- Điện chủ! Phía đông 1 ngàn dặm có một con cửu giai yêu thú!
Dương Tử há hốc mồm mà hỏi lại:
- Ngươi không nhầm chứ?
Đáp lại hắn là cái gật đầu liên tục của đệ tử kia, hắn hạ lệnh toàn bộ người trong điện chuẩn bị vũ khí tiến đến nơi đó. Nhẫn Dạ cũng lên tiếng ngăn cả Dương Tử lại:
- Nhóc đần làm vậy nguy hiểm cho mọi người đấy! Từ từ cũng không sao!
Dương Tử vì quá vui mà giờ mới nhớ ra việc một con Cửu Giai Yêu Thú thực lực đã bằng Phá Hư Đỉnh Phong rồi. Hắn lại ủ rũ mà lên tiếng nói:
- Mọi người cứ tập luyện tiếp đi kể cả tất cả đều đi cũng chỉ là cuộc thảm sát một chiều thôi!
Mọi người thấy vậy cũng đành quay về tập luyện tiếp, còn Dương Tử thở dài mà nói với Nhẫn Dạ:
- Lại để mất cơ hội cứu người rồi!
Nhẫn Dạ cũng lên tiếng đáp lời hắn:
- Vậy không hứng thú đi xem con Cửu Giai Yêu Thú đấy có Cốt Văn không à?
Dương Tử cũng lấy lại tâm trạng mà gọi Hữu Nha và Tân Hàn ra:
- Hữu Nha! Tân Hàn! Hai đứa ra đây ta bảo.
Hữu Nha và Tân Hàn cũng tốc tức bay tới cung kính đáp lại lời Dương Tử:
- Có thuộc hạ! Điện chủ có gì phân phó ạ?
Dương Tử vừa lấy mấy lọ đan dược ra đưa cho hai người mà nói:
- Đan Dược cho mọi người đây, cũng đưa một vài đệ tử đến trong thành nhận ủy thác của người dân đi. Con giờ ta sẽ đi có việc, các ngươi có gì cứ truyền âm tìm ta.
Hữu Nha và Tân Hàn cũng đồng thanh đáp:
- Đã rõ thưa điện chủ!
Sau đó Dương Tử bay lên vận hết tốc lực về phía Đông, phía Yên Nhi nàng ta vừa đặt chân xuống nơi đấy thì cũng bị cuốn vào một trận chiến của mấy tên tranh giành yêu thú. Sau khi hắn đi Hữu Nha lập tức tìm vài người có thực lực cao đến mà nói:
- Các ngươi vào thành tạo ra nơi nhận ủy thác của người dân. Cũng cầm lấy lọ đan dược trị thương này đi, nhớ phải cản thận chút đấy.
Mấy người kia cũng đồng thanh đáp:
- Ta phân điện chủ!
Trên đường bay đi Dương Tử cũng sắp xếp một trận pháp nho nhỏ để mở ra truyền âm với chỗ Bắc Phi trước. Hắn liền gọi ngay cho Bắc Phi và nói:
- Bắc Phi,Bắc Phi là ta đây. Muội vẫn ổn chứ ta cũng đã mở ra nơi truyền âm rồi này. Còn hai người Dạ Hy và Linh Nhi ta vẫn chưa xách định được họ ở giới vực nào nên cũng đành chịu!
Bắc Phi nghe thấy vậy cũng vui mừng hỏi hang hắn liên hồi:
- Này huynh có sao không vậy, có ăn uống đầy đủ không đấy. Tình trạng bây giờ ổn không đấy?
Dương Tử thấy vậy cũng vui vẻ đáp lại:
- Ta không sao đâu! Nhưng thuật truyền âm này chỉ sài được một vài lần một tháng mà hơi ảnh hưởng đến thần thức. Nên ta sẽ đi trước vậy, thế nhé muội bảo trọng nha!
Bắc Phi thấy hắn bình an cũng yên tâm mà tiếp tục luyện đan. Dương Tử bấy giờ sau một hồi bay hết sức cũng tới được nơi. Hắn lại vô tình va vào Yên Nhi khi nàng ta đang cố chạy khỏi mấy tên nào đấy. Dương Tử cũng vui vẻ hỏi Yên Nhi:
- Lại là cô nương à? Sao cô nương cũng ở đây vậy?
Yên Nhi cũng dừng lại đáp lời Dương Tử:
- Ta đang đi qua đây thấy có động tĩnh ai ngờ bắt gặp chúng.
Một trong ba tên kia cũng bay lên mà chửi vào mặt Dương Tử:
- Thằng chó khốn kiếp dám đánh chủ ý lên con tiện tỳ này của lão tử. Muốn chết đấy à?
Dương Tử nghe vậy mặt nổi gân máu từ từ quay lại nhìn hắn với ánh mắt như quỷ đói. Áp lực mà Dương Tử toả ra cũng rất lớn, khiến đám người kia sùi bọt mép mà rơi xuống đất. Hắn phủi người vì vừa bị tuyết rơi trúng còn vừa nói:
- Đấy là các ngươi tự chuốc lấy đấy nhá!
Yên Nhi cũng cảm ơn hắn:
- Cảm ơn thiếu hiệp!
Dương Tử cũng quay lại nhẹ nhàng nói với Yên Nhi:
- Cô nương về trước đi ở đây nguy hiểm lắm!
Nói xong hắn đang quay lưng lại rời đi thì Yên Nhi đã nắm lấy áo hắn mà nói:
- Ta tên Yên Nhi. Ta có thể đi cùng huynh có được không?
Dương Tử cũng nhẹ nhàng quay lại đáp lời:
- Cũng được thôi, nhân tiên ta là Dương Tử và muội cũng theo sát ta chút đấy!
Yên Nhi cũng nhẹ nhàng gật đầu đi theo hắn, họ đang đi thì bầu trời bây giờ cũng đã rơi tuyết. Khiến khung cảnh của cặp đôi này cực kì lãng mạng nên thơ. Nhưng đột nhiên có một tiếng động rất lớn từ phía trước vang đến. Hai người bỏ lại khung cảnh lên thơ ấy mà tức tốc chạy tới hướng phát ra âm thanh. Ngay sau đó họ cũng đã tới nơi, hai người đều rất ngờ về nơi phát ra tiếng động kia. Nơi đấy chỉ có hai con yêu thú một bé một to nhưng cũng đều đã chết. Và cũng có xác của một tên cường giả nằm ngay dưới cái hố to đùng cùng hai con yêu thú đấy. Dương Tử lập tức bay lên lấy trận kì ra vẽ ngay lên một trận pháp cấp cao, xong việc hắn hạ xuống nới với Yên Nhi:
- Vậy ta tìm xem chúng có nội đạn và cốt văn không đi!
Yên Nhi cũng vui vẻ mỉm cười đáp:
- Được ạ!
Dương Tử bấy giờ đỏ bừng mặt lên quay ra chỗ khác mà tự nói với bản thân:
- Cái gì chứ muội ấy có nhất thiết hiết phải làm vậy không chứ?
Yên Nhi cũng ngó ra mà hỏi Dương Tử:
- Huynh không sao chứ?
Dương Tử cũng đáp lại nhưng có chút lúng túng:
- Ta...ta không sao đâu!
Cách đó không xa cũng có một số tên đang đi về phía họ mà họ không hay biết