Kì lạ thay, người từng bị tổn thương lại cứ muốn thương tổn người khác.
(-Trích dẫn-)
———-
Du đứng ở trên cao, nhìn quang cảnh xa lạ bên dưới, âm thầm tự trấn an mình. Giống như những gì ngoại cô đã từng nói trước đây, dũng cảm lên, kiên cường lên, rồi sẽ trở thành người lớn.
Phải, cô chỉ là đang dần dần lột xác thành bướm, phá kén bay đi, việc gì phải sợ?
Nghĩ đến đây, Du dần cảm thấy thoải mái hơn, tay cầm micro nhẹ nhàng nâng lên nói: “Chào các bạn học! Tôi biết dạo gần đây vì những rắc rối của mình mà đã gây cho các bạn và nhà trường không ít phiền toái. Tôi có thể dọn hồ sơ của mình khỏi ngôi trường này nhưng trước khi rời đi, tôi muốn cùng một vài người, ở trước mặt tất cả mọi người ở đây, cùng nhau đối chất một chút.”
Du thẳng thừng chỉ tên từng người, ánh mắt kiên định đến nỗi khiến cho những người bên ngoài đều phải ngỡ ngàng xen lẫn hoang mang: “Mời bạn Lê Hồng Nhung lớp 12A1 và hai bạn học của lớp 12B7, người đã chỉ điểm tôi trước đó lên đây một chút được không?”
Đám đông bên dưới giống như đang vỡ trận, mặc cho các thầy cô quát tháo thế nào đi nữa thì họ cũng không chịu ngừng lại. Lúc nghe Du gọi tên xong, đám đông đồng loạt tách ra hai hướng, một bên thì nhìn về khu B, bên còn lại thì nhìn về khu A.
Cô chủ nhiệm tỏ vẻ gấp rút, muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại bị mẹ Du kéo tay lại. Mẹ Du nhìn cô chủ nhiệm lắc đầu, cô chủ nhiệm khó hiểu hỏi: “Chị, như thế này sao được?”
Người phụ nữ lại lớn tiếng nói: “Có cái gì không được? Có gan làm mà không có gan chịu à? Nó đã vác mặt lên đây rồi thì cứ cho nó nói. Có điều mấy đứa nhân phẩm đã không tốt thì có nói gì cũng bằng thừa thôi.”
Mẹ Du nhăn mày khó chịu, ra mặt nói đỡ cho Du, nét mặt lãnh đạm so với thường ngày cũng không khác là bao: “Vị phụ huynh lớn tuổi này, lúc đầu là chị yêu cầu con tôi lên để nói rõ mọi chuyện. Bây giờ con bé thuận theo ý chị, tự mình bước lên để nói rõ thì lại bị chị buông lời khó nghe. Theo tôi thấy thì chị mới là người có nhân phẩm không tốt, nói chuyện với hiệu trưởng cũng không biết cao thấp, ăn nói sỗ sàng, thiếu chừng mực. Như thế mà còn đòi lên mặt dạy đời người ta?”
Mẹ Du vừa dứt lời thì trong nhóm phụ huynh đã có vài người che miệng, to nhỏ xì xầm bên tai.
“Nè, hình như cô ấy là bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện thành phố thì phải?”
“À, đúng rồi. Nghe nói là bác sĩ đa khoa kiêm luôn giải phẫu, mấy cuộc phẫu thuật nào mà rơi vào tay cô ấy nghe đồn đều rất thành công đó.”
“Con dâu của tôi là được cô ấy phẫu thuật cho đấy. Để tôi nhớ xem…cô ấy tên gì ấy nhỉ? À nhớ rồi…là Vũ Anh Thư.”
“Ôi! Thế à? Trông trẻ thế?”
Người phụ nữ nghe mấy lời xì xầm đó có vẻ như cảm thấy không lọt tai, cộng thêm việc không ngờ mình lại bị phản đòn nên vẻ mặt rất tức giận, định mở cái miệng cấp độ loa phường của mình cãi lại, nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe giọng nói lạnh tanh khác vang lên đều đều.
“Chị Hoa này, nếu như chị muốn biết sự thật thì ít nhất cũng phải im lặng cho người ta nói chứ. Cứ lớn tiếng tranh luận như thế thì biết đến khi nào sự thật mới được phơi bày đây? Thầy hiểu trưởng cũng đã bảo là còn nghi vấn rồi, bây giờ cứ để cho con bé trình bày trước đã.” An Diệp từ nãy giờ vẫn luôn giữ im lặng, không biết vì lí do gì mà đột ngột lên tiếng.
Những người phụ huynh khác dường như cũng khá đồng tình với quan điểm này của An Diệp nên cái đầu cứ liên tục gật gù, tỏ vẻ có lý. Mà người phụ nữ thấy vậy, cuối cùng cũng biết điều mà chịu im miệng.
Anh Thư được tương trợ từ người lạ, lúc này cũng cảm kích nhìn An Diệp gật đầu thay cho lời cảm ơn, sau đó cũng an phận lùi về đứng bên cạnh Du.
Tưởng rằng mọi chuyện đã xong xuôi, thật không ngờ An Diệp lại tiếp tục cầm cái micro đã để sẵn trên bàn trước đó, nhẹ nhàng phả giọng nói uy quyền: “Các học được nêu tên, sao vẫn chưa thấy các bạn bước lên? Nếu như thật sự không có gì thì sao đến cả đi cũng chậm chạp như vậy?”
Hạ ở trong đám đông thật sự cũng rất bất ngờ, cô không nghĩ rằng Du sẽ gọi tên Nhung, vì từ đầu tới cuối sự ghi ngờ của cô đều đổ dồn về phía số 13, mà Du cũng chưa từng nói với cô bất cứ điều gì liên quan đến Nhung cả. Rối ren trong lòng bất chợt chồng chất như núi cao, cô hoàn toàn không đoán ra được Du đang muốn làm gì.
Sợ rằng Du đang bí quá hóa liều mà làm việc thiếu suy nghĩ cho nên cô tức tốc tìm đường đi về phía mẹ mình đang ngồi xem kịch trên kia, dự định tóm gọn lại sự việc rồi nhờ mẹ lên tiếng nói giúp. Dù gì thì mẹ cô cũng rất có tiếng nói ở đây, chỉ cần mẹ cô chịu lên tiếng nói đỡ cho vài câu thì có khi chuyện này sẽ được chuyển vào phòng họp kín, đến lúc đó Du cũng sẽ đỡ chịu sự công kích ngôn luận từ bên ngoài.
Nghĩ thế, bước chân của Hạ lại càng đi nhanh hơn. Ai ngờ chỉ vừa đi được nửa đoạn đường, Hạ lại gặp phải một chuyện kì lạ khác. Trong lúc mọi người đang đăm đăm bàn tán về việc trộm đề thì cô lại phát hiện một nữ sinh rất quen mặt đang kéo tay một nữ sinh khác đi về phía nhà vệ sinh nữ.
Mặc dù tiếng ồn xung quanh nghe muốn đinh tai nhức óc nhưng cô vẫn có thể nghe được loáng thoáng bên tai là hai nữ sinh nọ đang giằn co với nhau trong lời nói.
“Chị đừng kéo em nữa. Em sẽ không đưa đoạn ghi âm đó ra đâu.” Cô em họ vừa cố đề thấp âm lượng nói với Mai Anh, vừa dùng dằng cánh tay muốn thoát ra. Chỉ tiếc Mai Anh cao hơn cô em họ nửa cái đầu nên khí lực cũng có phần lớn hơn, cô em họ có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Linh cảm của con gái đôi khi cũng rất nhạy bén, Hạ cảm nhận như có điều gì đó rất bất thường bên trong nên tức thì chuyển hướng, kín đáo đi theo phía sau hai người nọ. Cô cũng không quên lần mò trong túi quần, lấy ra chiếc điện thoại sau đó bật chức năng ghi âm. Giữa đường đi theo dõi, cô tiện thể kéo thêm Thanh Đại theo cùng, lúc đến cửa nhà vệ sinh, cô mang điện thoại giao cho Thanh Đại: “Cầm đi, cầm cho chắc vào.”
“Trời ơi, tự dưng lại kêu người ta đứng lấp ló ở nhà vệ sinh nữ. Lỡ có người phát hiện rồi nói tui biến thái sao.” Thanh Đại mặc dù không từ chối mà cầm điện thoại, nhưng cái miệng cũng không quên càm ràm đối phương.
Hạ ngược lại không nói gì, chỉ chuyên tâm lắng nghe câu chuyện bên trong.
Mai Anh cực khổ kéo em họ vào nhà vệ sinh, liền nhanh miệng nói: “Em mau đưa đoạn ghi âm đó ra đi, người ta sắp bị bức đến đường cùng rồi kia kìa.”
“Em không đưa.” Cô em họ phản bác: “Chị mắc mớ gì mà cứ đi lo chuyện bao đồng thế, có phải chuyện của chị đâu chứ?”
Mai Anh tức giận quát lên: “Mười hai năm học đạo đức của em rốt cuộc quăng đi đâu hết rồi? Em rõ ràng có bằng chứng còn ích kỉ giấu làm của riêng. Em có thấy mất mặt với tổ tiên dòng họ không?”
Giờ này các học sinh đều đã tụ tập ở trong sân để hóng chuyện, hoàn toàn không có bất kì bóng người nào lãng vãng gần khu vực nhà vệ sinh, duy chỉ có hai người là ngoại lệ. Thanh Đại vừa cầm điện thoại ghi âm, vừa láo liên nhìn quanh vì sợ bị người quen bắt gặp. Hạ thì đứng dựa người vào tường, nét mặt trong cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc này, bên trong lại phát ra tiếng nói ương ngạnh của cô em họ: “Chị đừng có mở miệng ra là nói đạo đức này đạo đức nọ nữa. Nói cũng vô ích thôi, không đưa tức là không đưa.”
“Nếu như em muốn trả thù cậu ta chỉ vì cậu ta ức hiếp em. Em có thể chọn cách nói cho nhà trường biết, đến lúc đó mọi người cũng sẽ lên tiếng bảo vệ em. Em không nhất thiết phải chọn cách cực đoạn như vậy. Không lý nào người từng bị tổn thương mà bây giờ lại nhẫn tâm đi thương tổn người khác như em chứ. Em làm như thế thì có khác gì người kia không?”
Mai Anh cố hạ thấp giọng, buông lời khuyên nhủ lần nữa. Nhưng có vẻ như những lời nói đạo lý của cô hoàn toàn không lọt vào tai cô em họ. Cô em họ vẫn chứng nào tật nấy, ích kỷ đến tận cùng, Mai Anh càng nói thì cô em họ lại càng ngoảnh mặt làm ngơ.
Được một lúc lâu, cô em họ hất cằm nói: “Chị nói xong chưa? Nói xong rồi thì em đi đây. Em đã nói với chị rồi, trò chơi này vẫn chưa kết thúc đâu.”
Vẫn giống như lần trước, cô em họ nói xong thì liền xoay người bỏ đi, chỉ tiếc là lần này chưa kịp đi ra khỏi cửa thì đã thấy có bóng người một nam một nữ đứng chắn ở lối ra. Cô em họ thấy được người đứng trước mắt thì sắc mặt chợt tối sầm, bước chân có hơi run rẫy mà lùi lại mấy bước.
Trước mắt cô chẳng phải là hai nam thanh nữ tú luôn đứng trong top năm của trường hay sao? Nếu Hạ lúc nào cũng đứng top một toàn trường thì nam sinh bên cạnh cũng chẳng bao giờ chịu cuốn gối khỏi top năm.
Cô liếc mắt nhìn qua bên hông, thật trùng hợp khi mà chị họ của cô năm nào cũng đứng trong hàng ngũ top năm quyền lực đó. Đột nhiên bị ba người top đầu đứng vây quanh, cô em họ bỗng thấy sống lưng lạnh toát, giống như một hạt bụi vô danh đang bay lơ lửng giữa ngân hà bao la.
Thật ra, cô em họ luôn xem Hạ là thần tượng trong lòng mình. Lần trước, lúc ở trong phòng họp rút thăm, cô vẫn luôn âm thầm cầu nguyện rằng bản thân sẽ được Hạ rút trúng. Ai ngờ ước nguyện không thành, lại còn rơi vào tay của một kẻ ma mảnh, bề ngoài thì trông rất học thức nhưng bên trong thì chẳng khác gì ác quỷ.
Chính vì kỳ vọng quá nhiều vào việc rút thăm nên khi không được như ý nguyện, cô em họ gần như rời vào trầm cảm, dần sinh ra cảm giác bài xích đối với người xung, cũng từ đó mà hình thành nên sự ích kỷ cực độ. Muốn dùng phương thức riêng của mình để khống chế sự áp bức của người khác lên bản thân. (*)
Giờ đây lại bị thần tượng bắt gặp được bản tính xấu nhất của mình, cô dĩ nhiên sẽ không dễ gì chấp nhận được hiện thực, cho nên từ lời nói cho đến hành động cũng đều lộ ra sự suy sụp khốn cùng: “Hạ…Hạ…sao…sao cậu lại ở đây?”
Hạ đối với câu hỏi đứt quãng đó cũng chẳng thèm đoái hoài, chỉ lạnh mắt quét qua: “Rất tiếc khi phải nói với cậu rằng, trò chơi gì đó của cậu sắp game over rồi.”
– ———
(*): Khúc này các bạn có thể đọc lại chương 4 để nhớ lại các chi tiết nhỏ trước đó.
Bắt đầu từ bây giờ, mẹ Hạ và mẹ Du sẽ được thay bằng tên cụ thể, để cho tiện cho việc viết tiếp các chương sau này nhé.