• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thượng đế sẽ buộc bạn phải trả giá cho cuộc đời mà bạn muốn được sống. Nhưng thành quả sau cùng mà Thượng đế ban tặng cho bạn, là một con người hoàn chỉnh.”

(Trích Mong gặp được một người như em – Trương Giai Giai)

——–

Đêm lạnh, sương xuống, khắp thành phố chìm trong bóng đêm an tĩnh. Du mở cửa sổ ra, gió lạnh chực chờ bên ngoài đã lâu, vừa đúng lúc được dịp ùa vào, sượt qua bên má cô, nghe lạnh buốt.

Du cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đang cầm trên tay, định nhấn nút gọi, chần chừ nghĩ ngợi rồi lại quyết định thoát ra. Trên màn hình tin nhắn vẫn còn hiện rõ tin nhắn trước đó cô đã gửi, phía dưới là tin nhắn của Hạ vừa tới, sao có thể nhìn nhầm được.

18h23: “Đã về tới nhà chưa?”

20h30: “Xin lỗi, tôi lo dọn dẹp nên quên mất, tôi về tới nhà rồi nha!”

22h00: “Thế thì tốt, tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngon!”

Đèn đường bên ngoài sắc cam mờ nhạt, mang một phần ánh sáng thả vào không gian tăm tối trống trải bên trong phòng, chiếu thẳng lên thân người đang đứng bên cửa sổ. Nửa sườn mặt nơi có tia sáng chiếu lên, như ẩn như hiện ngàn tâm sự đang bị đè nén.

Du cảm thấy xấu hổ cùng tội lỗi, dù có làm cách nào đi nữa cũng không thể xoa dịu được sự khó chịu đang hiện diện rõ rệt trong mình. Cô hết đứng rồi lại ngồi bệch xuống nền nhà, được một lúc lại đứng lên, chống tay lên bệ cửa nhìn ra ngoài.

Loay hoay qua lại hồi lâu, Du cầm điện thoại, dùng lời lẽ bình thường nhất để đáp trả lại: “Ngày mai được nghỉ mà. Mà sao cậu vẫn chưa ngủ vậy?”

“Còn chút bài tập cần phải làm nên chưa ngủ được.”

Tin nhắn hồi đáp rất nhanh, nhanh đến nỗi khiến Du cũng phải nghi ngờ. Chẳng phải là đang nằm viện sao? Sao có thể trả lời nhanh như vậy?

Hiện tại cô không thể gặp mặt Hạ, chỉ có thể dùng những gì cô nghĩ để lý giải. Rất có thể là lúc cô nhắn tin thì Hạ đã bắt đầu xuất hiện triệu chứng, sau đó thì nhập viện điều trị nên mới không thể trả lời tin nhắn của cô. Bây giờ đột ngột nhận được phản hồi, chứng tỏ đối phương đã qua cơn nguy kịch.

Nhưng mà…vì sao Hạ không nói thật với cô?

Hạ càng giấu diếm, Du càng cảm thấy không vui, càng cảm thấy bản thân mình cực kỳ vô dụng, chẳng làm được việc gì ra hồn, đến cả việc ăn uống cũng khiến người khác gặp chuyện. Cô biết Hạ là đang muốn tốt cho cô, không muốn cô phải khó xử áy náy nhưng sự che đậy của Hạ lại vô tình làm cho những suy nghĩ tiêu cực của cô không ngừng hiện lên.

Du không thể nào tự trấn an được chính mình, trong lúc thần trí bất ổn, Du nhắn lại một câu dài ngoằng: “Đáng ghét! Đồ nói dối. Chẳng phải cậu từng nói không thích ai nói dối sao? Nhìn lại xem bây giờ cậu đang làm gì?”

Do tâm trí đang mất kiểm soát, nên toàn bộ tin nhắn Du gửi đi đều được viết in hoa. Thông thường những kiểu tin nhắn như vậy là để thể hiện rằng người nhắn đang rất tức giận.

Phải! Cô thật sự đang rất tức giận, mà là giận bản thân mình nhiều hơn.

“Bĩnh tĩnh đã. Tôi thật sự vẫn ổn nên mới nói vậy. Nếu cậu không tin sáng mai có thể đến kiểm tra mà.”

Nhìn thấy dòng chữ vừa mới được gửi đến, tâm trạng của Du mới dịu bớt nhưng phiền muộn trên gương mặt vẫn không thể nào giấu đi.

“Tốt nhất là vậy đi. Nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai tôi đến tạ lỗi với cậu.”

“Không phải lỗi do cậu. Đừng nghĩ ngợi gì hết nhé! Ngủ ngon.”

“Ừm, ngủ ngon.”

Vừa nãy còn trách Hạ nói dối, bây giờ đến lượt cô nói dối. Xảy ra chuyện như vậy, cô làm sao có thể yên tâm say giấc được.

Một đêm trăn trở này, chắc chắn rằng cô sẽ phải trải qua rất khó khăn.

Luồng sáng ít ỏi cuối cùng cũng bị khuất sau rèm cửa, phòng bệnh giờ đây chìm trong một mảng xám xịt. Hạ nằm nghiêng trên giường, tắt điện thoại đi, rồi cẩn thận để lại chỗ cũ. Vừa đúng lúc nghe tiếng mở cửa, Hạ nhanh chóng cho tay vào trong chăn, nhắm mắt vờ như đang ngủ.

An Diệp cầm hộp súp đi vào, để nó lên tủ đầu giường. Cô khẽ liếc mắt sang chiếc điện thoại nằm bên cạnh, nét mặt như có điều nghĩ ngợi. Vài giây sau, cô đặt tay lên điện thoại sờ thử, trên đó vẫn còn hơi ấm, phát hiện ra điều bất thường, lòng như đã sáng tỏ. Cô nhẹ tay kéo cái ghê dựa đang đặt trong góc tường lại bên cạnh giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay vén tóc mái của Hạ lên, từ trên đó búng một cái thật mạnh.

Vầng trán bất ngờ bị ngoại lực tác động, Hạ nhăn mày đau đớn, miệng xuýt xoa kêu lên một tiếng, biết bị phát hiện, cô mở mắt nhìn mẹ mình: “Đau.”

“Giả bộ tệ đến nỗi không cần nhìn cũng biết con đang diễn.” An Diệp lại đưa tay véo chóp mũi Hạ: “Ai dạy con cái kiểu trốn tránh đó hả? Có trốn được cả đời không?”

“Con đâu có định trốn cả đời đâu.” Hạ phân trần: “Chỉ là con không nghĩ rằng đêm nay mẹ lại ở đây, nên không biết phải phản ứng như thế nào.”

“Nói nghe hay nhỉ?” An Diệp tựa lưng vào thành ghế, khoanh hai tay trước ngực: “Cô là con tui, tui không ở đây thì ai ở? Hửm?”

Không thấy Hạ đáp lời, An Diệp lại tiếp tục với tay tới tủ đầu giường, cầm điện thoại của Hạ lên, sau đó đung đưa qua lại trước mặt cô: “Điện thoại vẫn còn ấm. Có chuyện gì quan trọng đến nỗi vừa tỉnh dậy là dùng đến nó vậy?”

Nhìn thấy điện thoại nằm trên tay mẹ, Hạ lúc này mới sáng tỏ, hóa ra không phải do cô diễn tệ mà là do chiếc điện thoai kia đã bán đứng chủ của nó. Cô chống tay lên giường, nửa người chồm về phía trước, muốn từ trên tay mẹ đoạt lại điện thoại.

Mọi hành động gấp gáp của Hạ đều rơi vào mắt của An Diệp, An Diệp phản xạ nhanh hơn, rụt tay lại: “Thái độ con khẩn trương như vậy, bộ trong đây có giấu gì hả?”

Đi cùng với lời nói là hành động, An Diệp rê ngón cái trên màn hình, có ý muốn mở khóa điện thoại để kiểm tra. Trong điện thoại chỉ có hai dấu vân tay, một là của Hạ, hai là của cô, cô biết rõ điều đó nên chuyện mở khóa này, đối với cô là hoàn toàn dễ như trở bàn tay.

Chỉ tiếc là chưa kip mở khóa thì Hạ ở bên giường đã đề cao âm lượng hơn: “Riêng tư. Đó là riêng tư của con.”

Động tác trên tay An Diệp khựng lại, quăng ánh mắt nhìn về phía trước, hai đôi mắt phượng đen láy, xinh đẹp như nhau, giờ đây lại ầm thầm đấu mắt với nhau. Một bên kiên quyết giữa bí mật, một bên tò mò nhất định muốn biết, nhưng Hạ quyết không chịu thua, cứ như vậy mà tiếp tục nhìn.

Thấy con gái cố chấp như vậy, An Diệp thật không nỡ làm tới, cô đành phải nhượng bộ: “Cũng đúng, sắp 18 tuổi rồi còn gì. Thôi được, mẹ tôn trọng quyền riêng tư của con.”

“Nhưng mà, mẹ có một câu không thể không hỏi.” An Diệp liếc nhìn điện thoại, rồi lại nhìn sang Hạ: “Ở trong này là bạn bè hay người yêu? Mẹ nghĩ…vấn đề này mẹ có quyền được biết mà, phải không?”

Chỉ bằng mấy phản ứng vừa qua của Hạ cũng đủ để người ta nhìn nhận ra vấn đề, phụ huynh dù có vô tâm đến mấy cũng sẽ dễ dàng nhận ra ngay. Huống hồ gì, An Diệp xưa nay dù rộn bù đầu cũng vẫn luôn dành chút thời gian để mắt đến đứa con gái duy nhất này, cô làm sao có thể không nhìn ra được điểm khác thường trong tâm lý của Hạ kia chứ.

Từ trước đến nay, người mà cô quan tâm hàng đầu vẫn luôn là đưa con gái bé nhỏ của mình. Mọi biểu cảm của Hạ, dù là nhỏ nhất cô cũng có thể dễ dàng nhìn ra được. Hạ xưa nay rất trầm tính, điềm tĩnh, bất kể là chuyện nhỏ hay lớn đều cũng rất thong dong mà giải quyết, chưa bao giờ mất bình tĩnh dù chỉ một lần. Bây giờ phản ứng mạnh như vậy, hẳn là trong điện thoại có cất giấu bí mật, bí mật này có thể là liên quan đến một người nào đó rất quan trọng.

Ngoài người nhà ra thì còn người nào quan trọng hơn chứ?

An Diệp hiện tại đang rất mong đợi câu trả lời từ con gái nên ánh mắt cứ không ngừng đổ dồn về phía Hạ, muốn phong bế tất cả, không muốn Hạ né tránh.

Hạ mím môi, lưỡng lự hồi lầu mới khó nhọc mà nói ra: “Hiện tại là bạn bè.”

“Nghĩa là đang tìm hiểu?”

“Dạ.”

“Cùng lớp hay khác lớp?”

“Khác lớp ạ.”

“Ồ.” An Diệp bỡ ngỡ mà ồ lên một tiếng, dường như trong những ngày vừa qua, cô bận rộn đến mức đã bỏ lỡ rất nhiều chi tiết quan trọng: “Xem ra cũng có một đoạn thời gian dây dưa rồi nhỉ!”

Câu nói không mang tính chất vấn nên Hạ cũng không có trả lời lại. Trong căn phòng nhỏ hẹp với luồng sáng ít ỏi, gương mặt Hạ trở nên mờ nhạt, đáy mắt lại cực kỳ trống rỗng. Chắc hẳn là giờ đây, trong đầu Hạ vẫn còn đang quẩn quanh những câu hỏi mà mãi chưa có lời giải đáp nào hợp lý.

Ai ở độ tuổi này mà không mơ hồ về cảm xúc của mình kia chứ?

Nhìn thấy gương mặt ưu tư của Hạ, An Diệp tạm thời nhượng bộ, bất đắc dĩ nói: “Thôi được. Nể tình con thành thật như vậy, mẹ cũng sẽ giữ lời hứa, tôn trọng quyền riêng tư của con.”

An Diệp đưa chiếc điện thoại đến trước mặt Hạ. Hạ nghe nhắc đến điện thoại thì trên mặt liền có phản ứng, cô đưa tay ra muốn đón lấy thì bị An Diệp lần nữa rụt tay về: “Có điều, mọi thứ đều phải có chừng mực, bằng không…đừng trách mẹ tại sao lại quản con.”

“Dạ.”

Toàn bộ tâm trí của Hạ giờ đây chỉ dồn vào chiếc điện thoại, nên lời nói của mẹ, cô dường như không để ý mấy. Điện thoại an toàn nằm trong tay, Hạ lập tức giấu nó vào trong chăn, động tác trông cực kỳ vụng về.

Cô là đang khẩn trương, là đang sợ hãi.

Lúc nãy nhắn tin với Du xong, cô bất cẩn không thoát khỏi màn hình tin nhắn, cứ để như vậy mà tắt máy. Nếu như mẹ cô thành công mở khóa, rất có thể sẽ đọc được đoạn tin nhắn giữa cô và Du, cũng từ đó mà biết được cô vì sao lại ra nông nổi này. Sợ Du sẽ bị mẹ mình quở trách, sợ ấn tượng của mẹ về Du sẽ không tốt nên cô mới một mực muốn lấy lại điện thoại.

Khi đó cô chỉ đơn giản nghĩ rằng mẹ cô hiểu lầm cô thế nào cũng được, miễn là Du không sao thì tốt rồi.

Tuy rằng An Diệp có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng vừa nãy cô đã lỡ tuyên bố rằng sẽ tôn trọng quyền riêng tư của Hạ, cho nên cũng đành nuốt tất cả vào bụng, bỏ vụ điện thoại qua một bên, quay lại với vấn đề chính.

“Thế bây giờ có thể nói cho mẹ biết, con làm sao mà ra nông nỗi này không?”

Hạ lại lần nữa quay về với tư thế cũ, rơi vào trầm tư. Từ nhỏ tới lớn, cô luôn được mẹ bảo bọc rất kỹ lưỡng, dù là khi khó khăn hay là lúc khá giả, không lúc nào là không có người để mắt đến. Từng miếng ăn giấc ngủ đều được chăm chút rất tỉ mỉ, bản thân cô cũng ý thức được tầm quan trọng của mình trong lòng mẹ, cho nên cô luôn biết giữa mình, chưa bao giờ để mẹ cô phải lo lắng về bất kỳ điều gì.

Ấy vậy mà, tính toán cỡ nào, kỹ tính cỡ nào cũng có ngày bị sai lệch. Nhưng nếu hỏi cô có hối hận về ngày hôm nay hay không, thì cô sẽ trả lời là không. Đó là hương vị của tuổi trẻ, là cuộc sống học sinh mà bấy lâu nay cô có nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Được cùng người mình tin tưởng, người mà mình cảm thấy hợp ý, ăn món ăn mình muốn, làm những việc chưa từng làm, là điều tuyệt vời nhất thế gian này.

Vốn là muốn tận lực che đậy cho Du, cho nên câu trả lời của Hạ cũng chỉ mang tính đáp cho có: “Là do con ăn quá nhiều mà ra thôi ạ.”

Nói xong, cô nhanh chóng lái sang chuyện khác: “Mẹ, con muốn nghỉ ngơi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK