phúc trầm mặt lại, giọng thoáng có chút lạnh lẽo

- Ta không phải không tin ngươi, thật ra sớm hay muộn ngươi cũng sẽ biết chuyện này nhưng mà chuyện này liên quan trọng đại đến sự phục hưng của yêu tộc. Nếu ngươi muốn biết thì phải tuyên thệ giữ bí mật và nhận một nhiệm vụ của chúng ta.

Ta có thể từ chối được ư ? Việc Thao Thiết nhờ cậy ta không thể không làm, hơn nữa ta cũng đã nhận nhiệm vụ từ Vạn Vô Yên, giờ thêm nữa cũng chả có vấn đề gì.

- Được rồi, ta hứa.

- Tốt, lập lại theo ta. Lấy danh nghĩa của yêu hoàng, ta xin thề những gì hôm nay ta nghe được sẽ không tiết lộ ra ngoài. Nếu làm trái lời thề, linh hồn của ta sẽ dâng hiến cho người.

Ta ngoan ngoãn lập lại lời Linh Bát Phúc. Hế thống cũng vang lên tiếng thông báo.

- Nhiệm vụ ngươi nhận từ Tiểu Yêu là tìm kiếm quang minh nữ thần cùng hắc ám nữ thần phải không? Bây giờ ta giao cho ngươi nhiệm vụ khác là tìm kiếm tung tích tám đứa con của chân long.

- Sặc, ta hỏi ngươi không trả lời bây giờ lại đặt ngược lại nhiệm vụ cho ta.

Linh Bát Phúc nhàn nhạt cười bảo

- Người tuổi trẻ, cứ từ từ nghe ta nói rồi ngươi sẽ hiểu. Lý do ta giao nhiệm vụ cho ngươi đi làm là bởi hai chúng ta bây giờ không cách nào rời khỏi nơi này. Chúng ta sau cuộc chiến với nhân loại đều bị trọng thương. Tiểu Bạch thân xác đã gần như hết hoạt động phải tự phong ấn để không bị hồn phi phách tán. Tiểu Yên thân thể bị đánh tan, may mắn nhờ sức sống mãnh liệt của bản thân mới bảo trụ được mạng sống. Bản thân ta có lực phòng hộ cao nhất trong bốn người cũng miễn cưỡng giữ lại được thân thể mà thôi nhưng vết thương thì mãi mãi không cách nào chữa lành được.

- Ý của ngươi có nghĩa là …

Ta khó tin nhìn Linh Bát Phúc, sau đó lại dời sáng huyết hồ xung quanh. Linh Bát Phục u buồn gật đầu bảo

- Đúng vậy, huyết hồ được này là máu tích tụ mấy ngàn năm từ người ta mà hình thành. Ngọn núi mà ngươi đi vào là nơi ta che giấu cơ thể, ốc đảo ngươi đang đứng chính là một phần cơ thể ta.

Linh Bát Phúc giơ ngón tay khẽ chỉ vào huyết giếng giữa ốc đảo

- Lần trước ngươi ngã vào huyết giếng kia vốn là miệng vết thương, tới giờ nó vẫn chưa lành đều bởi vì cây vũ khí vẫn còn cắm trong đó.

Ta sựt nhớ đúng là lần trước phát hiện tận cùng đáy giếng có vật gì đó thon dài màu đen. Thật không ngờ là một món vũ khí.

- Thế nên ta muốn ngươi tìm kiếm thật nhiều yêu thú còn sống sót. Cho dù tìm được bộ xương khô cũng phải lưu giữ đem về. Đặc biệt ngươi chú trọng tung tích tám đứa con của chân long. Nói tới đây chắc có lẽ ngươi đã đoán được, yêu hoàng chính là chân long và tám đứa con của người sẽ là niềm hy vọng mới của yêu tộc.

- Tại sao là tám mà không phải chín ?

Linh Bát Phúc cười ha hả

- Đơn giản thôi, một người trong số họ đang đứng trước mặt ngươi.

Ta trố mắt nhìn Linh Bát Phục với vẻ mặt khó tin. Linh Bát Phúc cũng không để ý hành vi thất thố của ta

- Ta là con cả của yêu hoàng. Tên tự Bá Hạ.

- Thật tốt quá. Cuối cùng cũng tìm được ngươi.

Ta lập tức vẽ truyền tống trận trên mặt đất rồi triệu hồi Thanh Ảnh tới. Quang mang vụt tắt, người chưa thấy đã nghe tiếng hắn phàn nàn

- Có chuyện gì mà gọi ta đến nơi này vậy ? Ta rất là bận rộn đấy.

- Hắc hắc, nhìn xem là ai kìa ?

Thanh Ảnh nhìn thoáng qua Vạn Vô Yên cùng Linh Bát Phúc quay lại hỏi

- Người phụ nữ này ta biết là yêu thú ngươi cứu trong thạch thử động nhưng tên kia thì không quen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK