So với khoảng cách từ Entire Land đi đến nước Việt Nam, khu vực nước Mỹ gần hơn rất nhiều.
Hai bên quốc gia là hàng xóm láng giềng với nhau, cho nên Đình Tấn chỉ cần vượt qua khỏi biên giới của khu vực nước Entire Land thì đã tiến vào lãnh thổ nước Mỹ.
Tuy vậy nhưng diện tích của nước Mỹ rất lớn, và cứ điểm của hội [Rockefeller] lại nằm tít tận ở khu vực miền tây của tiểu bang California, Đình Tấn muốn tới được chỗ đó thì vẫn phải đi thêm một đoạn đường bay khá là xa.
Đang lúc Đình Tấn bay đến tọa độ của cứ điểm hội [Rockefeller] thì bất thình lình…
-“Hử? Sao cứ điểm lại nằm ở đây? Chẳng lẽ bọn họ có gì đó sai sót…”
Trì hoãn lại tốc độ trong thoáng chốc, Đình Tấn vô tình phát hiện ra một cái cứ điểm khác trên đường.
Hắn có hơi bối rối, vội vàng mở ra kiểm tra lại tin tức, nhưng mà kết quả lại là hoàn toàn khác biệt, tòa cứ điểm trước mắt hắn không phải nằm trên cùng tọa độ đã được người của hội [Rockefeller] cung cấp trước đấy.
-“Quái lạ!”
Điều đó không khỏi làm cho Đình Tấn càng thêm khó hiểu, hai đầu chân mày cau chặt lại với nhau làm thành một hình chữ X.
Bất quá, trải qua một hồi ngẫm nghĩ kỹ lại, đôi mắt Đình Tấn tức thì lóe lên một tia ý nghĩ.
-“À… rất có thể là bọn họ!”
Hắn đã nhớ ra, kỳ thật chủ nhân của tòa cứ điểm ấy cũng không phải ai xa lạ, chắc hẳn phải thuộc về hội [Rothschild].
Bọn họ là một trong số những thế lực ít ỏi, ngoài [The Alliance] đã thành công vượt qua trận phòng thủ cứ điểm vừa rồi, với khu vực mà bọn họ đăng ký thành lập cứ điểm thuộc về lãnh thổ nước Mỹ thì tòa cứ điểm kia có xác xuất 90% là thuộc về bọn họ.
Ngừng lại trầm tư một hồi, cảm thấy thời gian vẫn còn quá sớm, chỉ mới là đầu giờ trưa, Đình Tấn bỗng nhiên nổi hứng, quyết định ghé qua nhìn xem thử, quy mô cứ điểm của thế lực lớn nhất nhì trên thế giới này liệu sẽ trông ra làm sao.
Lơ lửng trên độ cao cách mặt đất 40 mét, lại thêm ánh sáng ban ngày chói chang, Đình Tấn hóa thành một chấm đen nhỏ giữa bầu trời, điều đó vô tình làm cho những người bên dưới mặt đất rất khó phát hiện ra hành tung của hắn.
Trái ngược lại, Đình Tấn từ trên cao nhìn xuống thì trông thấy hết toàn bộ khung cảnh bên dưới cứ điểm, không có gì giấu được khỏi tầm mắt của hắn.
Càng đến gần, tình cảnh bên trong cứ điểm càng hiển lộ rõ ràng hơn trong mắt Đình Tấn. Từ ngoài xa đã trông thấy nó rất to, nhưng đến khi lại gần thì mới biết, nó khổng lồ đến mức độ nào.
-“Quả không hổ danh thế lực lớn nhất nhì thế giới.”
Ngắm nhìn thoáng qua một cái thôi, Đình Tấn đã không kìm được nổi lên một hồi cảm thán trong lòng. Nếu so sánh về quy mô, cứ điểm của [The Alliance] lại có vẻ nhỏ hơn rất nhiều so với tòa cứ điểm này.
Chưa nói đến sự chênh lệch về diện tích giữa hai cứ điểm, chỉ cần thấy bốn bức tường thành hợp kim, ngăn cách trung tâm cứ điểm với thế giới bên ngoài thôi thì đã đủ để thấy, tài lực của [Rothschild] mạnh mẽ đến nhường nào.
Lại nói, cứ điểm của bọn họ được đặt trên một ngọn núi trọc, xung quanh cây cối đều đã bị chặt gãy hết, để lộ ra một sườn trọc dốc đứng, kéo dài xuống tận khu đất bằng bên dưới.
Với vị trí địa lý như vậy, một khi quái vật đường bộ muốn công lên được tới cứ điểm, nếu không trả lấy một cái giá thật lớn thì quả thật là không cách nào làm được.
Thế nhưng bấy nhiêu đó cũng chưa phải là tất cả, bên trong cứ điểm, Đình Tấn còn thấy có một tòa công trình kiến trúc đặc biệt của hệ thống nữa, chính là tòa [Tháp Năng Lượng] quen thuộc.
Theo Đình Tấn suy đoán, đây rất có thể là phần thưởng dành cho công hội khi được thành lập, với vị trí sớm thứ hai sau [The Alliance].
Ngoài những thứ đó ra, kiến trúc được người chơi xây dựng bên trong cứ điểm cũng là một thứ làm Đình Tấn kinh ngạc không kém bao nhiêu.
Phía sau bức tường thành hợp kim, khu vực nội địa bên trong cứ điểm đâu đâu cũng có nhà cửa được người chơi xây dựng, gần như đã chiếm trọn cả đỉnh ngọn núi trọc đấy.
Ước tính sơ qua, mỗi nhà có thể chưa một đội 10 người, và toàn bộ cứ điểm có thể đủ chỗ để cho hơn 5 triệu người cùng vào ở một lúc.
Cứ như vậy mang theo ngạc nhiên này đến kinh ngạc khác, Đình Tấn chậm rãi điều động [Khống Vật Thuật], phi hành xuyên suốt qua khắp cả khu cứ điểm thuộc về hội [Rothschild].
Hắn cực độ cẩn thận quan sát toàn bộ khu vực phân bố kiến trúc cùng với các đội người chơi canh gác bên trong đó, đây xem như là một loại thói quen, ‘Biết Địch Biết Ta, Trăm Trận Trăm Thắng’.
Bất chợt, ngay tại thời điểm Đình Tấn phi hành đến cánh cổng tường thành phía tây, hắn bỗng nhiên phát hiện ra một điểm đặc biệt, miệng không kìm được kinh hô ra thành tiếng.
-“Ồ… lại điều động đông người như vậy? Chẳng lẽ là đi đánh Boss?”
Trước đó, bởi vì có các tòa nhà kiến trúc và bức tường thành hợp kim che khuất, Đình Tấn không tài nào thấy rõ được. Chính vì vậy, cảnh tượng hoành tráng đột ngột đập vào trong mắt, làm cho toàn bộ sự chú ý của hắn đều bị dẫn dắt ra ngoài.
Không biết vì nguyên do gì, đang có rất nhiều người chơi ở bên trong cứ điểm nối bước nhau ùn ùn đi ra bên ngoài, số lượng đoán chừng đã có hơn triệu người.
Khung cảnh không khác gì một bầy kiến lửa tràn ra khỏi tổ, nhấn chìm mọi thứ trên đường đi của nó, chỉ để lại một cơn lũ quét màu đen trong mắt người quan sát.
Đình Tấn cực kì thận trọng, không dám bay lại quá gần khu vực không phận phía trên đầu bọn họ, vì tránh để cho bóng ảnh của mình phản chiếu xuống bên dưới, gây ra sự chú ý cho đối phương.
Thời gian nhỏ giọt từng giây từng phút trôi qua, người chơi càng lúc càng đông mà không có dấu hiệu ngừng lại chút nào.
Tiếng cười nói ồn ào vui như đi trẩy hội của đoàn người vang vọng lên cả một phiến địa vực, dẫn đến tâm tình của Đình Tấn cũng theo đó mà bị kéo lên cao.
Mãi đến tận thời điểm, Đình Tấn ước chừng đối phương triệu tập không dưới 3 triệu người, thì cũng là lúc người chơi từ bên trong cứ điểm mới ngừng lại, không còn đi ra ngoài nữa.
-“Đi săn Boss? Đi dọn quái? Đi tìm tài nguyên?…”
Trong đầu Đình Tấn không ngừng quanh quẩn mấy câu hỏi về mục đích của đối phương.
Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào một nhóm tiểu đội năm người dẫn đầu đại quân đoàn. Phỏng chừng bọn họ chính là người phụ trách chỉ huy cho lần hành động này.
Đối với hội [Rothschild], Đình Tấn dĩ nhiên biết rõ, đó chẳng những là một gia tộc lớn nổi tiếng trên thế giới, mà còn chắc chắn 100% sẽ trở thành kẻ địch của [The Alliance] và hắn trong tương lai.
Hết thảy bởi vì những ai mang họ [Rothschild] đều sẽ là kẻ thù không đội trời chung của Lý Uyên, người nắm quyền lực lớn thứ hai trong [The Alliance], chỉ đứng sau Đình Tấn.
Đồng thời, ngay khi lần đầu tiên gặp mặt và đưa ra lời mời chào, Đình Tấn đã hứa với nàng một điều rằng, hắn sẽ giúp nàng thực hiện nguyện vọng của mình, đánh đổ gia tộc Rothschild.
Hiện giờ Đình Tấn dù cho có muốn ngăn cản nàng thì cũng có thể sẽ thành công, nhưng nhất định chỉ có thể tạm thời giữ lại ý định báo thù của nàng trong một đoạn thời gian ngắn, chứ không thể nào ngăn cản nàng mãi mãi được.
Nếu như cố nhiên làm quá mức, vậy thì khẳng định Lý Uyên sẽ lập tức rời đi [The Alliance], và Đình Tấn phải mất đi một người bạn, một nhân tài cùng đồng hành.
Đó là điều mà hắn cực độ không muốn nhìn thấy nhất, bởi trong mắt hắn, chống đối với một cái thế lực cường đại sẽ chẳng là gì, so với việc mất đi những người mà hắn xem là anh em, là thân nhân của mình.
Suy cho cùng, có gây thù trước hay chuốc oán sau thì cơ hồ đều giống nhau cả mà thôi.
Một khi đối phương đại quy mô điều động với mục đích để đi săn Boss, Đình Tấn thật sự không ngại lại một lần nữa biến thành một tên cướp đường, tương tự như lần đã từng làm với [The Throne] trước đây.
-“Mặc kệ, gặp ta hôm nay xem như các ngươi xui xẻo.”
Thông qua một hồi lâu suy nghĩ, Đình Tấn liền dứt khoát tóm gọn lại trong một câu ngắn gọn, khóe miệng cũng bất tri bất giác kéo lên một vòng cung tà mị, chậm rãi điều động [Khống Vật Thuật] phi hành theo đuôi đoàn người.
…
-“Kỳ lạ… cần phải đi xa như vậy sao?”
Mặt trời dần dần ngã xuống hết về phía Tây, đoán chừng thời gian cũng đã khoảng 3 – 4 giờ chiều, Đình Tấn đã theo sát đoàn người kia suốt một đoạn đường dài, nhưng dường như bọn họ vẫn chưa có dấu hiệu gì là muốn đến nơi, điều đó không khỏi khiến nội tâm của hắn phát sinh một chút cảm giác khó hiểu, cùng lo lắng.
Dưới tình huống đó, Đình Tấn buộc lòng phải suy đoán lại từ điểm khởi đầu, nối ghép các giả thuyết đang có trong tay lại với nhau để đưa ra lập luận chính xác nhất.
-“Người đông… hành động giữa tháng… đi ra ngoài rất xa cứ điểm… hành động lặng lẽ, có thể sẽ diễn ra trong đêm…”
Đình Tấn như một gã tâm thần không ngừng lẩm bẩm, thì thào từng câu không đầu không đuôi trong miệng, nhưng càng nghĩ đầu óc hắn càng loạn, đôi chân mày vô thức kéo chặt lại với nhau, bởi lẽ hắn không thể hiểu được mục đích của đối phương là đang muốn làm gì.
Bất thình lình…
-“Lẽ nào…”
Đúng ngay tại khoảnh khắc Đình Tấn vừa ngẩng mặt lên, vô tình nhìn về phía mặt trời đang lặn dần xuống dưới đường chân trời, thì một tia linh quang bỗng dưng thoáng hiện qua trong đầu hắn.
Nắm lấy một tia ý nghĩ vừa xuất hiện đó, Đình Tấn cấp tốc nối liền từng điểm giả thuyết lại với nhau. Và chợt…
-“Không ổn!”
Tại hắn vừa hoàn thành suy đoán của mình, đồng thời ngoảnh mặt trông về phương hướng mà đoàn người của hội [Rothschild] đang hành quân để kiểm chứng, sắc mặt hắn bỗng nhiên đại biến.
Không hề có một điểm dư thừa hay chần chờ nào, Đình Tấn chớp nhoáng từ trạng thái tĩnh biến thành động, [Khống Vật Thuật] được hắn điều động đến tối đa, lao thẳng về phía trước mặt, nháy mắt đã vượt qua khỏi đoàn người của hội [Rothschild] bên dưới mặt đất.