- Này! Ta thấy đằng kia có động tĩnh khá lớn, chúng ta đi thử qua đó đi. Nhỡ đâu có cơ duyên gì thì sao?
Mấy người kia cũng thấy hợp lý nên cũng đều đồng ý đi về phía động tĩnh ấy. Dương Tử lúc này vẫn đang cũng với Yên Nhi tập trung sử lý xác của hai con yêu thú. Hắn quay sang nhìn Yên Nhi, khoé miệng bật chờ mỉm cười. Hắn nhớ lại khoảng khắc đầu tiên mà hắn đã gặp nàng. Cùng nàng đi bao nhiêu nơi, khám phá bao nhiêu chỗ cũng đã cùng nàng sử lý rất nhiều con yêu thú như bây giờ. Lúc thất thần hắn vô thức mà nói ra nhưng lại không kìm chế được mà phát thành tiếng:
- Yên Nhi này! Nếu giờ ta muốn theo đuổi muội, muốn cưới muội làm vợ muội đồng ý không?
Yên Nhi đang làm cũng dừng tay mặt đỏ bừng lên mà ấp úng nói:
- Huynh...huynh nói thật...thật à?
Dương Tử cũng hồi thần lại vừa lúc Yên Nhi hỏi xong câu ấy, hắn cũng chỉ nghe được đúng chữ à nên liền quay sang hỏi lại Yên Nhi:
- Muội bảo gì ta à?
Nàng cũng nhận ra hắn đã nói trong vô thức liền quay mặt đi mà đáp lại lời hắn:
- Không có gì đâu!
Vừa nói xong thì nàng lại ngại ngùng mà rạch một đường lớn lên người con yêu thú. Nhưng may mắn thay nàng lại tìm thây được một viên nội đan. Nàng quay sang nhìn Dương Tử mà oà khóc:
- Huhuhu cuối cùng ta cũng tìm được nó. Vậy là cha ta có thế được cứu sống rồi!
Dương Tử nghe thấy vậy mặt tuy có chút buồn nhưng hắn cũng đã chuẩn bị sẵn từ đầu rồi. Vì nghe lại lời kể của Yên Nhi thì cha nàng đã mất khi nàng mới có 20 tuổi. Vì vậy nên hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần nếu nàng ấy hoặc hắn gặp được là sẽ không thể dùng để cứu Nhẫn Dạ. Lúc này trên mặt đất thì đám người nghe thấy động tĩnh kia cũng chạy tới và đã mai phục sẵn. Nhưng vẫn có hai kẻ không làm theo vì thấy họ đã đến trước rồi. Dương Tử thì sử lý xác của yêu thú mẹ nhưng cũng chẳng tìm được gì. Hắn bỏ con dao xuống mà nói:
- Vậy mà nội đan cũng không có! Chán thật đấy.
Đang định đứng lên thu dọn đồ thì hắn thấy bản thân mình lại hấp thụ linh khi nhanh hơn vài lần. Hắn mới nhặt lại con dao rồi cắm thẳng vào đầu con yêu thú mà tách ra làm đôi. Dương Tử từ từ cầm nó lên mà cười lớn rồi nói:
- Hahahaha Vậy mà lại là cốt văn hoàn chỉnh!
Yên Nhi thấy vậy cũng thấy vui lây mà nói:
- Chức mừng Dương huynh gặp kì bảo!
Một lúc sau họ cũng thu dọn mấy thứ lấy được từ yêu thú lại để vào nhẫn không gian. Sau đó Dương Tử cũng mở ra cái trận pháp để Yên Nhi đi lên trước. Ba tên kia đã xông ra ngoài mà bao vây lấy Yên Nhi. Một tên đi ra trêu ghẹo Yên Nhi còn cầm tóc nàng lên mà ngửi rồi nói:
- Mĩ nữ này đêm nay bản gia muốn ngươi hầu hạ có được không?
Hai tên còn lại cùng trào phúng mà trêu ghẹo nói những lời lẽ thô tục để miêu tả Yên Nhi:
- Haha con điếm này mà được Long Phá Huynh thì lại là phúc lớn của nhà nó đấy.
Một tên đi đến đẩy Yên Nhi làm nàng ngã xuống, tên Long Phá kia cũng tóm áo của Yên Nhi mà kéo nàng dậy. Còn sẵn tay xé áo nàng khiến nàng chỉ còn bộ nội ý mỏng manh. Dương Tử vừa thu lại mấy trận kì xong đi lên thì thấy cảnh Yên Nhi bị chúng bắt nạt. Hắn lập tức sôi máu không kiềm chế được mà toả ra sát khí ngập trời. Hắn từng bước đi gần lại chỗ của mấy tên kia, còn phía lũ kia đang chuẩn bị làm chuyện đồi bại thì bông dưng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Một tên lên tiếng nói:
- Hay chúng ta đưa con điếm này về đã đi Long Phá Huynh, ta cảm thấy ở đây hơi lạnh quá rồi thì phải!
Vừa nói xong thì Dương Tử cũng gặt đầu hắn đi, cầm đầu tên đấy trên tay hắn tiếp tục toả ra sát khí mà lại nói với dọng điệu rất nhẹ nhàng với điệu cười híp mắt của ngày nào:
- Cho ta tham gia với có được không?
Lúc này hai người không tham gia cùng ba tên này cũng đã hơi cắn rứt mà dừng lại. Một người nói:
- Mặc Sầu huynh à chúng ta phải quay lại thôi! Thấy chết mà không cứu ta thấy trong lòng không yên!
Mặc Sầu cũng đáp:
- Tịnh Y muội nói cũng đúng giờ có lẽ vẫn còn kịp!
Hai người vừa quay lại tới nơi đã thấy cảnh tượng thảm khốc vô cùng. Họ đang thấy thằng nhân vật chính đang tỏa ra sát khí nồng nặc và vẫn có kiểu cười híp mắt lại. Nhưng lại không nhẹ nhàng như bề ngoài, hắn bẻ từng ngón tay bẻ từng đốt xương của tên Long Phá kia. Khiến hắn kêu la không ngừng, một hồi hắn cùng cố hết sức để nói ra vài từ:
- Làm...làm ơn giết...tôi đi!
Sau khi tên kia kiệt sức mà chết Dương Tử vẫn chưa tha cho hắn mà lấy hồn phách của hắn ra. Một tay xé ra không gian xuống Hoàng Tuyền Âm Thủy, rồi xem thần hồn hắn xuống. Sau đó hắn cũng đi tới chỗ của Yên Nhi mà đế nàng lên. Nàng vì phải chịu lạnh lâu cộng việc bị chúng trêu đùa nên đã ngất trong ấm ức. Hắn bế nàng lên mặc vào cho nàng bộ y phục mới mà cho nàng uống thuốc để chóng hồi phục. Làm xong hắn quay lại mà nói:
- Nhìn đủ chưa?
Mặc Sầu và Tịnh Y cũng đành đi ra, nhưng họ rất rụt rè. Dương Tử cũng hỏi luôn:
- Hai ngươi không phải người của chúng đúng chứ?
Mặc Sầu cũng không giấu diếm mà nói thẳng:
- Trước khi tới đây thì hai ngươi bọn ta có đi chung với chúng để kiếm thảo dược nhưng vì thấy chúng định tấn công hai ngươi không đông ý nên đánh bỏ đi.
Dương Tử nghe vậy cũng hỏi tiếp:
- Vậy sao còn quay lại?
Tịnh Y cũng lên tiếp đáp lời hắn:
- Bọn ta thấy có chút khó chịu, không yên trong lòng vì bỏ hai người lại nên mới quay lại. Ai ngờ...
Dương Tử thấy vậy cũng quay lưng rời đi:
- Vậy cảm ơn ý tốt của hai người! Ta là Dương Tử có việc gì thì cứ đến Đông thành tìm ta. Đi trước đây!
Mặc Sầu và Tịnh Y cũng thờ phào nhẹ nhõm khì thấy hắn rời đi. Mặc Sầu liền nhận ra mà nới với Tịnh Y:
- Tịnh Y muội hình như đó là Dương Tử điện chủ của Sát Phạt Điện. Là người chúng ta đang hướng tới đấy!
Tịnh Y nghe vậy mắt sáng rực lên mà nói:
- Không thể ngờ ta lại gặp được ngài ấy ở đây!
Nhẫn Dạ vì đã thôi động chiếc vòng cổ bay đi tìm thảo dược đúng lúc bay ngang qua mà nghe thấy. Mặt giật giật mà nói:
- Đây là Fan cuồng mà Chí Dũng nói tới à!