Mục lục
[Việt Nam] Trùng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khi chờ đợi tin tức từ Anhien, cả nhóm sáu người Đình Tấn ngồi quây quần bên nhau, thưởng thức những ly rượu cay nồng.

Đình Tấn tay bưng một ly rượu trắng, có màu hơi đục, phản chiếu ánh sáng từ bên ngoài tựa như đang có mặt trăng và những ngôi sao ở bên trong đó. Hắn nhấp một ngụm rồi nhìn lấy Rose, nhẹ giọng hỏi.

- “Rose, đây là tên thật của ngươi luôn à?”

Nghe câu hỏi của Đình Tấn, Rose cũng không hề có bất cứ phản ứng gì, vẫn tiếp tục thưởng thức ly cocktail trong tay mình. Một hồi sau, đặt ly nước xuống bàn, nàng bắt chéo hai chân, hơi chồm về phía trước rồi nói.

- “Nếu là thật thì sao? Còn nếu không phải thì sao?”

Đôi mắt lim dim, lờ đờ đã có chút say, nàng nhìn chăm chăm lấy Đình Tấn giống như đang nhìn lấy một miếng mồi ngon, rất hấp dẫn vậy.

Bất quá, Đình Tấn biết một ly cocktail kia nồng độ cao lắm thì cũng chưa đến mức đủ để làm cho Rose bị say. Cứ nhìn Ameerah vẫn đang hưng phấn vừa uống ly cocktail giống như vậy, vừa nói chuyện rất tỉnh táo thì sẽ hiểu ra ngay.

Hắn nhếch mép cười, nói một câu trêu đùa lại với Rose.

- “Nếu đúng vậy thì chúng ta có thể bước thêm một bước tăng cường mối quan hệ đôi bên. Còn nếu không phải, vậy thì thôi cũng không có gì quan trọng.”

‘Phì…’

Rose nghe vậy thì không nhịn được, vội che miệng phì cười một cái.

Làm một người gián điệp, nàng phải hi sinh tuổi thanh xuân và niềm hạnh phúc của mình, để gắn lên mặt một chiếc mặt nạ. Rất có ít người thật tâm muốn nói đến chuyện làm quen hay thậm chí là đặt mối quan hệ hẹn hò gì đó với nàng. Thế nên khi nghe được câu nói của Đình Tấn, Rose mới có phản ứng như vậy.

Tuy nhiên, Đình Tấn thì lại thấy được trong nụ cười của nàng, dường như cũng có rất nhiều nỗi chua xót. Mặc dù được ẩn dấu rất tốt nhưng cũng không thể nào tránh được cặp mắt nhìn đời qua hai kiếp người của hắn.

- “Đây là tên giả khi làm nhiệm vụ. Tên thật thì thứ lỗi ta không thể nói cho ngươi biết được.”

Rose vừa cười vừa trả lời lại cho Đình Tấn.

- “Thế thì tiếc thật, ta đã nghĩ chúng ta có thể sẽ rất hợp với nhau.”

Đình Tấn cũng thuận miệng đáp lại một câu, tiếp tục làm cho Rose vui cười không ngừng.

- “Alo… đã quét địa hình xong. Chúng ta bắt đầu chứ?”

Đang lúc hai người cười nói vui vẻ, đột nhiên giọng nói của Anhien liền vang lên tai của họ đồng thời những người khác trong nhóm của Đình Tấn cũng ngừng cười ngừng nói, bởi vì bọn họ cũng nghe được âm thanh này.

Khuôn mặt Rose dần dần trở lại bình thường như trước đó. Nàng đưa tay áp lên má rồi giả vờ giống như đang nói chuyện với Đình Tấn.

- “Phân bố khư vưc ở đây thế nào? Nói cho ta nghe trước đã.”

Đình Tấn lập tức hiểu ý, Rose đang muốn giả vờ nói chuyện với hắn để đánh lạc hướng sự chú ý của những người phục vụ bên ngoài. Hắn cũng phối hợp với nàng, lẩm bẩm thì thào một mình như đang nói chuyện. Đồng thời cũng không quên nhắc nhở những người đồng đội của mình.

- “Mọi người cứ bình thường đi, không có gì phải vội cả.”

Thế là cả nhóm bốn người, Ameerah, David, Louis và Terrell lại tiếp tục bàn chuyện như trước. Còn Anhien thì vẫn cứ tiếp tục báo cáo cho Rose về những gì mà đám bọ quét địa hình mang về được.

- “Nơi này có bốn tầng lầu và một tầng hầm, ở tầng hầm cất chứa rượu không có đồ đạc gì đặc biệt cả. Chỉ là…”

Đang giải thích giữa chừng, Anhien đột nhiên ngập ngừng, dường như có chuyện gì làm nàng không thể nói ra được.

- “…Chỉ là… chỗ đó có mấy người đang làm… chuyện đó…”

Sau một hồi cố gắng vượt qua ngượng ngùng, Anhien rốt cuộc cũng nói ra được. Đình Tấn lẫn Rose và cả 12 người còn lại trong đội, nghe được chuyện này thì cũng muốn ngã ngửa ra đất.

Rose cố gắng giữ cho đầu óc thật lãnh tĩnh. Nàng hắng giọng một cái rồi ra lệnh.

- “Tiếp tục đi Anhien, tầng trệt này và hai tầng lầu còn lại có gì?”

- “Tầng trệt này là nơi tập trung đa số người tham gia quán bar, có bốn căn phòng vệ sinh và một phòng cất chứa rượu. Cầu thang đi lên tầng hai ở ngay gần với phòng vệ sinh, ngay lối đi xuống của ban công tầng V.I.P này. Nơi đó có một người đang canh gác.

Còn về phần tầng hai là phòng chỉ dành cho V.I.P đặc biệt, có những khu tắm hơi và xoa bóp. Còn có… đa số là phòng phục vụ "đặc biệt".

Cuối cùng ở tầng ba hình như là tầng đặc biệt để dành riêng cho người quản lý quán bar. Trên đó có khá ít người cùng với năm căn phòng được bố trí theo hình dạng chữ U. Theo như ta đoán căn phòng cuối cùng chính là phòng làm việc của T.O.A.”

Anhien lưu loát nói ra phân bố của từng khu vực tầng lầu.

Chờ cho Anhien báo cáo xong, Rose hơi nhíu mày, trầm tư một chút, dường như đang suy nghĩ kế hoạch để đột nhập lên trên tầng lầu thứ ba mà không làm kinh động đến những tên an ninh và bảo vệ ở đây.

Đình Tấn nhìn thấy biểu hiện của Rose thì liền ngay lập tức biết được chuyện nàng đang lo lắng. Thế nên, hắn không do dự gì cất lời.

- “Ngươi đang lo lắng, nếu chúng ta tập trung đi lên tầng hai nhiều người sẽ làm cho bọn họ nghi ngờ, cảnh giác sao?”

- “Ừm, đúng vậy. Cấp bậc V.I.P của ta có thể không đủ để lên trên đó.”

Rose gật nhẹ đầu, trầm giọng nói.

- “Vậy thì đi thôi. Để ta giải quyết tên bảo vệ kia.”

Ánh mắt có chút kinh ngạc, Rose nhìn chằm chằm lấy Đình Tấn sau khi hắn nói ra ý kiến của mình. Thế nhưng không chờ cho nàng kịp phản ứng, Đình Tấn đã đứng bật dậy đi ra khỏi màn sáng cách âm. Nhóm bốn người đồng đội của hắn cũng nhanh chóng nối bước theo sau.

- “Này chờ đã. Ngươi còn chưa nói kế hoạch.”

Thấy vậy, Rose vội vàng hét lớn, rồi nhanh chân đuổi theo.

Cả nhóm sáu người cặp kè nhau đi xuống sàn nhảy ở bên dưới khu ban công dành cho khách V.I.P này. Đình Tấn vừa đi vừa giả vờ uốn éo thân thể theo điệu nhạc, miệng cũng mấy máy giống như đang hò hét theo tiếng nhạc.

Tuy nhiên những cô gái phục vụ hay những khách V.I.P ở nơi này, nhìn thấy hành động của hắn thì cũng không có lạ lùng gì nhiều vì ở nơi này đa số mọi người đều giống như vậy.

...

Ở ngay bên dưới sàn nhảy, trong một góc phía trong cùng, một tên đàn ông cao to lực lưỡng, thân mặc một bộ comple màu đen, đeo kính và tai nghe liên lạc. Hắn hiện đang đứng tại ngay sát bên cạnh cầu thang, lối đi lên tầng thứ hai của quán bar.

- “Á!! Đừng, ngươi làm gì vậy?!”

Đột nhiên, phía bên phải của tên bảo vệ này liền vang lên tiếng thét của một cô gái. Hắn kinh ngạc nhìn qua thì trông thấy cảnh một cô gái rất trẻ tuổi và nhỏ con, chỉ độ chừng 15 – 16 tuổi, còn chưa đủ tuổi vị thành niên. Cô gái đang bị một tên đàn ông to con nắm chặt hai tay ép lên tường. Vẻ mặt của tên đàn ông này đang rất hưng phấn.

- “Này mày làm gì đó? Mau buông em tao ra!”

Ngay sau đó, ở phía đằng xa liền truyền tới thanh âm của một chàng trai trẻ.

Gã đàn ông to con đang nắm giữ cô gái kia dường như bị tiếng kêu gọi nà ylafm cho giật mình nên quay đầu lại nhìn thử.

‘Đùng!’

Thế nhưng đón tiếp hắn là một quả đấm vào giữa má, làm cho cả thân thể hắn bị mất đi cân bằng, té ngã ra một bên.

Cô gái trẻ kia hoảng sợ vội vàng chạy lùi về phía sau, ẩn nấp sau lưng người thanh niên kia.

Bị đánh trúng mặt, gã đàn ông to con đã bị kích thích máu điên trong người. Hắn mau chóng chống đỡ thân thể đứng dậy, vung nắm đấm xông thẳng về phía tên thanh niên kia. Cả hai người bắt đầu lao nhanh vào nhau, liều mạng đánh đến người sống kẻ chết.

Tiếng nhạc quá lớn, lại thêm nơi này là F34deVQ8 nằm trong góc khuất cũng khá tối, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ đèn trong phòng vệ sinh hắt ra bên ngoài nên làm cho những người xung quanh đó cũng không ai để ý đến vụ xung độ của hai người này.

Gã bảo vệ lúc này mới nhìn xung quanh một chút, sau đó mới cất bước đi về phía hai người đang đánh nhau kia.

- “Này! Hai người các ngươi mau dừng tay!”

Đi đến bên cạnh hai người, gã bảo vệ lớn tiếng gọi lên một cái.

Thế nhưng dường như tiếng nhạc quá lớn làm cho hai người đang đánh nhau không hề nghe thấy giọng nói của gã bảo vệ. Bọn họ càng đánh càng hăng, một quyền vào mặt một cước vào bụng, sau đó ôm nhau lăn qua, lộn lại trên mặt đất ngay trước cửa phòng vệ sinh.

Thấy thế, gã bảo vệ chỉ đành đi lại gần hơn để ngăn cản không cho vụ xô xát này tiếp tục làm ảnh hưởng đến những vị khách đang nhảy nhót ở bên ngoài nữa.

- “Ê! Tao nói bọn mày không nghe rõ sao? Mau dừng lại!”

Đứng trước cửa phòng vệ sinh, gã bảo vệ kêu lớn một tiếng, ra lệnh cho hai người đang đánh nhau dừng tay. Hắn không hề chú ý đến phía sau lưng của mình đang lơ lửng bay tới một cây ống kim tiêm.

- “Ê…"

Ngay tại thời điểm gã bảo vệ định tiến vào bên trong phòng vệ sinh ngăn hai người này lại, thì ông kim tiêm kia bất thình lình gia tốc, lao nhanh về phía sau gáy của hắn.

‘Phốc…”

- "...Ư…ư”

Giống như có một bàn tay vô hình đè ép cho ống kim tiêm đó để bơm dung dịch chất lỏng đang chứa bên trong nó vào người của gã bảo vệ.

Chỉ kịp kêu lên một tiếng, thân thể của gã bảo vệ bắt đầu ỉu xìu xuống, vô lực rồi ngã gục sang một bên.

Đúng lúc này, bàn tay vô hình vừa cầm ống kim tiêm bơm chất lỏng vào người của gã bảo vệ kia lại tiếp tục giơ ra nâng đỡ thân thể của hắn, kéo lê vào bên trong phòng vệ sinh.

Hai người đàn ông đang đánh nhau và cô gái kia lúc này cũng lập tức thay đổi thái độ 180 độ. Cả ba người chạy nhanh tới, đón đỡ lấy thân thể của gã bảo vệ rồi phân chia nhau ra. Một người đóng cửa, còn hai người còn lại thì kéo thân thể của gã bảo vệ vào bên trong một căn phòng vệ sinh.

- “Mẹ kiếp, chỉ là diễn thôi mà ngươi ra tay thật như vậy àh?!”

Gã to con kia không phải ai khác chính là Terrell. Hắn lúc này vừa đưa tay lau vết máu tràn ra từ khóe miệng của mình, vừa uất ức mắng chửi một câu.

Louis chỉ lạnh lùng đáp lại một tiếng.

- “Hội trưởng ra lệnh phải diễn cho giống thật vào.”

Thì ra hắn chính là gã thanh niên đóng vai anh của cô bé gái, do Ameerah thế vai kia. Trong lúc đi xuống nơi này, Đình Tấn đã giả vờ vừa hát vừa nhảy, nhưng thực chất hắn chính là đang bày ra kế hoạch hành động cho mọi người.

- “Hừ… Ta thấy ngươi giống như trả thù ta vì đã sờ vào Ameerah của mình thì đúng hơn…”

Terrell nghe Louis viện lý do như vậy thì vẻ mặt có chút khinh bỉ, hừ lạnh một tiếng, rồi lẩm bẩm trong miệng.

- “Hội trưởng, đã giải quyết xong rồi. Phải làm gì nữa đây?”

Đúng lúc này, Ameerah từ ngay trước cửa phòng vệ sinh quay trở lại trước cửa của một căn phòng vệ sinh, gương mặt hưng phấn kêu gọi.

Rose và Đình Tấn lúc này mới đi từ trong một căn phòng vệ sinh đi ra. Thì ra ống kim tiêm lúc nãy ghim vào sau đầu của gã bảo vệ kia chính là do Đình Tấn dùng "Khống Vật Thuật" và cảm ứng sóng tinh thần của mình thực hiện. Còn về phần ống kim tiêm thuốc mê, chắc có lẽ hắn lấy được từ Rose.

Đình Tấn nhìn gã bảo vệ đang bị hôn mê nằm trên sàn nhà rồi ngẫm nghĩ một hồi. Sau đó hắn liền bắt đầu phân công cho từng người.

- “Ameerah ra ngoài canh chừng với David đi, đừng để cho ai vào đây. Louis, ngươi phụ ta một tay lột đồ tên này ra. Terrell ngươi nhanh thay đồ của tên bảo vệ này đi, rồi thế chỗ hắn đứng canh gác, tránh để cho người khác phát hiện.”

Nói đoạn, Đình Tấn vội vàng cúi người cởi quần áo trên người của gã bảo vệ kia.

Những người còn lại cũng nhanh chóng làm nhiệm vụ mình được phân công. Rose cũng không chịu đứng im, mà phụ giúp Đình Tấn thay đồ của tên bảo vệ kia.

Không đến 2 phút sau, Terrell đã không còn ăn mặc quần bò, áo thu nữa mà đang mặc trên người một bộ comple màu đen của gã bảo vệ. Tướng tá của hai người cũng to con gần bằng nhau nên trông cũng không quá rộng hay chật chội.

- “Mau phụ ta trói hắn vào bồn cầu.”

Lột đồ của gã bảo vệ xong, Đình Tấn cũng không ngừng nghỉ, kêu gọi mọi người phụ giúp hắn một tay.

Nhanh chóng trói ngược cả tay và chân của gã bảo vệ với bồn cầu thật chặt, Đình Tấn bước ra ngoài phòng vệ sinh đó, đóng cửa lại rồi dùng "Khống Vật Thuật" khóa trái cửa tránh để cho những người đi vào đây phát hiện.

- “Terrell, ngươi đi ra trước đi. Đứng ở lại canh gác nhớ phải cẩn thận, có chuyện gì thì báo trước cho mọi người một tiếng.”

Terrell gật đầu đáp lại Đình Tấn một cái rồi xoay người rời đi khỏi phòng vệ sinh, tới trước nơi cầu thang lối đi lên tầng hai, thế chỗ cho tên bảo vệ đã bị đánh thuốc mê.

- “Mọi người đi thôi, thuốc mê có hiệu lực cũng không lâu đâu.”

Trông thấy Terrell đã vào vị trí, Rose lúc này mới lên tiếng hối thúc mọi người. Đồng thời nàng cũng áp tai lên má của mình, rồi ra lệnh.

- “Anhien, kêu gọi nhóm của Vansy tới canh gác lối đi lên tầng hai.”

- “Rõ, thưa chỉ huy!”

Giọng nói của Anhien vang lên ngay sau khi Rose vừa nói dứt câu.

Cả nhóm chỉnh sửa lại quần áo của mình, thong thả bước đi tới cầu thang lên tầng hai giống như một khách V.I.P thật sự.

Nhưng người xung quanh đó chỉ nhìn rồi kinh ngạc một chút, sau đó cũng trở lại bình thường. Một số người không biết hoặc tò mò, liều lĩnh xông tới, muốn lên tầng hai.

Tuy nhiên tất cả bọn họ đều bị Terrell ngăn cản bằng cách yêu cầu giao ra thẻ khách V.I.P đặc biệt. Cứ như vậy, cửa ải đầu tiên đã thuận lợi vượt qua không hề có khó khăn gì nhiều.

Trong khi đó, tại hai quầy bar gần với nơi Terrell đang đứng thủ, nhóm người của Vansy đã tách ra làm hai nhóm, mỗi người ngồi một góc khác nhau.

Bọn họ vừa nhắm nháp ly nước uống trong tay, vừa cảnh giác, quan sát nhìn xung quanh khu vực sàn nhảy này, đề phòng một khi nơi Terrell xảy ra chuyện bọn họ sẽ lập tức xông lên viện trợ theo như mệnh lệnh của Rose.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK