- Hư Không Chi Đế ơi là Hư Không Chi Đế! Ngươi giam ta ở đây cả vạn năm rồi! Nay đã có một tên nhãi đã khiến ta đủ sức thoát ra! Vậy cái Giới vực đấy của ngươi lại phải lật tung lên lần nữa thôi!
Ở Hỗn Độn Thánh Địa, Nhẫn Dạ đang say giấc nồng thì đột nhiên nhìn thấy lại thân ảnh kia. Hắn giật mình tỉnh giấc, chỉ thấy thân ảnh kia liền lên tiếng:
- Ngươi tuy không phải vận khí chi tử nhưng ít nhất ngươi cũng rất mạnh mẽ rồi. Một kẻ còn mạnh hơn các ngươi rất nhiều sắp trở lại, hắn là bằng hữu của ta từ thuở hồng hoang.
Nhẫn Dạ liền khó hiểu hỏi thân ảnh kia:
- Nếu là bằng hữu của người vậy thì có vấn đề gì sao?
Thân ảnh ấy lại tiếp tục lên tiếng nhưng giọng điệu dường như có chút đau buồn:
- Hắn đúng là bằng hữu của ta! Nhưng sớm đã không còn là vậy rồi!
Nhẫn Dạ gãi đầu hỏi tiếp:
- Sao lại như vậy ạ?
Thân ảnh kia cũng tiếp tục trả lời:
- Vậy thì cũng để ta kể lại từ đầu vậy! Ta là Hư Không Chi Đế, là kẻ lập ra mảnh thiên địa này từ cái thuở hồng hoang kia. Và ta cũng chẳng phải người sinh ra ở đây, ta là từ thượng giới đến đây. Bằng hữu của ta thì được gọi là Chi Khu, ta thì được gọi là Đạo Cổ. Chúng ta đều là người ở thượng giới xé rách cái hư không mà đến đây.
Nhẫn Dạ hoang mang hỏi:
- Thế có thượng giới liệu có còn thứ gì trên cả thượng giới không vậy?
Đạo Cổ lắc đầu nói:
- Điều này thì ta không rõ, nhưng khả năng đó rất rất cao, và nó cũng chính là nguyên nhân ta và bằng hữu của ta phải rơi vào cái cảnh ngộ tương tàn này.
Nhẫn Dạ liền hỏi tiếp:
- Tại sao tiền bối ngài lại nói như vậy?
Đạo Cổ thở dài và kể lại với giọng điệu mang chút nhớ nhung cùng bi thương khó lòng mà tả lại:
- Năm đó ta và hắn cùng nhau đến nới này, lúc đó cũng chẳng có gì ngoài hai chúng ta. Ta và hắn đã lấy bản chất của không gian xung quanh mà tạo ra và đặt tên cho nơi này là Hư Không Giới. Cũng tạo ra thiên đạo nữa, rồi một ngày lại một tháng lại cả một vạn năm trôi qua. Sinh linh bách tính cũng càng ngày càng phát triển nhanh chóng. Nhưng đến một ngày…
Đạo Cổ dừng lại, hắn có chút ngập ngừng nhưng lại tiếp tục kể cho Nhẫn Dạ nghệ:
- Hôm ấy ta và hắn đi đến nơi chúng ta xé rách ra mà đi đến đây, thì đã gặp được một thứ gì đó không rõ nguồn gốc từ đâu. Chỉ thấy nó đã vô tình nhập vào Chi Khu, lúc ấy hắn cũng không có gì là nên lại tiếp tục trở về chăm sóc cho chúng sinh. Còn ta thì thấy một thứ gì đó đang cắn nuốt cả một mảnh hư không ở thượng giới kia. Vì để đề phòng việc bất trách nên ta đã dùng toàn lức mà đóng lại cùng phong ấn vết rách lại.
Hắn ngưng lại một lúc, tâm trạng dường như rất rối bời, Nhẫn Dạ thấy vậy liền đi ra mở của rồi gọi hắn:
- Trong này cũng có chút ngột ngạt với tiền bối người rồi! Có lẽ ra ngoài sẽ thoải mái hơn chút!
Ngồi trên đỉnh núi, ánh trăng chiếu xuống, Đạo Cổ thở ra một hơi rồi kể tiếp:
- Mọi chuyện như thế đã không sao, nhưng một cái vạn năm lại một cái vạn năm nữa. Chi Khu càng ngày càng thay đổi, hắn lấy chúng sinh làm đồ ăn thức uống. Mới đầu chỉ là chém giết, sau đó đến hấp thụ tu vi sau đó hắn càng lún sâu hơn. Rồi là đến ăn thịt uống máu của chúng sinh! Lúc đó ta đã phát hiện ra điều không đúng, hắn từng là một người đến con kiến cũng có thể mặc sức đánh đập hắn nhưng tuyệt nhiên hắn sẽ không đánh trả. Mà giờ hắn lại như vậy, sau cùng ta và hắn đã đánh nhau qua vô số thời đại của chúng sinh. Nhưng một lần sơ hở ta đã nhốt hắn vào Vực Sâu trong Hỗn Loạn Chi Không. Càng tìm hiểu ta mới nhận ra rằng…hắn thay đổi cũng là vì thứ đã nhập vào người hắn. Nhưng lúc biết đến đã quá muộn hắn đã không còn cứu được nữa rồi…
Nhẫn Dạ liền hỏi tiếp:
- Nghe như vẻ nơi đó ở rất xa và là một nơi ở tận cũng của Hư Không Giới. Vậy sao hắn vẫn thoát ra được vậy?
Đạo Cổ lắc đầu rồi nói:
- Chính ta cũng không biết, nhưng ta có để lại cấm chế ở đó, cấm chế đã kích hoạt chứng tỏ hắn đã thoát được ra ngoài!