Mục lục
Võ Đạo Chi Lộ - Lục Thế Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tử sau khi giết chết Quân Lí thì đã nhanh chóng bay về tông môn chữa trị cho mọi người. Vừa bay về tới nơi, hắn đã sững sờ khi thấy nơi này không còn tông môn hắn lập lên nữa. Hắn quỳ xuống gào lớn:

- Cái quái gì đang xảy ra vậy! Tông môn của ta đâu!

Cứ nghĩ rằng họ đã bị đám cặn bã thánh tộc giết chết, Dương Tử bộc phát ra sát khí quần quận. Trong nháy mắt thân ảnh hắn đã biến mất, vài ngày sau hắn cũng tiến tới nơi chúng ở. Liên tục chém giết đám thánh tộc trong 12 ngày, Dương Tử lúc này giống như một gã đồ tể. Vừa đi vừa chém hết tên này đến tên khác, Dương Tử gào lên:

- Nay ta muốn toàn tộc các ngươi bồi táng cùng với người thân bằng hữu của ta!

Sau câu nói ấy là những vụ nổ liên tục xảy ra, một tên thánh tộc bị cụt tay vẫn đang hoảng sợ mà chạy trốn. Hắn thấy Dương Tử, không cam tâm hắn gào lên:

- Cớ gì ngươi lại diệt tộc ta chứ?

Một kiếm vung đến, đầu tên ấy lìa khỏi cổ, Dương Tử chỉ lạnh nhạt đáp:

- Các ngươi không nên tồn tại ở đây!

Lúc này Dương Tử đã trở thành một nỗi sợ đến cùng cực của lũ Thánh Tộc. Sát khí ngút trời toả ra, hắn gào lên:

- Tại sao?

Nhưng đột nhiên có một giọng nói phát ra:

- Cha? Người trở về rồi đấy ạ?



Dương Tử quay lại, Lôi Tuyết chạy tới, nhảy vào lòng Dương Tử rồi khóc lớn. Hắn vẫn tưởng đây là ảo giác nên vẫn xoa đầu cô bé rồi nói:

- Cha sẽ trả thù cho mọi người!

Bắc Phi cũng cùng với bốn cô vợ còn lại của hắn đi tới, Dạ Hy liền hỏi Dương Tử:

- Chàng định trả thù ai vậy?

Linh Nhi cũng nghiêng đầu hỏi:

- Mà huynh có mang quà về cho bọn ta không đó?

Hình Ân thì oà khóc mà nói:

- Huynh...huynh an toàn là tốt rồi.

Yên Nhi và Bắc Phi đồng thanh nói:

- Đừng có toả ra sát khí của huynh nữa! Mọi người đều bị huynh doạ sợ rồi đấy!

Dương Tử lúc này cũng nhận thức được rằng, mọi thứ chỉ là do hắn nghĩ quá nhiều. Chỉ là hắn đã quá sợ hãi rằng, người thân của hắn sẽ bỏ mạng dưới tay lũ Thánh Tộc. Dương Tử vẫn chỉ tay lên rồi nói:

- Có cha này mẹ này, có cả Tiểu Nhu, có tất cả mọi người. Ta...r..rất mừng khi mọi n..người v....ẫn bình an.

Dứt câu hắn cũng ngất lịm đi, đắm chìm trong huyết sắc quá lâu khiến cơ thể Dương Tử mệt mỏi đến quá độ mà ngất đi. Cổ liền quay sang hỏi Thiên Tôn:

- Đây là kẻ mạnh nhất của nhân tộc chúng ta á?

Thiên Tôn liền khó chịu đáp:

- Không phải!

Cổ cũng xoa cằm mà nói:



- Cũng không phải không thể chứ nhỉ?

Thiên Tôn liền nói tiếp:

- Hắn là yêu nghiệt! Đám như chúng ta gọi là thiên tài, thì hắn sẽ được gọi là siêu cấp yêu nghiệt thiên tài.

Cổ trước giờ hay đề cao người khác, nhưng lần đầu hắn thấy một kẻ như Thiên Tôn mà viết khen người khác. Hơi khó tin Cổ liền nhìn sang mọi người, chỉ thấy ai cũng thừa nhận. Lăng Lịch liền nói:

- Nếu hắn không đánh bại ta, chắc ta cũng sẽ không nghĩ biện pháp để mạnh lên đâu. Đừng nhìn hắn bây giờ mà nghĩ hắn là lão quái ẩn cư nghìn năm, không tính cái thời gian ở nhưng thế giới khác. Hắn cũng chắc mới hơn 90 tuổi hay đại loại vậy thôi.

Hoàng Tuyền cũng thán phục mà nói:

- Đúng là siêu cấp yêu nghiệt thiên tài, không ngờ tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể vươn xa như thế. Không biết thành tựu của hắn sau này sẽ lớn đến mức nào đây.

Thông Tuệ và Cơ Minh liền đồng thanh nói:

- Không thể đong đếm được!

Tuyết Lan cũng đơ người ra hỏi:

- Chắc cũng không khoa trương đến như vậy đâu nhỉ?

Hoa Lan cũng nói:

- Không đâu, đến thần hồn hay là thức giới của thằng nhóc cũng cường đại quá mức.

Mọi người cũng dừng lại cuộc trò chuyện mà cùng nhau về Hỗn Độn Thánh Địa. Cha mẹ Dương Tử lúc này cũng đã yên lòng khi thấy con trai mình có thể bình an trở về. Triều Minh và Tiểu Nhi cũng đi đến thăm hắn, khoảng thời gian không lâu trước đó. Tiểu Nhu nhận được trợ giúp của Long Tổ mà đã tiến hành thanh tẩy huyết mạch lần cuối. Nhưng cũng kịp thời hoàn thành mà tiến đến thăm cha già của mình. Sau hai hôm Dương Tử cũng đã tỉnh lại, hắn được mọi người hỏi thăm rất nhiều. Danh tiếng của hắn đã vang rộng cả Hư Không Giới, khiến không ai là không biết đến hắn. Sau khi tiễn khách về, Lôi Tuyết và Tiểu Nhu liền bằng cánh nào đó hoá nhỏ lại chui vào lòng Dương Tử. Hắn xoa đầu hai cô bé mà hỏi:

- Hai đứa vẫn chưa lớn hay sao mà vẫn nằm trong lòng ta vậy?

Lôi Tuyết liền phồng mà lên nói:

- Cha lừa tụi con! Cha nói là sẽ rất nhanh trở lại mà, sao đến nay cha mới về.

Tiểu Nhu cũng nói:

- Muội ấy nói đúng! Cha lừa cả mẫu thân nữa!

Yên Nhi đi vào trong, cô nàng lên tiếng:

- Được rồi! Hai đứa đừng trách cha con nữa, cha của hai đứa còn phải trải qua khoảng thời gian dài hơn so với chúng ta nhiều.

Hình Ân cũng đến, cô nàng bế hai đứa nhóc lên mà nói:


- Vậy nên không được trách cha nữa biết chưa?


Hai đứa cũng chỉ biết đồng thanh đáp:


- Dạ biết ạ.


Rồi nhanh chóng đuổi hai nhóc con kia đi, của phòng đóng rầm lại. Lúc này cả năm cô vợ hắn cũng đã đều ở trong phòng, ai nấy cũng đều mặc nhưng đồ mát mẻ nhất. Đều để hiện ra những đường cong quyến rũ của mình, cả năm cô nàng đều nói:


- Chàng phải đền bù cho tỷ muội chúng ta đấy!


Người đời có long tranh hổ đấu còn Dương Tử, Long đấu ngũ phượng. Lúc này ở phương xa, một cái Đoạt Thế Thông Đạo xuất hiện. Tên Quân Lực từ từ hiện ra, hắn cười lớn rồi nói:


- Nơi này rất thích hợp làm thứ đó nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK