- Ta lúc đó thổ lộ với hắn có liệu bây giờ có đang đứng trên đấy không?
Dương Tử cũng nhìn thấy cô nàng tiến đến mời rượu cô, hắn liền hỏi Kiều Oanh:
- Có điều gì làm muội phiền lòng đấy hả?
Kiều Oanh vẫn không nghĩ đấy là Dương Tử cũng liền trả lời:
- Cũng có chút! Mà người là ai sao dám xưng huynh gọi muội với ta?
Nói xong cô nàng đập bàn ngẩm lên nhìn, nhận ra đó là Dương Tử cô nàng liền vội vàng giải thích:
- X...xin lỗi Dương Huynh! Ta không ngờ đó lại là huynh nên có chút thất lễ rồi! Mong Dương huynh bỏ qua cho!
Dương Tử liền xua tay nói:
- Không sao đâu! Vậy ta mời muội một ly được chứ?
Kiều Oanh cũng gật đầu, hai người họ vừa uống xong thì Nam huynh và Hương muội đã đến chúc mừng Dương Tử. Kiều Oanh cũng chỉ đứng đó nhìn họ nói chuyện, nàng bất giác mỉm cười. Nàng cũng như hiểu ra gì đó ngồi xuống mà lại nghĩ:
- Vậy là đủ rồi! Nhìn thấy huynh ấy vui vẻ hạnh phúc cũng làm ta thấy vui rồi!
Lúc này Thanh Kỷ cũng nhìn sang đệ đệ mình nói:
- Người ta có hơn đệ bao nhiêu tuổi đâu mà đã có cả vợ rồi! Vậy bao giờ đệ mới cho ta một nàng dâu đây?
Triều Minh đang ăn liền phụt hết ra cười trừ, ngoảnh mặt đi chỗ khác hắn nói:
- Chắc cũng sớm thôi!
Hắn quay ra lúc này cũng đã vô tình nhìn thấy Tiểu Nhi, hắn thầm nghĩ:
- Người con gái này thật đẹp, như tiên nữ hạ phàm vậy!
Thanh Kỷ véo tai hắn mà nói:
- Đệ lại dám bỏ qua lời ta nói hả?
Lúc này cô đệ tử Thanh Di đi cùng với Bắc Phi tiến đến, nhảy vào ôm Thanh Kỷ mà nói:
- Mẹ! Con muốn lấy chồng!
Thanh Kỷ liền khó hiểu hỏi:
- Ai chịu được tính cách của con vậy? Mà ai cho con yêu đương sớm thế!
Thanh Di phồng má lên nói:
- Chả phải mẹ đã bảo chú phải cưới vợ rồi sao! Con cũng muốn cưới chồng rồi!
Thanh Kỷ lúc này như một con ác quỷ mà hỏi:
- Thằng nào làm con ra nông nỗi này, nói cho mẹ! Mẹ sẽ thiến hắn cho con xem!
Thanh Di liền nói:
- Con thấy Bắc Phi cô cô bảo là được nên con mới hỏi mẹ đó!
Thanh Kỷ cũng bất lực với cô con gái này của mình, Triều Minh liền lên tiếng nói:
- Thế cháu còn định cưới trước cả ta ấy hả? Sao ai cũng cưới vậy?
Thanh Kỷ và Thanh Di đồng thanh nói:
- Đệ vẫn là cẩu độc thân đấy!
- Chú vẫn là cấu độc thân đấy!
Nói xong hai người rời đi để lại Triều Minh đang chết trong lòng nhiều chút. Bên phía bàn của hội người già, Nhẫn Dạ đặt cốc cafe xuồng mà hỏi Chí Dũng:
- Này Chí Dũng! Cái cốc ngươi cho ta uống là gì vậy? Vị nó lạ quá khác hoàn toàn trà với cả cũng đăng đắng nữa?
Chí Dũng nhìn Nhẫn Dạ như nhìn tên nhà quê mà nói:
- Đây là Cà Phê! Uống ít thôi tối mi không ngủ được đâu đấy!
Người già nhất liền lên tiếng:
- Nghịch đồ sao ngươi không nói sớm! Vi sư đã uống hết hai cốc rồi đấy!
Dứt câu Hằng Thiên tóm cổ Chí Dũng lên dật đi dật lại, chỉ thấy Chí Dũng bình thản quay mặt đi chỗ khác mà đáp lại câu hỏi của sư phụ mình:
- Người là kẻ uống đầu tiên khi con mới mang nó ra đấy!
Hằng Thiên cũng ho hai tiếng rồi bỏ hắn xuống mà nói:
- Khụ khụ, thế cho ta thêm chút được không?
Chí Dũng đến cạn lời với vị sư phụ đáng kính của mình mà lắc đầu nói:
- Không được! Người già uống nhiều sẽ có hại cho sức khoẻ!
Cơ Minh đang cầm cốc trà uống nhìn thấy cảnh Hằng Thiên đang năn nỉ Chí Dũng cho hăn uống cafe thì lắc đầu nói:
- Cũng chẳng thích hợp với ta!
Xong hắn tìm được một bàn trống rồi ngồi xuống, vừa ngồi xuống hắn quay sang nhìn thấy một người. Hắn lên tiếng nói trước:
- Ta đã tới đây trước mong bằng hữu rời đi, ta không thích ồn ào cho lắm!
Kiều Oanh liền nói lớn:
- Gì chứ! Rõ ràng bản cô nương ngồi đây trước mà sau đó ngươi tự tiện ngồi vào chứ? Lấy cớ gì mà đuổi ta đi!
Cơ Minh cũng đành nhân nhượng mà nói:
- Vậy ta mời cô cốc Thanh Linh Trà này vậy, coi như ta mở lời xin lỗi!
Kiều Oanh thấy hắn mời vật quý như thế cũng đáp lời:
- Vậy bổn tiểu thư sẽ tha cho ngươi vậy!
Hai người cầm cốc trà nên cùng nhìn gia đình của Dương Tử, lúc này hệ thống phát nhiệm vụ cho Cơ Minh. Nó nói:
- Túc chủ lần này có nhiệm vụ rất đơn giản, đó là xem bói cho ba người ở gần nhất. Thời gian còn 30 phút, phần thưởng sẽ là Đan độ phá Thiên Đạo Kì, Và 5000 điểm thần nhãn.
Nghe vậy Cơ Minh liền chạy đến bàn bên cạnh xem bói cho họ, rồi hắn bị họ đuổi đi. Hắn trở về chỗ ngồi bực tức nói:
- Ta chỉ nói sự thật thì có gì sai chứ?
Kiều Oanh nhâm nhi cốc trà mà nói:
- Sự thật thì mất lòng, không phải ai cũng có thể chấp nhận nó.
Cơ Minh liền quay sang hỏi cô:
- Vậy cô nương muốn xem bói không? Ta nói trước là ta chỉ nói những gì ta nhìn thấy đấy! Và cũng nói thẳng ra chẳng nói giảm nói tránh gì đâu đấy!
Kiều Oanh cũng chìa tay ra, cô nàng lúc này nhìn Cơ Minh, mái tóc của cô nàng xoã xuống đã khiến Cơ Minh nhìn và đỏ mặt. Cô nàng liền nói:
- Vậy thì xem cho ta 20 năm nữa ta có chuyện gì không đi!
Cơ Minh liền dùng thần nhãn xem thử, hắn liền gào lên:
- Không đời nào!
Kiều Oanh khó hiểu hỏi hắn:
- Có chuyện gì vậy?
Cơ Minh đỏ mặt đáp:
- 20 năm sau nàng sẽ là vợ ta, ta và nàng sẽ có hai đứa con một trai một gái!
Kiều Oanh ngớ người ra hỏi:
- Không đùa chứ?
Cơ Minh liền đáp:
- Ta đã nói rồi, ta chỉ nói sự thật!
Cô nàng hoảng hốt hét lên:
- Không đời nào ta cưới một đạo sĩ thối như ngươi!
Bầu không khí lúc này vô cùng vui vẻ, nhưng trái lại với Đan Dược Trường. Diệp Thiên Tông mây đen che phủ u ám vô cùng để tử trong tông tinh thần suy sụp. Còn Diệp Huyền vẫn ở mật thất, hắn lúc này đã sắp làm xong việc hắn đã dự tính từ lâu.