Mục lục
[Việt Nam] Trùng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khi Đình Tấn đang mải mê đắm chìm vào việc thiết lập kế hoạch tách lẻ ra khỏi nhóm, Báo Đen vẫn tiếp tục buổi thuyết trình của hắn cho chín người còn lại trong căn phòng làm việc này.

Không như Đình Tấn, bọn họ lúc này vẫn đang chăm chú lắng nghe từng bước sắp đặt trong kế hoạch nhiệm vụ.

Với những người trong tiểu đội của Đình Tấn, thì đây là lần đầu tiên bọn họ được tham gia góp mặt vào một nhiệm vụ xuyên quốc gia. Vì thế cho nên trong lòng cũng không tránh khỏi bị hồi hộp và lo lắng lấp đầy.

Còn đối với tiểu đội đặc nhiệm 101 thì chuyện tập trung, nghiêm chỉnh lắng nghe từng tiến trình của nhiệm vụ đã là một thói quen của bọn họ rồi.

- “…sau khi được những gián điệp ở Thụy Điển tiếp đón, các ngươi sẽ được bọn họ thông báo chỉ dẫn chi tiết về quá trình hành động trong nhiệm vụ. Mục tiêu của nhiệm vụ lần này chính là thu về chiếc ổ cứng lưu trữ phần tài liệu mật đã bị đánh cắp, nếu bị bao vây không thể thoát đi thì nhất định phải hủy đi phần tài liệu đó. Đây là hình ảnh minh họa…”

Báo Đen nói đến đây thì xoay người, cầm một chiếc điều khiển màn hình chiếu rồi bấm nút. Phía trên vách tường lập tức hiện ra hình ảnh của một chiếc hộp màu đen, bịt kín cả hai đầu, không khác gì những chiếc hộp đen lưu trữ dữ liệu trong ngân hàng, máy bay và tàu vũ trụ.

- “Thưa chỉ huy trưởng, nhiệm vụ lần này chỉ có nhóm của chúng ta và đội gián điệp ở Thụy Điển tham gia thôi sao? Về phần những người khác trong đội đặc nhiệm thì sao?”

Phỏng chừng đã chờ đợi từ lâu, ngay khi Báo Đen vừa ngắt lời để cho mọi người quan sát hình ảnh minh họa của chiếc hộp lưu trữ dữ liệu, Vansy liền đứng lên cất lời đặt câu hỏi.

Đây cũng không phải là điều bí mật gì, thế nên Báo Đen rất thoải mái giải đáp vấn đề thắc mắc của hắn.

- “Hai tiểu đội đặc nhiệm 102 và 103 cũng sẽ tham gia. Tuy nhiên, bọn họ sẽ được giao cho một nhiệm vụ khác, còn việc bọn họ làm gì thì các ngươi không cần biết. Nhiệm vụ của các ngươi là chỉ cần tuân thủ theo những điều sắp đặt trong kế hoạch đã được giao.”

- “Rõ! Thưa chỉ huy.”

Nghiêm người lớn tiếng nói, sau đó Vansy lại ngồi trở lại ghế của mình, tiếp tục chăm chú lắng nghe.

Đúng lúc Báo Đen vừa đáp xong câu hỏi của Vansy, Đình Tấn lại tiếp tục giơ tay đặt câu hỏi.

- “Những người còn lại đều là thuộc về đội đặc nhiệm? Bọn họ cũng đều có dị năng đặc biệt bẩm sinh như những người này sao?”

Vừa ngồi tựa lên lưng ghế vừa nói, thái độ của hắn thì giống như là ban giám khảo hỏi học sinh nhiều hơn là đang lĩnh giáo với cấp trên của mình.

Tuy vậy nhưng Báo Đen cũng không bắt bẻ gì về điều đó, bởi Đình Tấn cũng không trực thuộc dưới quyền chỉ huy của hắn.

- “Phải, bọn họ đều là dị nhân có năng lực đặc biệt giống ngươi và năm tên này.”

Báo Đen thẳng thắn trả lời câu hỏi của Đình Tấn. Thật sự hắn cũng không quá bất ngờ về thái độ bình tĩnh của đối phương, chắc có lẽ nguyên nhân là do Đình Tấn và những người trong tiểu đội của hắn đều là những người có dị năng đặc biệt. Cũng không có gì là lạ khi mà bọn họ gặp phải những dị nhân khác mà không bị bất ngờ, sợ hãi hoặc kinh ngạc, tò mò.

Có được câu trả lời, Đình Tấn cũng gật nhẹ đầu ra hiệu mình đã biết rồi tiếp tục im lặng chăm chú nhìn lên màn hình chiếu trên tường. Trong đầu thì đang suy nghĩ tìm cơ hội tiếp xúc với những dị nhân này.

Thực tế trong tương lai tận thế, những dị nhân này đã xuất hiện rất nhiều. Tuy rằng thực lực của bọn họ cao hơn người bình thường rất nhiều, nhưng mấy ai biết được sức chiến đấu của bọn họ vẫn chỉ ngang bằng hay thậm chí còn kém hơn so với một số loại vũ khí hiện đại khác.

Chính vì thế cho nên rất có ít dị nhân thường xuyên sử dụng năng lực của mình ở thời điểm ban đầu, khi quái vật mới bắt đầu xâm lấn. Thời điểm đó, bọn họ thường xuyên sử dụng các loại vũ khí chiến tranh như súng laser, bom khí áp hay vũ khí cận chiến năng lượng cao áp v.v…

Những thứ vũ khí này có lực sát thương cũng không hề kém cạnh dị năng của bọn họ, đồng thời sẽ giúp tiết kiệm rất nhiều sức lực để duy trì khả năng trường kỳ chiến đấu cho họ. Vì vậy nếu như không phải rơi vào tình trạng nguy cấp thì dị nhân sẽ rất ít khi sử dụng năng lực của mình để chiến đấu.

Chỉ cho đến khi những phương pháp tu luyện xuất hiện và được phổ biến dần dần rộng rãi ra, những người dị nhân này mới có cơ hội tỏa sáng, phát huy ra toàn bộ năng lực của bọn họ và dần dần lộ diện, phổ biến trong tầm mắt của người bình thường.

Do đó, khi phát hiện trong đội đặc nhiệm toàn là những người dị nhân có năng lực đặc biệt bẩm sinh, Đình Tấn cũng không hề bị kinh ngạc hay sợ hãi gì cả.

Nhìn một vòng xung quanh những người còn lại đặc biệt là những người nhóm của Đình Tấn, Báo Đen lớn tiếng hỏi lại một câu cho chắc chắn.

- “Có còn ai thắc mắc gì nữa hay không?”

Sau một hồi lâu không thấy ai lên tiếng, Báo Đen mới tắt màn ảnh trình chiếu đi rồi ra hiệu lệnh giải tán.

- “Tốt! Vậy thì tan họp, mọi người trở về lều trại ăn trưa rồi nghỉ ngơi đi. Vansy, ngươi chỉ dẫn cho nhóm người của Thiếu tá Đình Tấn chỗ bọn họ sẽ tạm trú qua đêm nay. 2 giờ sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ khởi hành lên đường.”

- “Rõ, thưa chỉ huy!”

Vansy nghiêm người đứng dậy chào một tiếng cái, sau đó cả bốn người còn lại trong nhóm cũng đồng loạt đứng lên nghiêm chào rồi lần lượt xoay người đi ra khỏi văn phòng làm việc của Báo Đen.

Đình Tấn lúc này cũng chậm rãi rời khỏi ghế, xoay người đi theo nhóm người của Vansy. Đồng thời cũng không quên sử dụng "Khống Vật Thuật" để mang theo hai hòm thuốc chữa thương.

Những người đồng đội cũng hắn cũng lập tức nối bước đi theo sau, về phần Ameerah, cô nàng này đã tỉnh lại từ trước đó không lâu, đồng thời cũng nghe rõ toàn bộ quá trình phổ biến kế hoạch nhiệm vụ của Báo Đen.

Báo Đen chăm chú dõi theo bóng lưng của Đình Tấn. Trong lúc giảng giải về kế hoạch nhiệm vụ, hắn đã chú ý đến sự dị thường của đối phương. Chờ cho toàn bộ người đã rời khỏi phòng, hắn liền mở điện thoại đánh một cuộc gọi ra quốc tế. Phỏng chừng là vì đề phòng Đình Tấn gây rối nên hắn muốn nhắc nhở những người chịu trách nhiệm cho nhiệm vụ lần này ở Thụy Điển.

Trên đường trở về doanh trại, Đình Tấn luôn miệng giáo huấn Ameerah về những lỗi mà nàng đã mắc phải trong trận chiến với Tiêu Phương trước đó.

Có thể nói, trong số ba người bị hắn trách móc thì Ameerah là nặng nhất vì nàng phạm nhiều sai phạm nhất thậm chí còn gây nguy hiểm tới tính mạng của mình.

Cô nàng thì chỉ biết cúi đầu lẽo đẽo theo sau Đình Tấn nghe mắng. Mặc dù phạm sai lầm khá nhiều, nhưng cũng còn tốt là nàng cũng không cứng đầu cãi lại, mà ngược lại, rất ngoan ngoãn nghe Đình Tấn giảng bài.

Trước đó, Báo Đen đã bị kinh ngạc vì ánh mắt sắc bén và những lời răn đe dày dặn kinh nghiệm của Đình Tấn thì ngay lúc này đây, cả nhóm tiểu đội đặc nhiệm 101 kia làm sao không bị hắn làm cho ngạc nhiên kia chứ.

Đặc biệt là với cô gái Tiêu Phương tóc đỏ. Chân thì bước đi, ánh mắt nhìn về phía trước nhưng cả tâm trí của nàng lại đều đổ dồn vào phía sau để tập trung nghe và lĩnh ngộ từ những lời mà Đình Tấn đang giảng dạy, chỉ điểm về những thiếu sót của Ameerah.

Mãi cho đến khi Đình Tấn đã nói xong, nàng vẫn còn đang tiếp tục chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình. Một hồi lâu sau đó, đôi chân mày của Tiêu Phương càng lúc càng nhíu chặt lại, dường như đang có điều gì đó khiến cho nàng khó hiểu.

Càng nghĩ càng cảm thấy rối bời, Tiêu Phương chịu không được cái cảm giác này nữa thế nên liền đánh liều, xoay người đi tới bên cạnh Đình Tấn đặt câu hỏi.

- “Có thể giải đáp cho ta một chút thắc mắc không?”

Tiêu Phương không hề ngại ngùng gì nhìn thẳng vào Đình Tấn mà nói. Điều này cũng vô tình làm cho mọi người xung quanh bị ngạc nhiên không thôi.

- “Này, ngươi muốn làm gì đó?!”

Ameerah trông thấy Tiêu Phương như nhìn thấy kẻ địch, vội vàng tiến lên chặn phía trước Đình Tấn như sợ hắn sẽ bị đối phương bắt cóc vậy. Nhưng bởi vì thấp hơn đối phương đến gần một cái đầu nên nàng cũng không thể hoàn toàn che khuất được Đình Tấn.

Bất quá, Tiêu Phương cũng không hề nói gì mà chỉ chăm chú nhìn trực diện với Đình Tấn, xem Ameerah trước mặt mình chẳng khác nào là không khí cả.

Nhìn thấy Tiêu Phương cũng không hề để ý đến mình, Ameerah lập tức bị kích thích, càng trở nên tức giận hơn. Nhưng ngay khi nàng vừa muốn phát tác cơn phẫn nộ thì một bàn tay liền đặt lên bờ vai, ngăn nàng lại.

- “Được rồi Ameerah, đừng có làm rộn. Muốn bị đuổi về nhà phải không?”

Cùng lúc đó, giọng nói của Đình Tấn cũng đồng thời vang lên. Nói với Ameerah xong, hắn liền mỉm cười hòa nhã, thản nhiên đáp lời Tiêu Phương.

- “Ngươi thắc mắc gì cứ hỏi đi, miễn đừng dính liếu đến chuyện cá nhân hay việc tu luyện của chúng ta là được.”

Tiêu Phương đang hồi hộp chờ đợi, đến khi phát hiện Đình Tấn cũng không phải là loại người thù vặt nhớ dai thì cũng âm thầm thở phào ra một hơi. Nàng nhanh chóng đặt vấn đề về những điều mà Đình Tấn vừa giảng dạy cho Ameerah nhưng mình nghe vẫn chưa hiểu rõ lắm.

Đình Tấn cũng hơi bất ngờ về tinh thần ham học hỏi và mê say võ thuật của cô gái này. Thế nên hắn rất nhiệt tình giải đáp từng vấn đề, rất chi tiết và kỹ lưỡng.

Ameerah bị Đình Tấn hù dọa d7xLWEs1 đuổi về nhà nên cũng không dám hung hăng nữa. Thế nhưng trông thấy Tiêu Phương lợi dụng cơ hội để học trộm từ "thầy" Đình Tấn của mình, Ameerah cũng bị điều này làm cho kích thích, bắt đầu chăm chú tìm cơ hội để xen vào. Dường như không muốn cho đối thủ của mình đạt được quá nhiều sự chỉ điểm từ Đình Tấn.

Những người còn lại trong tiểu đội đặc nhiệm 101 tuy rằng cũng có chút ngạc nhiên về hành động của Tiêu Phương nhưng cũng không ai lên tiếng ngăn cấm nàng không được làm như vậy.

Mặc dù trước đó đôi bên đã có va chạm với nhau, thậm chí có thể nói là đánh nhau đến sống chết, thế nhưng không đánh thì không quen biết, bọn họ hiện tại đã hiểu thêm về thực lực của đối phương, cho nên không ai trong số họ vẫn còn giữ thái độ xem thường với những người trong tiểu đội của Đình Tấn.

Cả nhóm chậm rãi bước đi trên đoạn đường trở về khu lều trại của những thành viên trong đội đặc nhiệm. Nơi này có năm cái lều trại lớn, bề ngoài không khác gì với những khu doanh trại mà Đình Tấn đã bắt gặp trên đường đi đến nơi này, chỉ khác mỗi chỗ nhóm lều trại này đều nằm ở sâu trong khu rừng rậm.

Việc sắp đặt này nhằm lẫn trái sự tồn tại của những người trong đội đặc nhiệm này. Bởi vì bọn họ chính là một tồn tại rất đặc biệt không tiện để cho người ngoài biết được.

Xung quanh năm túp lều ngay lúc này đang có hai nhóm, với số lượng thành viên mỗi nhóm là bốn người đang chia nhau ra từng khu ngồi trên đất hoặc đối luyện nhau, tập vợt.

Có một điều đặc biệt, trong số những người này có một vài người đang sử dụng dị năng để luyện tập, người thì có năng lực điều khiển nguyên tố, người thì có năng lực tăng cường thuộc tính cơ thể… rất đa dạng và phong phú.

Ánh mắt của những người này liền bắt đầu tập trung vào nhóm người của Đình Tấn ngay khi trông thấy bọn họ đang đi tới. Chắc có lẽ, trận va chạm với tiểu đội đặc nhiệm 101 trước đó đã bị bọn họ biết được. Một số người tò mò, thậm chí còn ngừng tập luyện đứng lại quan sát kỹ lưỡng Đình Tấn và tiểu đội của hắn, giống như họ đang thật sự có ý định muốn so tài như nhóm người Vansy đã làm trước đó.

Nếu như không phải Đình Tấn và cả nhóm của hắn đều có những năng lực đặc biệt thì chắc có lẽ bọn họ cũng không thể nào biết được xung quanh mình còn có những người dị nhân có năng lực đặc biệt này, tưởng chừng như chỉ xuất hiện trong phim khoa học giả tưởng.

Rất nhanh thì Vansy đã đi đến và đứng trước một căn lều lớn. Hắn hướng về phía Đình Tấn và những thành viên trong đội lớn tiếng nói.

- “Được rồi, đây là khu lều trại của các ngươi. Một chút nữa sẽ có người mang đồ ăn trưa đến, sau đó các ngươi cứ nghỉ lại ở đây. Chờ đến rạng sáng ngày mai, chúng ta sẽ khởi hành lên đường.”

Vừa nói dứt câu, hắn cũng không quan tâm Đình Tấn có thắc mắc gì nữa hay không, lập tức xoay lưng, dứt khoát bước đi trở về một túp lều trại ở ngay sát bên cạnh.

Hieman, Trần Hạo và Đỗ Lễ cũng lần lượt gật đầu chào Đình Tấn rồi nối bước theo sau Vansy trở về lều trại. Chỉ riêng có Tiêu Phương thì vẫn còn đứng lại tại nơi đó, dường như nàng cũng không có ý định muốn trở về cùng bọn họ.

Thấy vậy, Đình Tấn liền chủ động lên tiếng đuổi khéo nàng đi.

- “Ngươi trở về trước đi. Khi nào có thời gian rãnh rỗi thì chúng ta lại luận bàn tiếp tục.”

Tiêu Phương hiểu ý gật nhẹ đầu một cái xem như là chào hắn, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý mà liếc nhìn qua Ameerah một cái, sau đó mới chịu đi.

- “Hừ! Muốn học lỏm hả, không có dễ vậy đâu nha cưng…”

Ameerah nhếch mép hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm thì thầm trong miệng một câu, âm thanh cũng chỉ vừa đủ cho một mình nàng nghe. Nàng cười ma mãnh giống như đã thực hiện được âm mưu đen tối của mình.

Đình Tấn lúc này mới nhìn vào bên trong lều, nội thất được bố trí cũng tương tự như lều trại tư nhân ở khu đóng quân dã ngoại trong game. Thế nên, hắn cũng không quá lạ lẫm gì nữa, lớn tiếng bắt đầu phân công.

- “Tốt rồi, mọi người chọn giường rồi nghỉ ngơi đi, rãnh rỗi thì tu luyện một chút. À David, một hồi nhớ phân chia thuốc ra năm phần rồi bỏ vào hành lý của mọi người sẵn đi nhé. Còn Terrell ngươi theo tới đây tu luyện với ta một chút.”

Đồng thời, hắn cũng không quên kêu gọi Terrell để chỉ dạy hắn phương pháp tu luyện "Minh Tưởng Thuật", nhằm nâng cao thuộc tính tinh thần, giảm bớt khả năng bị mất đi lý trí khi kích hoạt trạng thái "Cuồng Nộ".

Thời gian cứ nhanh chóng trôi qua, chớp mắt thì màn đêm đã buông xuống. Nằm trên mặt đất trước lều trại, Đình Tấn tay vắt lên trán suy nghĩ vẫn vơ giết thời gian.

Nhìn bầu trời đêm đầy ánh sao cùng với âm thanh các loài vật hoạt động vào ban đêm và không khí thoáng mát của khu rừng rậm, Đình Tấn không khỏi nhớ về khoảng thời gian trước khi trọng sinh, thời điểm mà hắn và những người đồng đội cũ đã cùng nhau sống cuộc sống đầy mạo hiểm. Mỗi ngày đều phải dạo chơi bên lằn ranh giữa sống và chết.

‘Hoét…’

Đang lúc Đình Tấn lạc trôi theo dòng hồi ức, một tiết còi kêu vang lên kéo hắn trở về với thế giới hiện thực. Ngay sau đó, giọng nói của Báo Đen liền truyền đến bên tai của hắn.

- “Tập họp!”

Lồm cồm bò dậy, phủi đi cát bụi trên người, Đình Tấn nhanh chân cất bước đi đến khoảng đất trống, trước mặt Báo Đen và gã thượng sĩ Nguyen Hang đang đứng chờ đợi.

Trong năm túp lều trại cũng lần lượt đi ra từng nhóm người, sau đó chia nhau xếp thành từng hàng ngay ngắn, chỉnh tề.

Tại lều trại của nhóm Đình Tấn, Ameerah, David, Louis, Terrell cũng lần lượt bước ra ngoài. Ánh mắt bọn họ vẫn còn có chút lờ đờ, dường như chưa được tỉnh ngủ cho lắm.

Chờ cho mọi người xếp thành hàng ngay ngắn, Báo Đen mới bắt đầu lên tiếng.

- “Thời điểm đã tới, chúng ta bắt đầu lên đường. Lần nhiệm vụ này rất quan trọng, vì thế cho nên các ngươi phải cẩn thận làm tốt theo kế hoạch được giao. Không được tự ý hành động để làm ảnh hưởng người khác, làm hỏng kế hoạch. Nghe rõ không?!”

‘Rõ! Thưa chỉ huy.’

13 người quân nhân trong ba đội đặc nhiệm 101, 102 và 103 đồng thanh kêu lên một tiếng rõ to.

- “Tốt! Thay đồ và thu thập hành lý đi rồi nhanh chóng tập trung ở ngoài bãi đỗ xe của doanh trại.”

‘Rõ!’

Báo Đen nhanh chóng quát to rồi xoay lưng, dứt khoát rời đi. Từng người trong ba đội đặc nhiệm cũng lập tức tiếp nhận mệnh lệnh, vội vã trở về lều trại của nhóm thu thập hành lý.

Đã có sự chuẩn bị sẵn, ngay khi có hiệu lệnh của Báo Đen, Đình Tấn không chần chừ chút nào, ngay tức khắc sử dụng "Khống Vật Thuật" điều khiển đống hành lý của nhóm mình rồi cất bước đi theo Báo Đen và gã Thượng sĩ Nguyen Hang.

Đoàn đội với 20 người lần lượt nối đuôi nhau đi trở về khu đậu xe ở bên ngoài doanh trại, nơi mà gã thượng sĩ Nguyen Hang đã đỗ xe trước đó.

Hơn nửa giờ sau…

Trước cửa sân bay của thành phố FLY, bốn chiếc xe SUV sang trọng không người lái, nối đuôi nhau, đậu lại ngay sát bên lề đường.

Từng nhóm người thay phiên bước ra khỏi xe, nhưng dường như bọn họ không hề quen biết nhau. Bốn nhóm người phân chia ra ba hướng tiến về phía lối vào phòng chờ của sân bay.

Trong số đó, nhóm của Đình Tấn và nhóm của tiểu đội đặc nhiệm đồng thời đi cùng với nhau tiến vào một lối vào ga máy bay, làm thủ tục kiểm tra hành lý không khác gì những người đi du lịch.

Cũng tại thời điểm này, tại một khu sân bay khác, một nhóm ba người thiếu nam thiếu nữ cũng vừa mới ngồi được lên ghế máy bay.

- “Haiz… đã gấp lại còn gặp đủ thứ chuyện. Hết bão tuyết rồi lại còn bị máy bay quá tải, chọn ngẫu nhiên 10 trong số 300 người mà lại dính trúng cả ba đứa. Thật không biết ăn phải thứ gì mà xui xẻo như vậy nữa.”

Một cô gái tóc bạch kim giọng nói có chút chán chường, than thở đủ chuyện khó khăn xui xẻo mà nàng gặp phải.

- “Thôi đi chị Michelle! Nếu không phải lúc nãy nhờ có Katelyn can thiệp, ngăn bọn bảo vệ lại thì chắc bọn chúng đã xông vào ‘tẩn’ chị một trận rồi đấy…”

Tên thanh niên duy nhất trong nhóm ba người này nghe cô chị Michelle của mình than thở thì không nhịn được lên tiếng cáu gắt, nhắc nhở.

- “Hừ… bây giờ em còn nói được?! Đàn ông con trai gì mà gặp chị của mình bị bắt nạt lại không thể đứng ra can ngăn. Vậy mà lại muốn cua Katelyn của chị, em có mà nằm mơ đi Billy à!”

Michelle nhanh chóng lên tiếng phản bác, giọng nói có chút châm chọc đứa em Billy của mình.

Nghe Michelle nói vậy, tên Billy như bị xoáy vào trúng nỗi đau, lập tức muốn lên tiếng giải trình. Nhưng lời chưa kịp nói ra thì đã bị một cô gái tóc vàng ngồi bên ngoài cùng của ghế bay cản lại.

- “Thôi được rồi. Nhường nhịn nhau đi, máy bay cũng sắp khởi hành rồi kìa. Một hồi còn phải đi thêm một chuyến nữa đó.”

Cô gái này chính là Katelyn. Nàng đi chuyến đi này giống như là một bảo mẫu nhiều hơn vì trong khoảng thời gian vừa qua, hai chị em nhà Rockefeller này đã cãi vã nhau không biết bao nhiêu lần mà nói rồi.

Theo như lời Michelle đã nói trước đó, bọn họ quả thật đã gặp phải đủ xui xẻo nên cũng khó tránh khỏi làm cho mọi người trở nên cáu gắt một chút. Trước đó chuyến bay đã gặp phải tình trạng quá tải hành khách và không thể khởi hành.

Hãng hàng không mới quyết định lựa chọn ngẫu nhiên 10 số ghế, để buộc 10 vị hành khách rời khỏi máy bay và đền bù sau, và càng không may mắn là trong số 10 người bị chọn trúng này có hai anh em nhà Rockefeller là Michelle và Billy.

Do đã bị trễ nãi gần hai ngày thời gian vì thời tiết và phải đáp hai chuyến bay mới đến được nước Ý, lại thêm tình trạng khẩn cấp của chuyến đi lần này làm cho Michelle và Billy nhất quyết không chịu rời đi, vì không muốn tiêu tốn thêm thời gian.

Nhưng ngờ đâu, bảo vệ của hãng hàng không mới quyết định sử dụng vũ lực để ép buộc bọn họ rời máy bay. Tất cả cũng còn may mắn, vì nhờ có Katelyn ra tay nên mới kịp ngăn lại, không cho xô xát xảy ra. Chính vì thế mà hai người Michelle và Billy lúc này mới trở nên gay gắt như vậy.

Cùng lúc đó, một giọng nói bỗng nhiên phát ra từ loa của hệ thống thông báo trên máy bay.

- “Xin chào mọi người, ta là cơ trưởng Ngô Công Tuấn thuộc chuyến bay "Tinhban3551", tua Entire Land tới Ý. Cảm tạ mọi người đã ủng hộ và lựa chọn sử dụng dịch vụ của hãng hàng không Umaru của chúng ta.

Bởi vì điều kiện thời tiết xấu không cho phép chúng ta thực hiện một chuyến bay đường dài cho nên vì sự an toàn của các vị, hãng hàng không của chúng ta quyết định làm một chuyến bay ngắn đến trạm trung chuyển của nước Thụy Điển và thực hiện một đợt bay kế tiếp đến nước Ý ngay sau đó.

Hi vọng mọi người thông cảm cho chúng ta vì sự bất tiện này. Sau đây xin mời làm theo hướng dẫn an toàn của chúng ta để đảm bảo không xảy ra bất cứ nguy hiểm nào cho chuyến bay. Trước tiên xin mời quý khách thắt dây an toàn. Sau đó…”

Ba người Katelyn, Michelle và Billy ngay lúc này mới yên tĩnh trở lại, quen thuộc làm theo hướng dẫn của cơ trưởng trước khi máy bay cất cánh, khởi hành lên đường đi đến Thụy Điển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK