- Hai cha con có vào ăn cơm không mà còn đùa nhau hoài vậy.
Tiểu Nhu thấy vậy liền chạy lon ton về phía Dương Tử và nói với Dạ Hy:
- Vâng ạ!
Dương Tử cũng bế Tiểu Nhu vào trong mà ăn cơm một bữa cơm có sự góp mặt của Bắc Phi nữa. Đang ăn cơm Linh Nhi mới quay sang hỏi Bắc Phi rằng:
- Bắc Phi tỷ, tỷ có ý định ở lại Thu Thủy Tông nữa không vậy? Nếu không đi cùng bọn ta đi!
Bắc Phi cũng rụt rè đáp:
- Ừm ta...ta rời khỏi đó rồi. Nếu không phiền mọi người thì như vậy cũng được.
Dạ Hy cũng đáp lời Bắc Phi:
- Có sao đâu chứ, Tỷ cứ đi cùng bọn ta cũng được!
Dương Tử bây giờ mới nói với ba người:
- Vậy thì ở đây vài hôm rồi chúng ta về Phong Huyền Tông chứ?
Dạ Hy và Linh Nhi mắt sáng lên mà nhanh nhảu đáp:
- Được được mai chúng ta đi luôn!
Rồi hai người cùng Bắc Phi cùng Tiểu Nhu đùa với thức ăn. Dương Tử cũng đành chịu để mọi người nghịch mà không nói gì. Sau khi ăn xong Bắc Phi cũng bắt đầu cởi mở hơn mà đùa nghịch với Tiểu Nhu cùng hai người Linh Nhi và Dạ Hy. Tiểu Nhu chạy quanh sân nhà mà nói:
- Haha con đố hai mẹ bắt được con!
Dạ Hy cùng Linh Nhi cũng đuổi theo mà nói lớn:
- Tiểu Nhu đứng lại cho mẹ mau!
Bắc Phi cũng ngưng đuổi theo mà tiến lại gần gồi xuống chỗ Dương Tử đang ngồi. Nàng dựa vào chân Dương Tử mà nói với hắn:
- Này Huynh thật sự có thể cho ta đi theo sao?
Dương Tử cũng trả lời một cách thản nhiên:
- Được chứ sao không muội cũng đừng tự ti như thế chứ. Muội không làm phiền bọn ta đâu!
Bắc Phi cũng mỉm cười mà nói nhỏ rằng:
- Huynh biết không ta hình như cũng yêu huynh mất rồi!
Dương Tử cũng không nghe rõ mà định hỏi lại Bắc Phi:
- Này muội định nói gì đấy?
Bắc Phi không đáp cũng chỉ cười nhẹ rồi đứng dậy chạy tới đùa nghịch với ba người kia. Trở lại lúc mà Dương Tử vẫn chưa phát hiện ra hồ linh dịch kia. Hắn đã có một khoảng thời gian tu luyện với Bắc Phi ở khu rừng đó. Hai người cũng có vô số tình huống ngại ngừng. Và Bắc Phi cũng đã dẫn có tình cảm với Dương Tử. Một hai tuần đầu khi gia nhập vào môn hạ của Bắc Phi. Dương Tử đang ngồi tu luyện thì Bắc Phi gọi:
- Dương Vô Cực ra đây sư phụ cho ngươi thêm đan dược này!
Trong khi rừng linh khí quá nồng đậm nên bắt đầu có hiện tưởng đọng lại thành linh dịch. Mà Bắc Phi lúc ấy cũng chỉ mặc một lớp ảo khá mỏng nên bắt đầu ướt nhẹp đi. Bất quá Dương Tử lại là một thằng đần chính hiệu trong việc nhận biết giới tính và tán gái. Nên ở đấy với nhau gần 3 tháng mà hắn vẫn không biết sư phụ mình là con gái. Dương Tử thì vẫn tưởng Bắc Phi là con trai lên cứ thế mà cởi áo ra khoe cơ thể săn chắc có cả múi. Đã thế nơi tu luyện của hai sư trò nhà hắn kế nhau đan dược để ở mấy cái kệ xung quanh. Đã có nhiều lần Bắc Phi đỏ ửng mặt khi thấy Dương Tử áp sát cơ thể ấy vào mặt của nàng. Dương Tử cũng nói khá nhiều, tuần thứ ba thứ tư Dương Tử vẫn cùng với Bắc Phi tu luyện ở đấy liên tục. Dương Tử lúc ấy cũng nói với Bắc Phi:
- Sư phụ à người tử ăn viên đan này đi con thấy được nó trong di tích!
Hắn thì vẫn cứ đưa đến tận mồm Bắc Phi nàng đành há ra và ăn viên đan rồi nói:
- Ngươi không đưa cho ta được sao mà lại phải đút cho ta vậy?
Dương Tử cũng vô tư nói rằng:
- Nam nhân với nhau cũng không cần để ý mấy chuyện này!
Một tuần sau Bắc Phi cũng đột phá nên chú tâm chăm sóc Dương Tử. Thấy hắn lạnh nàng đắp chăn cho hắn, khi đắp chỉ vô tình sờ vào lưng của hắn nàng cũng thấy rất ngượng ngùng mà mặt đỏ ửng lên nhưng người lại có cảm giác rất rạo rực. Xuất như vậy cho đến khi nàng đang đi tắm ở hồ nước cách đấy khá xa. Thì Dương Tử cũng bị yêu thú đấm bay xuống hồ nước. Nàng cũng đã hoảng sợ la lên ép bộ ngực của mình vào lưng hắn. Mà cũng chính hắn là người ôm nàng né tránh đòn tấn công của yêu thú. Không chỉ có vậy cũng chính hắn đã đến kịp lúc cứu nàng. Bế nàng trên tay đưa nàng tới nơi an toàn, ở bên hắn nàng thật sự thấy an toàn và nhẹ lòng. Đến lúc này khi nói ra nàng cũng không biết nàng yêu đã bỗng dưng yêu hắn từ lúc nào rồi. Sáng hôm sau Dương Tử cũng đã đi đến Thu Thủy Tông hỗ trợ một chút sau đó lại cùng các đệ tử của Sát Phạt Điện đi giúp đỡ dân lành. Chiều tồi tới hắn về căn nhà, đã có người chờ hắn hai cô vợ và một cô chưa cưới. Cùng với một cô con gái vô cùng tình nghịch mà luôn muốn hắn nô đùa. Vài ngày cứ trôi qua như vậy dân lành trong cuộc đại chiến trước cũng đã được giúp đỡ xong. Bấy giờ hắn và gia đình của mình cũng đã sắp xếp đồ mà bắt đầu bay về Phong Huyền Tông.