Mục lục
[Việt Nam] Trùng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi thở gấp, Rose cố gắng lấy lại bình tĩnh cho mình, mặt lạnh như băng, trầm giọng nói.

- “Đây không phải là chuyện đùa! Ngươi đừng có làm như vậy ở thời điểm quan trọng lúc này.”

- “Ta không đùa! Ta xin khẳng định với ngươi một lần nữa, chuyện này ta nhất định phải xen vào. Nếu ngươi không thể chấp thuận cho cả đội hành động cùng với ta, vậy thì [The Alliance] xem như rút lui khỏi nhiệm vụ lần này.”

Đình Tấn không hề lùi bước, quyết tuyệt đáp trả lại Rose. Có thể nói, yêu cầu trong lời nói của hắn đã dồn Rose vào thế bí, không còn đường lui.

Vansy cùng với những người trong đội đặc nhiệm của hắn cảm thấy tình hình có vẻ không ổn thì lập tức tiến đến, lên tiếng khuyên bảo, ngăn không cho hai người xảy ra cãi vã làm tình hình càng trở nên tồi tệ hơn.

- “Bình tĩnh đi đã Tấn.”

- “Có chuyện gì chúng ta có thể bàn luận, đừng căng thẳng như vậy.”

Bất quá, Đình Tấn đều bỏ ngoài tai những lời nói đó, xem nó như gió thoảng qua tai. Hắn vẫn chăm chú nhìn thẳng vào mắt của Rose, chờ đợi câu trả lời cho quyết định cuối cùng của nàng.

Được một lúc sau đó, Rose nhận ra rằng, nàng không thể nào thay đổi được suy nghĩ của người đàn ông này và bản thân mình cũng không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu khuất phục, nếu như muốn tránh chuyện chia rẽ nội bộ.

- “Được rồi, ta sẽ chấp thuận ý kiến đi giúp đỡ Long của ngươi. Nhưng với điều kiện tiên quyết là ngươi phải hành động theo kế hoạch mà cả nhóm sẽ thống nhất sau đó, không được tự ý tách ra đánh lẻ làm ảnh hưởng đến mọi người. Chúng ta còn muốn toàn mạng mà trở về.”

Nói ra được những lời này xong, vẻ mặt của Rose liền trở nên mệt mỏi rất nhiều, mặc dù thời gian suy nghĩ không nhiều nhưng việc này cũng đã làm nàng đắn đo suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra được quyết định đó.

Nhìn bộ dạng chán nản của Rose, Đình Tấn ngẫm nghĩ lại phản ứng vừa rồi của mình thì cũng cảm thấy quả thật có hơi quá lố. Phỏng chừng vì quá kích động trước những phát hiện mới này làm cho hắn đã quên mất tình huống của mình, không để ý đến cảm nhận của những người xung quanh.

- “Xin lỗi, nhưng ta thật sự cần phải nhúng tay vào chuyện này.”

Đình Tấn tiến đến trước mặt Rose, cúi đầu nhẹ nhàng nói như muốn xin lỗi vì đã nặng lời với nàng.

- “Là vì món thánh vật đó? Ngươi cũng cần nó sao?”

Nhưng bất thình lình, Rose đột nhiên hỏi lại một câu làm Đình Tấn hoàn toàn bị sững sờ cả người.

Mắt Đình Tấn vô ý liếc nhìn qua Long. Phát hiện đối phương vẫn đang nhìn chằm chằm lấy mình, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt của mình lại. Điều đó vô tình càng làm cho Long trở nên hốt hoảng, lo lắng càng thêm nhiều hơn.

Đình Tấn chợt hạ thấp giọng của mình trả lời Rose.

- “Đây là chuyện riêng của ta, ngươi không cần phải biết đâu.”

Dứt câu, Đình Tấn không dây dưa chuyện này nữa, xoay người ngồi trở lại vị trí cũ của mình.

Không dNgqeHf4 hề tức giận gì với phản ứng của Đình Tấn, Rose nhếch mép cười một cái rồi xoay người hướng về phía Long lên tiếng.

- “Long, như ngươi đã nghe thấy rồi đó, chúng ta đồng ý giúp đỡ ngươi ngăn cản đám người của tổ chức Black Angel kia. Đổi lại ngươi phải cho chúng ta biết rõ trụ sở bí mật của bọn họ là ở chỗ nào.”

Đến lúc này, cảm xúc trong lòng của Long đang trở nên rối như tơ vò. Gương mặt hắn tràn ngập vẻ hoang mang, mắt nhìn vòng quanh những người ngồi trong căn phòng này với vẻ lạ lẫm, nghi hoặc.

Bởi vì sau khi nghe trộm được một vài lời nói của Đình Tấn với Rose, hắn bất chợt có cảm giác như mình đã chọn nhầm người để nhờ vả. Ánh mắt của hắn cuối cùng cũng ngừng lại ở trên người Đình Tấn.

Long cắn răng, sắc mặt hoảng sợ, đứng bật người dậy vồ tới Đình Tấn, dùng hai tay bắt lấy đối phương mà gặng hỏi.

- “Ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao ngươi biết cái tên Bjorketorp đó? Là ai nói cho ngươi biết? Có phải ngươi chính là gián điệp của bọn ác quỷ đó cài vào đây có phải không?”

Hắn càng lúc càng trở nên điên cuồng, đôi tay siết chặt, không ngừng lắc lư Đình Tấn.

Điều này cũng không lạ lùng gì với một cái bí mật được độc truyền từ đời này sang đời khác, đột nhiên ở thời điểm hiện tại lại bị một người xa lạ biết được, Long trở nên nghi ngờ, cảnh giác như vậy cũng là lẽ dĩ nhiên.

‘Rầm’

Bất thình lình, Đình Tấn vung tay túm lấy cổ của Long, kéo sát tới gương mặt của mình, gằn giọng nói ra từng chữ.

- “Ta nói thẳng luôn cho nó vuông. Cái đồ vật mà ngươi vẫn tôn thờ làm thánh vật đó, chỉ có ta là người duy nhất trên thế giới này biết cách sử dụng nó, còn bằng cách nào thì ngươi không cần biết.

Bây giờ, ngươi chỉ phải hiểu rằng ta sẽ không lợi dụng sức mạnh đó để làm việc xấu. Hoặc là tin tưởng, giao thứ thánh vật đó cho ta. Hoặc là để nó rơi vào tay đám ác quỷ kia rồi biến cả thế giới này thành địa ngục. Ngươi chọn đi!”

Đình Tấn nói xong thì thả lỏng bàn tay đang túm lấy Long ra, nhưng mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào bên trong tròng mắt đen của Long.

Đôi bên cứ giữ nguyên tư thế như vậy một lúc lâu, Đình Tấn có thể nhìn thấy rõ những biến động cảm xúc thông qua cặp mắt đen lay láy của Long, khởi đầu là điên cuồng, cho đến tiếp đó lại bị kinh ngạc thay thế và cuối cùng thì chỉ còn lại phân vân cùng do dự.

Tuy rằng hắn không biết rõ trong đầu Long đang nghĩ cái gì nhưng hắn có thể đoán ra được, với một kẻ có đầu óc thông minh như Long thì ắt hẳn phải hiểu rõ bản thân nên lựa chọn giao sức mạnh cho một người xa lạ không biết hoặc là một kẻ đã nổi tiếng ác độc, xấu xa rồi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dần dần Đình Tấn phát hiện sự do dự trong mắt Long càng lúc càng nhiều hơn. Như đã hiểu ra được một số vấn đề, hắn liền nắm bắt cơ hội, tiếp tục nói thêm vào, để đánh đổ phòng tuyến cuối cùng của Long.

- “Ngươi phải hiểu rằng, nếu như cứ giữ lại thứ đó thì một ngày nào đó, đám ác quỷ kia cũng sẽ có thể tiếp tục tìm tới nó mà thôi. Cứ giao cho ta tận dụng sức mạnh của nó, đảm bảo nó không bị rơi vào tay của chúng thì vẫn còn tốt hơn rất nhiều lần.”

Và đúng như những gì Đình Tấn đã suy nghĩ, sự do dự cùng với cảnh giác trong mắt của Long dần dần vơi đi bớt sau khi nghe được những lời nói đó.

Nhưng dù vậy thì cũng không có nghĩa là hắn đã hoàn toàn tin tưởng Đình Tấn. Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, hắn bật thốt ra một câu hỏi.

- “Ngươi muốn làm gì với nó?”

- “Để gia tăng thực lực, bảo vệ mọi người và bản thân mình.”

Đình Tấn rất thẳng thắng, không hề do dự chút nào nói ra câu trả lời thật lòng của mình. Đó vẫn luôn là dự định và mục tiêu của hắn được đặt ra từ khi mới trùng sinh trở lại.

Long nhìn hắn một hồi lâu không nói lời nào. Đến gần 5 phút sau đó, hắn mới từ từ buông ra bàn tay đang siết chặt hai cánh tay của Đình Tấn, đứng thẳng người dậy, rồi xoay người đi trở lại bên cạnh Rose.

- “Có bản đồ không?”

Tới trước mặt Rose, hắn bình thản hỏi.

Rose không chậm trễ chút nào vung tay kích hoạt hệ thống máy tính. Một màn hình chiếu giả lập lập tức xuất hiện trên bức tường sau lưng nàng.

- “Mời!”

Nàng đưa tay làm ra tư thế mời. Long cũng không ngại ngùng gì mà bước chân đến bên cạnh màn hình máy chiếu đang hiển thị một khu vực bản đồ của nước Thụy Điển.

Thân hình gầy gò của Long đi qua lại trước màn hình chiếu, vừa giảng giải một số chuyện cổ xưa mà mình biết, vừa vung tay chỉ lên trên khu vực bản đồ của các nước châu Âu.

- “Như các ngươi đã biết, khu vực châu Âu này có rất nhiều những tảng đá gọi là đá Rune, hay những tượng đầu người bằng đá được chôn sâu xuống bên dưới lòng đất, đã xuất hiện một cách bí ẩn từ hàng nghìn năm trước.

Tất cả những thứ này đều không phải vô tình mà có, bọn chúng đều có nguồn gốc của mình. Đa phần trong số đó là thuộc về tác phẩm của những người tu sĩ, tổ tiên của ta. Chúng có tác dụng như một loại lồng giam, lồng phòng ngự, lồng chúc phúc, hoặc một số chức năng khác nữa.

Và tại nơi này…”

Nói đến đây, hắn ngừng giọng lại, bàn tay vung vẩy làm thao tác phóng to màn ảnh để cho khu vực bản đồ kia phóng đại đến nơi bản đồ của khu vực thành phố Ronneby này, vừa hoa tay, khoanh một vùng rộng lớn trên bản đồ, vừa giải thích.

- “… nơi này chính là khu vực tập trung rất nhiều những tảng đá Rune. Các ngươi có biết vì sao không?”

Long hỏi một câu làm thu hút sự tò mò của mọi người trong phòng. Nhìn bọn họ với vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, Long tựa như đã đạt được mục đích của mình.

- “…Nơi này trước đó chính là thuộc về nước Tây La Mã, nơi đã diễn ra những trận đại chiến giữa Kaiser Đệ Tứ và con ác quỷ kinh khủng kia…”

Vẻ mặt tràn ngập niềm tự hào, Long giới thiệu về lịch sử huy hoàng của tổ tiên mình.

Thông qua những biểu hiện như vậy của Long, Đình Tấn có thể nhận định được một điều, đối phương chính là một gã tin đồ sùng đạo đến nỗi có thể hi sinh cả tính mạng của mình.

Bất quá, chuyện đó cũng không liên quan gì đến mình nên Đình Tấn cũng không để bụng nhiều mấy. Hắn lại dứt ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, tập trung tinh thần để tiếp tục nghe Long giảng thuật câu chuyện.

- “…Và ở nơi này có một tảng đá Rune… nó được mệnh danh là Tảng đá Bjorketorp. Đây chính là thánh địa của mấy con ác quỷ đó và cũng là nơi mà tổ tiên ta đã chôn giấu, phong ấn lại thánh vật ‘Mắt Trái của Chúa’.”

Rất nhanh thì Long đã nói đến phần quan trọng. Hắn chỉ tay lên một vùng cách bờ biển phía nam của thành phố Ronneby, nói chính xác hơn là cách vị trí trụ sở thứ hai này của nhóm Đình Tấn cũng không quá xa, rồi nói với một vẻ ngưng trọng, tràn ngập mùi vị nguy hiểm.

Chỉ vừa ngay khi Long nói dứt câu, Anhien đang ôm máy tính trên đùi, ngồi cào phím từ đầu đến giờ, lúc này mới lên tiếng nói chen vào.

- “Khu vực này trước đây vẫn bị người đồn thổi là có quỷ ám ở trong đó, vì nhiều người chủ sở hữu của nó đều đã qua đời hoặc bị tai nạn, ngã bệnh nặng…

Cách đây ba năm nó được một gã doanh nhân mua lại rồi xây dựng thành một khu biệt thự rộng lớn. Nhưng theo người dân xung quanh nói thì có vẻ khu biệt thự này có rất ít người lui tới, thậm chí có người nói nó đã bị bỏ hoang.”

Thông tin chi tiết đến từng millimét làm cho sự việc càng hiển lộ rõ chân tướng của nó ra trong mắt mọi người.

- “Đúng vậy, ta chắc chắn không chỉ có khu vực này mà những vùng đất có những tảng đá Rune cổ xưa ở xung khắp miền Tây Châu Âu này đều đã bị mua lại.

Đây đều là do tay sai của những con ác quỷ đó thực hiện, bọn chúng đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Nhưng vì không biết địa điểm chính xác nơi chôn dấu thánh vật nên mới tiêu tốn nhiều thời gian và công sức như vậy để khoanh vùng chiếm đoạt tránh cho người khác xâm chiếm mất.

Trước đó ta là đang ở nước Entire Land để tìm kiếm tài liệu về khả năng phong ấn ác quỷ của dòng tộc truyền lại và bị lưu lạc sang vùng Bắc Mỹ, nhưng đột nhiên nhận được tin tức từ một người trong giáo hội nên mới đi tới nơi này. Cuối cùng thì bị rơi vào bẫy của những con ác quỷ đó.”

Long gật đầu đồng ý với những thông tin của Anhien đã nêu ra, bên cạnh đó hắn còn nói thêm vào một số vấn đề liên quan cùng với nguyên nhân mà mình đã bị rơi vào tình cảnh éo le như bây giờ.

Sau khi đã nghe xong và hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện, Rose đứng dậy rời khỏi ghế của mình đi tới trước màn hình chiếu, rồi cất giọng thông báo.

- “Tốt! Vậy thì chúng ta đã biết rõ vị trí tiếp theo của kế hoạch. Mục đích của chúng ta tới nơi này là để làm gì mong rằng các ngươi vẫn còn nhớ rõ. Ở đây ta sẽ phân công nhiệm vụ và bắt đầu sắp xếp kế hoạch hành động.

Đầu tiên việc chia nhóm, mọi người sẽ vẫn giữ vị trí cũ như lần hành động trước đó ở quán bar. Vansy dẫn đội của mình, ta sẽ theo nhóm của Đình Tấn, những người còn lại phụ trách hậu cần, kỹ thuật liên lạc và yểm trợ rút lui…”

Rose bắt đầu sắp xế một kế hoạch theo nguyên tắc chuẩn rất bài bản, được nàng tích lũy qua nhiều năm kinh nghiệm làm chỉ huy. Nhưng trong lúc nói, ánh mắt của nàng không biết vô tình hay cố ý mà lại liếc nhìn qua Đình Tấn một cái.

Có vẻ như trước đó, chuyện Đình Tấn tự ý muốn hành động đã làm cho nàng rất không hài lòng. Bất quá, Rose cũng không nói nhiều chuyện này, mọi chuyện dù sao cũng đã xảy ra và đã được nàng đưa ra quyết định cuối cùng rồi, cũng không thể nào thay đổi được nữa.

Thế nên Rose liền vứt những chuyện đó ra sau đầu, tiếp tục nói về những bước quan trọng tiếp theo của kế hoạch.

- “…Thứ hai, kế hoạch hành động bởi vì có phải thêm vào phần giúp đỡ Long nên chúng ta chắc chắn sẽ không thể nào tránh khỏi va chạm với đối phương. Vì thế lần này phải chuẩn bị rất nhiều thứ, một hồi nữa ta sẽ gọi Hung, Cuong đi chuẩn bị sẵn cho mọi người.

Cuối cùng cũng là phần quan trọng nhất. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính của chúng ta và lấy được thứ thánh vật kia nữa, thì kế hoạch rút lui đã được định ra trước sẽ là trở lại nơi này và lên thuyền ra khơi, đi du lịch biển một vòng với danh nghĩa là công ty du lịch “Kami-Sama” để trở về Entire Land.

Cho nên bất kể giá nào, nếu như chúng ta đã bị đối phương đánh lui và thất lạc nhau thì hãy cố gắng tách nhóm ra, ẩn nấp một, hai ngày, sau đó mới tìm cách trở lại nơi này. Chúng ta lên đường, tàu sẽ khởi hành vào ngày chủ nhật cuối tuần này. Các ngươi hiểu rõ rồi chứ? Có còn gì thắc mắc không?”

‘Không…’

Cả nhóm người đồng loạt hô lên, hoặc lắc đầu ra hiệu. Thấy vậy thì Rose cũng không dây dưa, dài dòng nữa. Mọi thứ đã lên kế hoạch xong, nàng cũng lên tiếng kết thúc buổi họp.

- “Được rồi. Vậy thì mọi người cứ theo Anhien phân phối rồi trở về phòng nghỉ ngơi đi. Tối hôm nay chúng ta sẽ hành động.”

Nghe vậy, Đình Tấn liền đứng dậy đi tới bên cạnh Rose, nhỏ giọng nói với nàng.

- “Chờ một chút.”

- “Chuyện gì?” – Rose hờ hững hỏi lại.

- “Ta cần một ít nguyên liệu để chế tạo một ít đồ vật cần thiết.”

Đình Tấn cũng không cảm thấy gì lạ trong thái độ của Rose nên vô tư trả lời.

- “Được rồi ngươi lên danh sách đồ vật mình cần rồi đưa cho Huy Cường đi. Một hồi hắn sẽ ra ngoài chuẩn bị bữa ăn cho mọi người, thuận tiện sẽ mua giúp ngươi luôn.

Rose trả lời rất nhạt, nói xong thì ngay tức khắc xoay người rời đi khỏi phòng. Để lại Đình Tấn với gương mặt ngáo ngơ đứng tại chỗ không hiểu chuyện gì xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK