Mục lục
[Việt Nam] Trùng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ánh mắt thẫn thờ của Đình Tấn, hình ảnh phản chiếu của nắm tay T.O.A càng lúc càng phóng to ra. Nhưng ngay khi nó sắp va chạm với gương mặt của hắn thì bất thình lình hai tia sáng trắng như ngôi sao băng lóe lên trước mắt hắn một cái rồi biến mất.

‘Xoẹt… xoẹt’

Tiếp theo sau đó, Đình Tấn chỉ nghe được một tiếng như âm thanh như tiếng nguồn điện cao áp lướt qua bên tai mình. Nắm đấm của T.O.A thế tới cũng không ngừng, nhưng mà hướng đi của nó thì bất ngờ bị lệch một chút.

‘Rầm…’

Nắm tay đánh mạnh lên tường ngay sát bên gò má của Đình Tấn. Bức tường xi măng tưởng chừng rất chắc chắn nhưng sự thật thì lại không thể chịu đựng nổi lực va chạm từ cú đấm này.

Ngay tức khắc nó giống như một miếng đậu hủ, bị nắm tay của T.O.A đánh vỡ ra một lỗ hổng, lún sâu đến tận khuỷu tay của hắn.

- “Á… Khốn nạn. Bọn sâu bọ ghê tởm này!”

Khi mà Đình Tấn vẫn còn chưa kịp thoát ra khỏi sự bất ngờ vì hiện tượng lạ này thì T.O.A đã kêu thảm một tiếng, miệng cũng không quên kèm theo một câu mắng chửi quen thuộc.

Định thần nhìn kỹ lại, Đình Tấn liền phát hiện một nửa bên mặt và cánh tay của T.O.A, đang vung nắm đấm muốn giết chết mình, bỗng nhiên đã xuất hiện một lỗ thủng lớn. Mặc dù vết thương không quá sâu nhưng cũng đã gây ra một vết thương nặng hơn so với vết cháy sém khi hắn sử dụng súng laser mini rất nhiều lần rồi.

Cùng lúc đó, bên tai Đình Tấn đồng thời vang lên hai giọng nói trùng lặp, chấc chồng lên nhau.

- “Đã bắn hạ mục tiêu! Đề nghị giải cứu con tin!”

Đình Tấn tuy rằng có chút lạ lẫm về hai giọng nói đó, nhưng ở thời điểm nguy cấp này lại không phải là lúc để cho hắn thẫn thờ nghĩ ngợi lung tung.

Lợi dụng lúc T.O.A bị thương mà thả lỏng tay đang nắm giữ cơ thể mình, Đình Tấn cố gắng vùng vẫy để tránh thoát sự kìm kẹp của đối phương.

‘Rầm…’

‘Vù…’

Ngay khi Đình Tấn vừa trượt ra khỏi được tư thế kẹt trên vách tường, cánh cửa phòng bất thình lình mở ra, đập mạnh lên bức tường bên cạnh. Tiếp đó, Đình Tấn chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua mặt mình, cùng với một cảm giác ai đó giơ tay ra xách cả người của hắn lên, lôi kéo hắn chạy khỏi tầm công kích của T.O.A.

Bóng đen này đạp chân lên vách tường bật người bay về phía trước bàn làm việc của T.O.A, nơi đó đang có bóng hình của Rose ẩn nấp.

- "Gào.o... còn muốn chạy khỏi tay ta?!"

T.O.A phát hiện con mồi đã bị cướp mất thì mới giật mình làm ra phản ứng. Hắn xoay người dồn lực vào chân muốn lao tới, đuổi theo bóng đen đã cứu lấy Đình Tấn kia.

Thế nhưng…

‘Tường băng"

Bất thình lình khi hắn vừa phóng người đi chưa được một phần mười giây thì một bức tường bằng băng, dày đến hơn cả gang tay, bỗng nhiên xuất hiện và ngăn cản đường đi của hắn. Nhờ vậy, Đình Tấn và bóng đen kia mới an toàn rút lui ra được một khoảng cách với T.O.A.

- “Huy Cường! Mau tới đón chúng ta. Cả đội tập trung trước cửa sổ kính thủy tinh. Nhanh lên!”

Rose hét lớn một tiếng vào trong máy liên lạc, hạ mệnh lệnh cho ‘Kẻ vận chuyển’ Huy Cường cùng với những người khác trong đội.

Huy Cường ngồi ở trên xe, lạnh lùng, ngắn gọn đáp lại.

- “Xe đang trên đường tới, 1 phút 30 giây nữa sẽ tới địa điểm bên dưới cửa sổ thủy tinh của tầng ba quán bar.”

Vừa nói hắn vừa nhanh tay khởi động máy xe.

Không còn có vẻ ù lì chậm chạp như thời điểm trước đó lái xe từ trụ sở đến quán bar, chiếc Limousine ngay khi vừa nổ máy thì lập tức phóng bay lên không trung, với độ cao đến hơn một mét.

Theo sự điều khiển điêu luyện và thành thạo của Huy Cường, chiếc xe giật nẩy phần đầu lên trên cao, cả thân xe hơi nghiêng sang một bên để làm một tư thế xoay đầu, dễ dàng lướt qua những chiếc xe đang đỗ sát bên cạnh.

Chiếc Limousine lơ lửng trên độ cao hơn một mét so với mặt đất, dễ dàng lướt qua hàng chục hàng trăm chiếc xe đang nằm san sát nhau, chật kín trong bãi đỗ xe.

Nếu không phải nhờ có cách xoay đầu xe điêu luyện như vậy thì chắc có lẽ phải tốn không ít hơn 15 phút mới, hắn mới tới được địa điểm mà Rose chỉ định, chứ đừng nói tới là mất 1 phút 30 giây.

Huy Cường mặt bình tĩnh, ngực không thở gấp, chân nhấn ga lao nhanh về phía bên trái của quán bar. Đó cũng chính là nơi ở ngay bên dưới bức tường đầy những tấm cửa sổ làm bằng kính thủy tinh trong phòng làm việc của T.O.A.

Trong khi đó, ở trên tầng ba, nhóm người của Vansy lúc này đã lục tục lao nhanh vào trong phòng.

Đi đầu chính là Vansy và Trần Hạo, còn lại ở phía sau là Tiêu Phương cùng với Đỗ Lễ, ngoài ra trên hai tay của Tiêu Phương còn có Ameerah đang trong trạng thái khá yếu ớt.

Mà Đỗ Lễ thì cũng nhanh chóng tiến tới bên cạnh Louis, rồi xách thân thể mọc ra tua tủa đầy lông lá của đối phương lên trên vai mình mà chạy đi tới bên cạnh Rose.

T.O.A dường như có chút e ngại với đám đông người đang thay phiên nhau ùa vào trong căn phòng này.

- “Chết tiệt… mấy tên thầy tu khốn kiếp này!”

Hắn mở miệng kêu gào một tiếng, rồi xông lên vung tay đánh vào tấm tường băng vừa được Vansy tạo ra. Mục tiêu truy đuổi dĩ nhiên là Đình Tấn vì hắn vẫn còn muốn biết được bí mật về khả năng triệu hồi ra vong linh pháp thuật của đối phương.

‘Rầm… rắc ầm ầm…’

Tấm tường băng nhìn bề ngoài trông cũng khá dày làm cho người ta có cảm giác được sự chắc chắn của nó. Thế nhưng khi nắm tay của T.O.A vừa đánh lên bề mặt của tấm băng thì nó lập tức bị bể nát ra thành những viên băng nhỏ.

Tường băng dù rằng không thể ngăn cản được T.O.A quá năm giây, nhưng nhóm của Vansy cũng chỉ cần bấy nhiêu đó là đủ.

Trần Hạo lợi dụng lúc T.O.A bị tường băng ngăn cản đã chạy tới tiếp cận được đối phương. Hắn hét lớn một tiếng, tung ra dị năng có sức phòng thủ mạnh nhất của mình.

- “Thạch Hóa!”

Cả thân thể hắn nhanh chóng mọc ra một lớp đá dày cộm. Hắn không hề ngần ngại móng vuốt hay sức mạnh kinh khủng của T.O.A mà lao nhanh tới.

T.O.A chỉ mới nhấc chân lên, định tiếp tục truy đuổi theo Đình Tấn thì đột nhiên phát giác ra được có kẻ đang vồ chụp tới ở phía sau lưng mình nhờ vào gương mặt thứ hai trên đầu. Hắn nhanh như chớp làm ra phản ứng, lách người né sang một bên.

‘Băng Gai’

Đang chạy ở phía sau lưng của Trần Hạo, Vansy giống như đã đoán biết trước T.O.A sẽ lách người né tránh, thế nên hắn đã chuẩn bị trước một bước để thi triển ra dị năng của mình.

Ba bức tường băng kẹp sát ở hai bên trái và phải của T.O.A, cùng với một bức tường băng thế chỗ cho tấm băng vừa bị đánh vỡ chắn ngang trước mặt, làm hắn không thể di chuyển đi đâu được.

Lợi dụng cơ hội này Trần Hạo lướt tới sát ở phía sau lưng của T.O.A rồi dang rộng ra hai cánh tay đầy nham thạch của mình ra.

Giống như một chiếc kìm thép, hắn dồn hết sức lực lên hai tay của mình, khóa chặt lại cơ thể của T.O.A. Kể cả hai cánh tay của đối phương cũng bị hắn kẹp chặt lại với nhau, không thể cử động gì cả.

- “Mẹ kiếp! Buông ra!”

T.O.A mở miệng chửi mắng một tiếng rồi âm thầm sử dụng gương mặt ở phía sau đầu, với chiếc lưỡi có mang theo đầu của một con rắn độc bên trên đó, công kích tới khuôn mặt của Trần Hạo.

Nhưng rất không may cho hắn là, cả người Trần Hạo bây giờ đều được bao bọc trong một lớp đá cuội dày cộm. Dù cho răng nanh của cái đầu rắn kia có được làm bằng sắt đi chăng nữa thì cũng không thể nào xuyên thủng qua lớp đá bảo vệ kia được.

- “Con sâu bọ! Tao mà thoát ra được thì mày phải chết!”

Chính vì nhận ra điều này, T.O.A điên cuồng kêu gào, dùng chân đạp mạnh lên trên mặt đất, hòng thoát khỏi sự kìm kẹp của đối phương. Tuy nhiên với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn của Trần Hạo, hắn làm sao có thể để cho T.O.A thực hiện ý đồ này được.

Vừa bắt được con mồi, Trần Hạo liền dồn sức vào bắp tay và cơ lưng mình, nhấc bổng thân thể của T.O.A lên trời. Hai chân không thể chạm đất, T.O.A mất đi phần lớn khả năng mượn lực nên chính vì thế, hắn chỉ có thể mở miệng gào rú, vùng vẫy trong sự kìm kẹp của Trần Hạo.

Đình Tấn lúc này đã tới được bên cạnh Rose, bị T.O.A đánh đập, hành hạ một lúc, đầu óc của hắn cũng bị choáng váng, đôi mắt hoa lên không thể nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh nhiều.

Đến bây giờ khi được cứu đi, hắn mới khôi phục được chút ít tỉnh táo và nhận ra bóng đen vừa lao vào cứu mình chính là Hieman. Không khó để hình dung, chỉ có một người mang tốc độ cao không hề thua kém với David mới có khả năng đuổi kịp theo tốc độ của T.O.A.

Cố gắng hít thở sâu để cho đầu óc được khôi phục lại sự tỉnh táo trước đó, Đình Tấn không chậm trễ một chút nào vội vàng lên tiếng.

- “David căn phòng ở phía trên có một cô gái trẻ đang bị bắt giam. Ngươi nhanh leo lên mang cô ta rời đi khỏi nơi này theo lối cửa chính mà chúng ta đã vào. Còn Terrell, ngươi đi theo yểm trợ David cho ta. Chúng ta sẽ đón các ngươi ở đường lớn bên ngoài quán bar.”

- “Rõ!”

Mệnh lệnh rất rõ ràng, David và Terrell sau khi biết được Đình Tấn đã an toàn thì không còn lo lắng gì nữa, ngay tức khắc nhận lệnh rồi thi hành nhiệm vụ của mình.

Đình Tấn liếc mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa kính thủy tinh ở phía sau lưng mình. Nơi này ở tầng thứ ba của khu quán bar này cho nên độ cao của nó so với mặt đất thì không thể nào dưới 10 mét.

Tuy nhiên điều đó cũng không làm cho Đình Tấn lo lắng là bao nhiêu, vì ở bên dưới kia còn có khá nhiều tán lá cây mọc ra tua tủa xung quanh cùng với mặt đất xốp, mềm nên nếu như khéo léo đeo bám vào cành cây thì khả năng rơi xuống rồi bị thương sẽ rất là thấp.

Lại đưa mắt nhìn về phía T.O.A, Đình Tấn liền tập trung tinh thần, ngưng kết ra những sợi dây tinh thần lực để liên kết đến những người có mặt trong căn phòng này. Hắn gắt giọng thì thầm trong miệng một tiếng.

- "Vận Phong Thuật"

‘Vù… vù… vù…’

Ngay sau khi Đình Tấn bắt tay sử dụng kỹ năng phụ trợ này, trong căn phòng đóng kín không một khe hở bất thình lình xuất hiện từng cơn gió nhẹ, thoảng lướt qua từng người. Duy chỉ có T.O.A là không thể cảm nhận được điều đó vì hắn không có được sự liên kết tinh thần với Đình Tấn.

Chỉ trong chớp mắt sau đó, dù là đang chiến đấu với T.O.A như Vansy hay Trần Hạo hoặc là đang bỏ chạy như Đỗ Lễ và Tiêu Phương đều cảm giác được thân thể mình nhẹ hơn rất nhiều.

Cảm nhận rõ ràng nhất dĩ nhiên là người có mang theo dị năng thuộc về loại tốc độ như Hieman. Gương mặt của hắn có chút kinh ngạc, vung tay lên như để kiểm chứng rồi bật thốt lên một câu.

- “Chuyện gì xảy ra vậy?!”

Trần Hạo và Vansy đang trong quá trình chiến đấu, tuy không nói gì nhưng gương mặt khó hiểu và ngờ vực của họ cũng đã nói rõ lên rằng bọn họ cũng cảm nhận được sự thay đổi.

Mà cũng nhờ có khả năng gia tốc của "Vận Phong Thuật", Đỗ Lễ cùng với Tiêu Phương đang mang theo Ameerah và Louis đã nhanh hơn đến tập trung với cả nhóm.

Trông thấy thân thể đang trong quá trình biến đổi, Đình Tấn vội vàng tiến tới bên cạnh Louis, lớn giọng gào thét.

‘Bốp bốp…’

- “Louis! Louis có nghe ta nói không? Mau ngừng lại, không được sử dụng nó.”

Vừa nói hắn vừa dùng tay tát vào mặt Louis mấy cái mạnh như trời giáng. Louis dường như cũng bị mấy đau đớn làm cho tỉnh táo lại, đôi mắt tràn ngập vẻ điên cuồng, đang dần chuyển sang màu vàng của Louis nhanh chóng co rút lại, trở về trạng thái bình thường của một con người. Lông lá trên khắp cơ thể hắn cũng bị rụng đi hết.

Nhìn ánh mắt Louis tuy rằng có chút lờ đờ như vừa tỉnh ngủ dậy, nhưng thấy hắn đã không còn tiếp tục biến đổi thành người sói nữa thì Đình Tấn cũng âm thầm thở phào một hơi, trong lòng nhẹ nhõm đi hẳn.

Đình Tấn đưa mắt nhìn về phía hai người Vansy, Trần Hạo đang phải vật lộn với T.O.A, âm thầm suy nghĩ một chút rồi lấy dao găm rạch tay mình, tiếp tục chà sát vết thương lên sàn nhà để tăng tốc độ vẽ vòng tròn mà pháp.

Lần này vòng tròn ma pháp mà Đình Tấn đang vẽ dường như có cấu tạo hơi quá phức tạp hơn so với những vòng tròn triệu hồi ma pháp khác, thế nên mất hơn mười giây mà hắn vẫn chưa hoàn thành xong hết mọi chi tiết bên trong.

- “Kẻ vận chuyển còn năm giây nữa sẽ đến điểm tập họp.”

Giọng của Huy Cường cùng lúc vang lên khi Đình Tấn vẫn còn đang cặm cụi vẽ vòng tròn ma pháp và đọc chú ngữ.

Vẫn đứng sát cửa kính quan sát, Rose trông thấy có một chiếc xe Limousine đang nhanh chóng lướt tới bên dưới tòa lầu của quán bar này thì không chậm trễ chút nào, lập tức lên tiếng hạ đạt mệnh lệnh.

- “Tất cả mọi người phá cửa kính nhảy ra bên ngoài! Vansy, Trần Hạo, hai người các ngươi tiếp tục cầm chân kẻ địch, khi có mệnh lệnh của ta mới được rút lui.”

Nói đoạn, nàng dẫn đầu đoàn người, xách chiếc ghế làm việc của T.O.A lên đập vỡ cửa kính rồi không hề do dự gì mà nhảy ra bên ngoài. Trong khi đang rơi tự do, Rose giơ tay ra, cố gắng bấu víu vào những tán lá cây thưa thớt ở bên ngoài để giảm xuống tốc độ rơi xuống.

Những người còn lại như Hieman, Đỗ Lễ và Tiêu Phương đưa mắt nhìn nhau một cái sau đó mới cất bước nhảy theo Rose.

Đỗ Lễ một tay ôm theo Louis bay ra bên ngoài, nhưng hắn lại không bay ra quá xa để bắt lấy những tán lá cây như Rose. Mà ngược lại, hắn giơ một bàn tay đang lấp lóe ánh điện của mình, để chạm vào một tấm tường. Đây chính là một loại năng lực khống chế điện trường của Đỗ Lễ.

Nhờ có lực hút với những thanh cốt sắt thép trong tấm tường, Đỗ Lễ dễ dàng mang theo Louis trượt từ từ xuống bên dưới tòa nhà của quán bar.

Tiêu Phương một tay đỡ lấy Ameerah, dưới chân sử dụng dị năng khống chế ngọn lửa để tạo ra một vụ nổ nhỏ khi đạp chân lên sàn nhà. Nhờ vậy dù trọng lượng gia tăng khi mang theo Ameerah nhưng nàng vẫn có thể nhảy ra đến tận ngoài xa hơn ba, bốn mét rồi nhẹ nhàng đáp lên một cành cây to.

Nhún nhảy qua lại giữa những cành cây, mặc dù đi sau Đỗ Lễ và Rose nhưng Tiêu Phương cùng với Ameerah lại thành công đáp xuống mặt đất trước tiên.

Trong phòng chỉ còn lại bốn người Hieman, Trần Hạo, Vansy và Đình Tấn. Hieman nhìn Đình Tấn một hồi không biết nên đi hay nên chờ đợi, thế nên hắn vẫn cứ lưỡng lự chưa nhảy ra ngoài theo mọi người.

Vansy lúc này mới lớn tiếng ra lệnh.

- “Hai người các ngươi đi trước đi, để ta và Trần Hạo ở lại chặn đường nó.”

- “Đi mau!”

Trần Hạo cũng rống lên phụ họa theo. Hắn lúc này dường như đã có chút đuối sức, không thể nhấc bổng thân thể của T.O.A lên cao như lúc đầu. Thế mà T.O.A thì vẫn còn đang vùng vẫy với cường độ chống trả còn quyết liệt hơn lúc trước.

Điều đó làm cho khoảng cách của hắn cách mặt đất càng lúc càng gần hơn. Mà chỉ cần hắn chạm chân xuống mặt đất được thì chắc có lẽ, Trần Hạo sẽ không thể nào khống chế được hắn nữa, hay thậm chí còn có thể bị vật ngã cũng không chừng.

Hieman định tiến đến lôi kéo Đình Tấn rời đi. Nhưng bất thình lình…

Đang quỳ một chân trên sàn nhà, tay vẽ vời những ký hiệu ma pháp khó hiểu từ nãy đến giờ thì đột nhiên, Đình Tấn bật người đứng dậy mở miệng hét lớn một tiếng.

- “Cốt Ngục!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK