Nguyễn Trung cứng ngắc xoay đầu nhìn về phía Đình Tấn mở miệng, thanh âm run rẩy đầy kích động.
-“Anh em, đừng có nói với ta là ngươi gọi bọn họ tới đấy nhé.”
-“Thế nào? Không được sao? Lại nói, ngươi biết bọn họ là ai à?”
Đình Tấn nhướng mày có chút trêu đùa đáp lời, trong bụng thì lại ngạc nhiên cùng tò mò, vì rõ ràng Nguyễn Trung đã nhận ra thân phận của nhóm đội viên của mình.
-“Uầy, đừng xem thường nhau thế chứ. Tuy rằng ta gia nhập trò chơi hơi muộn, kiến thức nông cạn nhưng tối thiểu cũng biết chút ít những người nổi tiếng. Chưa kể mấy người này vẫn là thường xuyên ra vào chỉ đạo điều hành người ở khu cứ điểm này, nhìn riết cũng quen mặt, muốn không biết cũng không được.”
Liếc xéo Đình Tấn một cái như nhìn kẻ khờ, Nguyễn Trung nói trong vẻ hưng phấn khó tả. Hắn vẫn luôn mộng tưởng trở thành người tài ba, nhưng mà cơ hội thì mãi không thấy tới.
Bây giờ phát hiện được người đồng hành cùng với mình lại là mấy nhân vật nổi tiếng, hắn làm sao có thể không âm thầm lưu ý, muốn tạo một cái ấn tượng với bọn họ được.
Đúng lúc này, như nghĩ đến cái gì đó, Nguyễn Trung bỗng dưng giật bắn người, mạnh mẽ trừng tới Đình Tấn.
-“Chờ chút, cô ta gọi ngươi là Hội Trưởng? Ngươi… ngươi là Hội Trưởng [The Alliance]?!”
Ngữ khí tràn ngập khó tin, trái tim Nguyễn Trung càng là gia tốc đập lên bình bịch, có thể thấy hắn bị chấn kinh vượt qua cả thời điểm bắt gặp năm người Ameerah đi tới đây. Tuy vậy, Đình Tấn chỉ cho hắn một nụ cười nhạt, im lặng không có trả lời.
Đang lúc hai người nói chuyện, Ameerah đã dẫn đầu nhóm người đi tới bên cạnh họ. Nguyễn Trung thấy vậy bắt đầu bồn chồn lên, không còn tâm tư tán dóc cùng Đình Tấn nữa, một mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào năm người đang hướng bên này đi đến.
Hai mắt cong thành một vầng nguyệt nha, Ameerah đi đầu tới nơi, khuôn mặt vui vẻ châm chọc với Đình Tấn.
-“Hội Trưởng, lâu như vậy mới thấy ngươi trở về trò chơi nha. Đây là muốn cùng chị Uyên đi hưởng tuần trăng mật sớm hay ứ…”
Bất thình lình tại thời điểm Ameerah không đề phòng, Terrell đã cho nàng một cú lật tay vào sau đầu vang dội, khiến cô nàng đau đến nhe răng trợn mắt, giận dữ giơ lên móng vuốt muốn phản công.
-“Con nít ranh, biết cái gì mà nói lung tung. Hội Trưởng, ngươi gọi mọi người tập hợp tới thế này là có chuyện gì gấp sao?”
-“Không có gì, thời gian dài không tập hợp, muốn cho mọi người có cái cơ hội đi cùng nhau luyện cấp như ngày trước mà thôi. Nhân tiện kiểm tra thực lực của các ngươi tiến bộ đến đâu luôn một thể.”
Có đôi chút lúng túng vì câu nói trêu đùa vô ý của Ameerah, Đình Tấn cười gượng lắc đầu.
-“Ồ, thế còn đây là?”
Long chú ý đến Nguyễn Trung đang đứng thấp thỏm lo lắng bên người Đình Tấn, trông đối phương khá lạ mặt nên ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
-“À, chỉ là một người bạn, tiện đường kéo hắn đi một chút.”
Đình Tấn cho Nguyễn Trung một cái ánh mắt, sau đó chỉ là một cái đơn giản giới thiệu sơ sài.
-“Chào mọi người, ta gọi Nguyễn Trung. Hân hạnh được cùng đồng hành với mọi người.”
Nguyễn Trung cũng không tiện có ý kiến gì nhiều, vội vàng hướng về những người còn lại trong nhóm chào hỏi tự giới thiệu.
Năm người kia nhìn nhau cho một cái ánh mắt, từng người hướng về Nguyễn Trung gật đầu xem như chào hỏi, thái độ có chút lạnh nhạt.
-“Được rồi, thời gian không còn nhiều, tranh thủ lên đường đi sớm thôi. Trở về còn có nhiều công việc cần giải quyết đây.”
Ngắn gọn chào hỏi xong xuôi, Đình Tấn ánh mắt thâm trường nhìn về năm người đồng đội của mình, gương mặt không có biểu lộ nói ra.
Dứt lời hắn đã dẫn đầu cả đội đi tới cổng [Thủy Tinh Thể], chủ động dịch chuyển sang cứ điểm của hội [Anh Em Việt Nam].
-“Hội… Trưởng, sao lại không đi luyện cấp ở Entire Land?”
Mãi không tìm được cơ hội tiếp xúc, bây giờ thấy Đình Tấn dịch chuyển sang khu vực Việt Nam, Nguyễn Trung mới tìm lấy cớ phát biểu, tạo chút cảm giác tồn tại cho mình.
-“Qua đây thì mới kiểm tra được tiến bộ của bọn họ. Ngươi cũng có thể tham gia một chút, nhưng nhớ cẩn thận, đừng cố sức quá kẻo phải bồi cả mạng mình vào đó.”
Vừa nói Đình Tấn vừa cất bước đi nhanh ra khỏi cứ điểm, hiện tại Lam Phúc đều đã bận bịu xử lý chuyện hắn và Lý Uyên bị tập kích bên ngoài hiện thực, cũng không cần thiết phải chào hỏi gì với những người ở đây.
Một đường đi nhanh ra khỏi cứ điểm, bất chợt Louis đột ngột lên tiếng hỏi.
-“Hội Trưởng, ngươi có thú nuôi không?”
-“Không có, làm sao?”
-“Ở đây ta có một quả trứng của Trâu Mộc Độc, ngươi ấp ra rồi triệu hồi làm thú cưỡi đi đường cho nhanh.”
Nghe Louis nói xong, Đình Tấn hữu ý nhìn qua Nguyễn Trung một cái, sau đó lắc lắc đầu tìm cớ từ chối.
-“Cùng đi bộ đi.”
Những người khác nghe xong hiểu ý Đình Tấn nhìn nhau không nói lời nào, tiếp tục đi theo sau.
Nguyễn Trung âm thầm cảm động trong lòng, nếu thật sự đối phương cưỡi thú cưng chạy đi, coi như hắn có đuổi theo kịp nhưng mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều.
Cứ tưởng tượng đến tình cảnh một người chạy bộ truy theo sáu người cưỡi thú cưng, Nguyễn Trung liền sẽ sinh ra một loại cảm giác không còn là ngang hàng nói chuyện nữa.
Với tính cách của mình, hắn nhất định sẽ không muốn chịu đựng tình cảnh ấy được bao lâu, dù cho [The Alliance] có là một công hội lớn đến nhường nào đi chăng nữa.
Đường đi xa xôi lại có không ít nhóm người chơi tổ đội nhau đi luyện cấp, nhờ đó nhóm người Đình Tấn cũng ít vướng phải các loại quái vật cản đường. Nhưng càng đi ra xa khu vực cứ điểm hội [Anh Em Việt Nam], số lượng người chơi càng thiếu xuất hiện.
Hiện tại, khắp nơi xung quanh nhóm người Đình Tấn chỉ có cây cối rậm rạp với một ít tia nắng chiếu rọi qua tán cây. Dưới tình huống ấy, một bầu không khí trầm lặng không biết từ lúc nào bao trùm lên cả đội.
-“Ngày hôm nay ngoại trừ gặp phải bầy đàn quái vật hoặc Boss ra thì ta sẽ không ra tay, để xem trong thời gian vừa qua các ngươi có bỏ bê công việc tu luyện hay không. Nên nhớ, coi như có binh hùng tướng mạnh trong tay thì thực lực bản thân vẫn là quan trọng nhất. Đẳng cấp có thể không cao, nhưng sức chiến đấu thì khẳng định không được thấp.”
Đánh vỡ sự im lặng đó, Đình Tấn không nhanh không chậm nói ra mục tiêu mà mình muốn dành cho cả nhóm.
Bất chợt đúng ngay lúc hắn vừa nói xong hết câu, từ trong lòng đất, cành cây, bụi cỏ đột ngột bay ra hơn 10 tên người chơi lạ mặt.
Toàn bộ những người này đều là nghề nghiệp cận chiến, cầm trong tay vũ khí ngoan độc công kích tới cả nhóm Đình Tấn mà không hề có một dấu hiệu nào báo trước.
Nguyễn Trung nào có chú ý tới, vừa bị công kích thì giật thót cả tim, vội vội vàng vàng lách người sang một bên, tránh né mũi dao găm từ một tên người chơi đột tập tới.
Với tốc độ dựa trên đẳng cấp 32 của mình, Nguyễn Trung lập tức nhận ra đối phương có thực lực hoàn toàn vượt trội so với hắn. Tuy đã phát hiện và làm ra hành động, nhưng hắn cũng rất khó khăn mới thoát khỏi mũi dao găm sắc nhọn trước mắt.
‘Soạt’
Miss!
Cật lực tránh né một đòn công kích, còn chưa kịp hoàn hồn tỉnh lại thì Nguyễn Trung tiếp tục kinh hoảng khi phát hiện ra, đối phương vẫn còn tiếp tục đuổi sát theo sau.
Không thể thu thế làm ra chuẩn bị né tránh hay phản kích gì, tại lúc nguy cấp nhất, Nguyễn Trung bỗng nhìn thấy một bóng người màu đỏ chót lướt nhanh qua mặt mình, thay hắn ngăn đón lấy đòn công kích đuổi sát tới của người lạ mặt kia.
-“Nghề nghiệp cấp hai Võ Thần?!”
Từ đôi bàn tay phát ra hào quang chập chờn như đang được bao bọc bởi hai cái mặt trời thu nhỏ, dẫu cho đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng khi lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến, Nguyễn Trung cũng không kìm được chấn động trong lòng, kinh hô ra thành tiếng.
‘Choang’
-223 (Đón Đỡ)
Mũi dao găm từ trong tay tên Thích Khách tập kích Nguyễn Trung dễ dàng bị bàn tay hay nói đúng hơn là quần sáng trên tay Ameerah ngăn chặn, tổn thương gây ra bị giảm xuống đến mức thấp nhất.
-“Chết!”
Ánh sáng trong tay nàng chẳng khác nào một loại bao tay bằng sắt thép, dưới một tiếng hét lớn của Ameerah, nó phảng phất như được tiếp thêm năng lượng, màu sắc tức thì chuyển đổi từ trắng sang vàng óng ánh, hừng hực bốc lên thành một ngọn lửa.
‘Oành oành oành…!’
-1211 -2420 (Điểm Yếu)…
Không có một chút nhân nhượng hay thương xót, Ameerah tung ra liên hoàn quyền oanh kích thẳng vào giữa thân ngực của đối phương. Thanh âm đầu nắm tay va chạm với da thịt không ngừng vang lên như tiếng súng liên thanh bắn xả.
Không tới hai lần hô hấp tên người chơi này đã bị nàng đánh tan nát hết cả ống HP gần 10.000 điểm.
Dưới ánh mắt trừng trừng đầy ngỡ ngàng của Nguyễn Trung, Ameerah dùng một cái nhún người, thân ảnh nháy mắt biến mất sau đó lại xuất hiện bên cạnh một tên người chơi đang lao nhanh tới Đình Tấn.
[Đại Lực Quyền]
‘Đùng!’
Lần này không cần sử dụng đến liền hoàn chiêu, chỉ một nắm đấm như tên gọi của nó, nội khí bạo phá không khác gì tiếng đại pháo khai hỏa, đánh thẳng vào đầu tên người chơi chỉ còn cách Đình Tấn hai bước chân.
-13446 (Chí Mạng)
Không thể phản xạ trước một người nháy mắt đã tiếp cận được mình, tên người chơi nhận lấy tổn thương Chí Mạng, gấp ba lần sát thương bình thường gây ra nổi lên trên đầu hắn. Hai mắt hắn trợn trừng lên vì kinh ngạc, không biết cớ vì sao mình lại chết nhanh đến như vậy.
‘Hống!’
-750 (Đón Đỡ)
-3750
-12447 (Chí Mạng)…
Bỗng dưng một tiếng gào rống chấn động màng nhĩ truyền đến vào trong tai của Nguyễn Trung, kéo hắn từ bên trong cảm giác sửng sốt đi ra ngoài.
Đầu ong ong trực hưởng, hắn vừa ngoảnh mặt nhìn sang nơi âm thanh truyền tới thì lập tức phát hiện, một thanh rìu hai lưỡi khổng lồ trong tay Terrell đang tại tư thế vung lên, mà ở bên cạnh đó là ba thân ảnh đã bị đánh bay ra bên ngoài.
Ba tên người chơi Đấu Sĩ vừa tiếp cận trong phạm vi năm mét, dù đã giơ khiên đón đỡ nhưng chỉ trong tích tắc đã bị đánh bay ra ngoài.
Nhìn mỗi người nện ngã hai, ba gốc cây thô to mới ngừng lại được phản lực từ đòn công kích này, trong số đó hai chết, một thoi thóp rồi bị Terrell truy tới kết liễu, Nguyễn Trung há hốc mồm, hoàn toàn câm lặng trước sức mạnh khủng bố của nghề nghiệp cấp hai Cuồng Chiến Sĩ mà hắn vẫn thường nghe đồn từ những người chơi cùng đội trước đây.
Nói thì chậm nhưng quá trình chiến đấu chỉ là diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, Nguyễn Trung phát hiện ra hắn còn chưa làm được gì cả, thậm chí chỉ mới nhìn tới Ameerah cùng Terrell hành quyết kẻ tập kích xong thì chiến đấu cơ hồ cũng đã kết thúc.
Còn lại ba người David, Louis và Long làm thế nào đánh hạ kẻ địch, Nguyễn Trung gần như không hề hay biết một chút nào.
-“Thế nào Hội Trưởng? Ta chuyển sức xong thì đánh đấm không sai chứ?”
Ameerah mang theo thần sắc hớn hở, nhảy nhót trở về bên cạnh Đình Tấn, làm nũng hỏi.
Nguyễn Trung bây giờ mới chú ý, riêng chỉ có Đình Tấn, từ đầu tới cuối quá trình chiến đấu đều một mực duy trì bình tĩnh, chắp tay sau lưng đứng im tại chỗ, tựa như bị định thân sững sờ trước tình huống tập kích bất ngờ.
-“Hừm… phản ứng không tệ, coi như tạm chấp nhận được.”
Tên địch nhân cuối cùng vừa ngã xuống, lại nghe Ameerah hỏi, Đình Tấn nhàn nhạt lia mắt quét nhìn xung quanh một lần, sau đó thản nhiên cất giọng bình xét.
Nghe câu nói đó của Đình Tấn, Nguyễn Trung líu lưỡi, trong đầu cuồng hô ‘Cmn, bọn này là từ hành tinh nào đáp xuống đây? Đúng chất quái vật mới đúng, bình thường, tạm chấp nhận được là thế éo nào?!’.
Tuy nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ hắn vẫn là không dám nói ra bên ngoài, gượng cười nuốt vào trong bụng ý nghĩ này. Bên cạnh đó, một luồng nhiệt huyết vô hình bắt đầu xuất hiện trong lòng Nguyễn Trung, càng làm hắn quyết tâm phải nắm bắt lấy được cơ hội trước mắt, trở thành người trên người.
-“Thật keo kiệt! Khen một tiếng sẽ chết người hay sao ấy…”
Ameerah bĩu môi thầm thì, có chút cụt hứng, tựa như trẻ con làm việc muốn được nhận lời khen từ người lớn nhưng đáng tiếc là không có.