• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay cậu ấy thật dịu dàng…

———-

Mặt trời thay màu, nắng cũng đã tắt sau mấy đám mây tầng tầng lớp lớp. Du nâng ánh mắt trông đợi mà nhìn về phía Hạ, Hạ đọc được vẻ mong đợi trong ánh mắt đó nhưng cô chỉ khe khẽ thở dài.

“Tôi sẽ không trả lời câu hỏi đó của cậu.”

“Tại sao?” Du gấp rút hỏi, đáy mắt hiện lên rõ sự thất vọng.

Hạ khử trùng xong cho Du, thấy vết thương của người nọ cũng không đến nỗi nào nên chậm rãi mang cái bịch y tế cột gọn lại sau đó trả lại vào tay Du.

“Bởi vì bây giờ tôi có trả lời như thế nào đi nữa thì cậu cũng sẽ cảm thấy không hài lòng. Nếu như tôi nói tôi tin cậu thì cậu lại cho rằng tôi nói dối để an ủi cậu. Còn nếu như tôi nói tôi không tin cậu thì cậu nhất định sẽ lại buồn bã cho xem.”

Hạ quay sang nhìn Du, giống như nhìn thấu được tâm tư của người nọ: “Tôi nói đúng chứ?”

Du đem lời nói của Hạ tỉ mỉ phân tích một lần. Hạ nói rất đúng, giống như đang lột trần suy nghĩ hiện tại của cô vậy, thế nên cô cũng không cố hỏi cho tới nữa mà chỉ lẳng lặng mỉm cười coi như thỏa mãn.

“Tại sao hai người lại đánh nhau?” Hạ bất chợt hỏi cũng không quên buông lời nhắc nhở: “Cậu tốt nhất là nên trả lời cho thành thật.”

Du hồi tưởng lại một hồi mới đáp lại: “Tôi không phải cố ý gây sự. Là cậu ta đả kích tôi trước.”

“Tôi biết. Cái tôi muốn biết là cậu ta đã làm gì đả kích cậu.”

Du nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Hạ như muốn xác nhận: “Cậu thật sự muốn biết?”

“Nói.” Hạ kiên trì muốn biết.

Du bất đắc dĩ thở dài, bởi vì cô cũng không biết phải bịa chuyện như thế nào ngay lúc này, nhất là đối với ánh nhìn kiên định của Hạ.

“Cậu ta cho người gọi tôi đến gặp cậu ta. Sau đó thì dùng những lời lẻ không hay để sỉ nhục tôi. Tôi lúc đó nhịn không được nên mới…”

“Tôi cảm giác cậu vẫn còn che giấu rất nhiều thứ. Bởi vì lúc tôi đi gần đến nơi tôi có nghe cậu nói một câu đó là 'Ai cho phép mày nói cô ấy như thế'.”

Hạ khêu mi nhìn Du như muốn cảnh cáo cô tốt nhất là nên nói thật đi. Du tránh mắt không dám nhìn thẳng, nuốt nước bọt nói: “Cậu ta nói…dáng người cậu rất tốt…sau này nhất định sẽ…”

“Được rồi. Ngừng đi…”

Nói ậm ừ chưa hết câu, Hạ ở bên cạnh đã vội ngắt ngang. Du đánh mắt nhìn sang thì đã thấy vanh tai của Hạ ửng đỏ. Đợi một lúc lâu cũng không thấy Hạ nói gì, Du cũng không dám nhìn lâu nên lại cúi đầu tiếp tục nhìn mũi giày của mình.

Quái lạ, đôi giày của cô hôm nay sao lại có sức hút đến thế?

Gió lại bắt đầu nổi lên, thổi mấy nhánh cây xung quanh nghe xào xạc. Hạ vén lại mấy sợi tóc rối bên mang tai, tiếng nói hòa vào trong làn gió: “Cậu thích tôi đúng không?”

Du ngẩng đầu lên, giống như không tin vào những gì mình vưa nghe thấy.

Hạ nói tiếp: “Nếu không cậu lúc đó cũng đâu phản ứng mạnh như thế.”

Mi mắt Du rũ xuống, sắc mặt cũng chuyển sang trầm ngâm. Không biết lấy đâu ra can đảm mà cô lại thẳng thừng thừa nhận: “Phải.”

Lần này đến lượt Hạ trầm ngầm. Du thấy Hạ không có nói tiếp, cô chợt nhớ tới những gì Hạ nói trước đây…hoặc là bạn hoặc không là gì hết…cô nghĩ có lẽ Hạ đang nghĩ cách khuyên nhủ cô đừng thích mình.

“Cái này…là cậu bắt tôi nói chứ không phải tôi chủ động muốn nói.” Sợ Hạ khó chịu, cô nhích người ra xa một chút: “Cậu…cũng không thể vì vậy mà trở mặt được. Nhưng nếu cậu bây giờ đang ghét bỏ tôi thì tôi cũng đành chịu.”

Tình cảm là thứ khó có thể diễn tả thành lời nhưng nếu đối phương đã hỏi thì chẳng dại gì mà không dám thừa nhận cả. Không hối hận về những gì mình đã làm mà chỉ hối hận về những thứ không dám làm.

Mặc dù sự thừa nhận này có hơi vội vàng đối với cả hai. Nhưng với tình trạng của hai người như hiện nay, không có bất kỳ sợi dây liên kết nào khác thì đây chính là cơ hội để cô có thể nói hết những gì mình nghĩ. Nếu lỡ không được thì thôi, coi như đây chính là kinh nghiệm tình trường đầu tiên mà cô phải trải qua vậy.

Không biết Hạ có nghĩ như thế hay không chỉ biết cô đã lỡ thừa nhận rồi thì không thể rút lại được nữa. Khảo nghiệm hay thử thách đi nữa thì cũng coi như từng một lần có duyên gặp mặt, hết duyên rồi thì đành kết thúc ở đây.

Thấy được nét mặt tư lự của Hạ, Du cũng ngầm đoán ra được mình cũng giống như những người trước đây từng ngang qua thế giới của Hạ mà thôi. Tự dưng cô có chút đồng cảm với những người trước đó bị Hạ phũ, tội nghiệp cho thứ tình cảm chưa kịp chớm nở đã vội úa tàn.

“Tôi cũng không biết. Cho tôi chút thời gian được không?” Đang lúc chìm đắm trong mớ bị thương của bản thân, Du lại nghe bên tai âm thanh êm ả của Hạ truyền tới.

Hạ nói với cô rằng hãy cho Hạ chút thời gian nghĩa là cô không giống họ. Nghĩa là Hạ cũng có cảm giác với cô đúng không?

Du đảo mắt nhìn Hạ, ánh mắt dẹp hẳn đi sự bị thương ban nãy: “Cậu nói thật chứ? Tôi có…có cơ hội?”

Hạ liếc mắt nhìn gương mặt từ buồn khổ chuyển sang bừng sáng của Du, cô nâng khóe môi cười cười, không có đáp thẳng vào vấn đề mà chỉ vu vơ thả lại một câu: “Cậu tự nghĩ đi.”

Biết là Hạ đã ngầm đồng ý, trong lòng Du âm thầm đánh trống reo hò. Rõ ràng là đang gặp rắc rối mà vẻ mặt thì cứ vui như được mùa.

Đối mặt với bộ mặt hớn hở đó Hạ lại nâng tay vỗ vỗ vào bên má Du: “Cậu cũng đừng quên rắc rối mà cậu đang phải đối mặt.” Hạ nhắc nhở: “Số 13 biết cậu hiện tại rất dễ kích động nên mới nhắm vào điểm này mà tấn công. Cậu không thể để bị mắc bẫy rồi tội lại chồng thêm tội.”

Dịu dàng, hết sức dịu dàng.

Đó là tất cả những gì đang chạy trong đầu Du hiện tại. Lời Hạ nhắc nhở không biết cô đã ngấm được bao nhiêu chỉ thấy được vẻ mặt đang đờ đẫn nhìn Hạ đó dường như không có điểm dừng. Thế nhưng chưa hưởng thụ được bao nhiêu thì Du đã cảm nhận được một cỗ đau đớn từ bên má truyền tới.

Du oai oái la lên: “Ui đau…sao cậu lại nhéo tôi. Thật là…mới vừa dịu dàng chưa được bao lâu.”

Hạ rụt tay lại: “Ai bảo cậu phớt lờ lời nói của tôi.” sau đó cô nghiêm chỉnh trở lại, điềm giọng nói: “Được rồi. Không đùa nữa. Bây giờ cậu định làm thế nào? Có nghi ngờ ai không?”

“Nói như thế nghĩa là cậu tin tôi không có làm?” Mặt Du khởi sắc tiến lại gần, cô thản nhiên tém cái túi xách chắn giữa hai người qua một bên rồi xích tới bên cạnh Hạ: “Đúng không?”

Hạ dường như cũng không có ý né tránh, cứ bình thản mà nhìn người bên cạnh đang gần trong gang tấc, điềm nhiên không đáp lại.

Đối với biểu cảm đó của Hạ, Du liền biết rằng suy đoán của mình là đúng. Hóa ra, Hạ vẫn luôn tin cô như thế thành ra con người bỗng chốc cũng trở nên thành thật hơn.

“Thật ra từ đầu tới cuối tôi chỉ nghi ngờ một mình số 13 thôi.”

“Vì sao?”

Du thành thật nói: “Bởi vì từ đó tới giờ chỉ có mỗi cậu ta là cố tình gây khó dễ cho tôi thôi. Hơn nữa, tôi có gặp riêng hai người chỉ điểm tôi để nói chuyện, chính họ cũng thừa nhận như vậy.”

Vẻ mặt Hạ bỗng trở nên nghiêm trọng: “Sao cậu ta lại làm như thế?”

Du nhìn Hạ, nở nụ cười: “Cậu cũng biết là cậu ta thích cậu mà, còn tôi thì nhiều lần phá hỏng chuyện 'tốt' của cậu ta. Tôi nghĩ có lẽ là vì thế mà cậu ta sinh ra ghét tôi. Tôi nghĩ, bây giờ cậu ta không còn có ý định ghi điểm trong mắt cậu nữa rồi, mà chỉ một lòng muốn đá những thứ làm chướng mắt cậu ta thôi, bằng không cậu ta cũng không lộ liễu như thế.”

Ngập ngừng một lúc Du lại nói tiếp: “Với lại…tôi hiện tại không có bằng chứng để chỉ tội cậu ta cho nên tôi cũng chưa dám nói với ai về chuyện này.” Cô khó xử nâng tay sờ vào vành tai của mình: “Mà…bây giờ cô chủ nhiệm có hỏi tôi, tôi cũng không biết phải nói như thế nào.”

Cảm giác người bên cạnh quá yên tĩnh, thời điểm Du đảo mắt qua nhìn Hạ cũng là lúc cô thấy gương mặt của Hạ đã hiện lên sự áy náy cùng hối hận.

“Xin lỗi. Tôi…không nghĩ vì tôi mà cậu lại gặp phải những chuyện này. Tôi…”

Du lắc đầu, cười cười nhìn Hạ như muốn nói cô không quan tâm: “Trong cái rủi có cái may mà.”

Hạ có phần không sáng tỏ: “May cái gì? Cậu có phải bị đánh riết nên ấm đầu rồi không?”

Du đối với cậu hỏi của Hạ bật cười, ánh mắt của cô bất chợt lấp lánh: “May mắn là vì tôi được gặp lại cậu. Tôi cứ tưởng sau chuyện lần đó thì chúng ta coi như đường ai nấy đi rồi, cũng nhờ chuyện lần này mà tôi mới có cơ hội ngồi đây cùng cậu đấy.”

Hạ nhẹ giọng trách cứ: “Sao cậu ngốc thế? Chuyện như thế mà cũng nghĩ ra được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK