“Sẽ có một ngày, chúng ta gặp nhau, ở nơi chỉ ông trời mới biết. Khi ngày đó đến, chúng ta đều phải đứng vững trên mặt đất bằng đôi chân của chính mình, đây là hẹn ước của chúng ta, bạn đừng có thua đấy.”
(Trích Dám mơ lớn, đừng hoài phí tuổi trẻ – Lư Tư Hạo)
———-
Thành phố X được mệnh danh là thành phố không bao giờ nghỉ ngơi, bất kể là ngày hay đêm nó lúc nào cũng nhộn nhịp ồn ào. Nếu như nhà bạn gần đường lớn, nếu như nhà bạn không cách âm thì khẳng định là cả đêm bạn sẽ mất ngủ vì những tiếng huyên náo nơi phố phường thâu đêm suốt sáng.
Tiếng bước chân người đi bộ, tiếng nhạc xập xình của các cửa hàng, tiếng động cơ của phương tiện giao thông, tiếng còi xe kêu vang ở ngã tư, trong đó…còn có cả tiếng còi xe cấp cứu.
Bệnh viện nhân dân thành phố X, lúc 21h00.
“Chị Thư, chị Thư…”
Anh Thư hoàn tất việc bàn giao ca làm việc, đang chuẩn bị xách túi xuống ca thì lại có người tới tận cửa văn phòng để tìm.
Nữ ý ta trẻ tuổi đứng bên ngoài cánh cửa, vẻ mặt có chút rối rắm nhìn Anh Thư. Anh Thư trong lòng thở dài, e rằng đêm nay cô lại không được về nhà rồi.
Anh Thư nhíu mày: “Có chuyện gì?”
Nữ y tá ngượng ngùng nói: “Phụ tá bên khoa nội soi bất cẩn bị té trật chân, tình huống bất ngờ quá nên chưa tìm được người thay thế. Chú trưởng khoa kêu em sang nhờ chị…”
Nữ y tá vân vê góc áo, mặt mũi méo xệch, đến nhìn cũng không dám nhìn lâu. Vị này là bác sĩ giỏi có tiếng của bệnh viện, tuy cô mới vào làm không lâu nhưng tiếng tăm của vị này phải nói là rất dữ dội.
Lúc đi học thì là thủ khoa, lúc du học thì toàn đạt thành tích khủng. Nghe đâu có bệnh viện nổi tiếng ở nước ngoài chủ động gửi thư mời đến làm việc nhưng đối phương lại thẳng thắng từ chối, nhất quyết quay về phụ vụ cho nước nhà.
Đứng trước mặt là thần tượng bấy lâu mà nữ ý ta mong muốn được tiếp xúc nhiều nhất, đáng lẽ cô nên phấn khích mới đúng, thế nhưng hiện tại thì hoàn toàn ngược lại, càng đứng lâu cô càng cảm giác như có áp lực vô hình đè nặng lên người, nhất là cái cau mày đang hiện lên trên gương mặt đẹp đẽ kia.
Chờ đợi cái gật đầu từ vị này đúng là không dễ dàng gì, trong công việc lẫn tình yêu đều như vậy.
Lời đồn…thật sự là không sai biệt mấy.
“Nhưng đó đâu phải chuyên môn của tôi. Tôi sang đó lỡ có chuyện gì thì ai chiu trách nhiệm đây?”
Anh Thư có chút khó chịu nhìn nữ y tá. Cô biết vấn đề không phải do người này mà ra nhưng đứng trước tình huống oái oăm này thì đến thượng đế cũng không kìm lòng được mà khó chịu ra mặt cho xem.
Nhờ lúc nào không nhờ mà lại nhờ ngay lúc vừa hết ca? Thật khiến người ta dễ nổi nóng mà.
“Dạ…dạ, em không biết.” Nữ y tá co rút bả vai, ấp a ấp úng đáp: “Trưởng khoa chỉ kêu em nói như vậy thôi ạ.”
Anh Thư thở dài, giọng nói mềm mỏng trở lại: “Em về khoa trước đi. Tôi gọi điện xin chỉ thị của giám đốc khoa xong sẽ báo lại sau.”
“Dạ.”
Tuy rằng lĩnh vực này đối với Anh Thư cũng không mấy lạ lẫm gì nhưng nó lại không phải chuyên môn của cô, mặc dù chỉ qua bên đó làm phụ tá nhưng lỡ như có xảy ra sơ xuất gì cô cũng không tránh khỏi có liên quan. Trước tiên nên gọi lên trên để thông báo, sau này lỡ có chuyện gì cũng dễ tranh luận hơn.
Cô thừa biết là tên trưởng khoa bên kia có vấn đề, khắp bệnh viện này đều biết hắn đang công khai theo đuổi cô, còn cô thì lại phân rõ ranh giới với hắn, thế nên bây giờ hắn định dùng cách này để trói buộc cô?
Được lắm, bây giờ cô đi hay không đi gì đi nữa thì cũng bị mang tiếng. Nếu đi thì bị đồn thổi là cả hai đang quen nhau, nếu không đi thì sẽ bị phê bình là không có tinh thần tương thân tương ái, giúp đỡ đồng nghiệp.
Trong lòng mặc dù không tình nguyện nhưng bước chân vẫn lặng lẽ chuyển hướng, rẽ sang khu nội soi mà đi. Tiếng bước chân giẫm đạp lên sàn nhà nghe lộc cộc, đủ để nói rằng…chủ nhân của nó đang rất rất bực mình.
Sảnh lớn của bệnh viện thưa thớt người qua lại, vì đang là ban đêm nên số người đến thăm khám giảm đi đáng kể, chỉ có những ca đột xuất như tai nạn, lên cơn trên nền bệnh lý có sẵn…v v… thì mới tới bệnh viện vào ban đêm như này. Khu nội soi nằm ở tầng hai của bệnh viện, muốn đến được đó thì phải đi ngang qua sảnh lớn mới có cầu thang để đi lên.
Anh Thư rảo bước chân, lúc đi ngang qua quầy tiếp tân, cô tiện mắt đảo qua nhìn mọi người một chút, nào ngờ chính cái đảo mắt vô tình đó mà cô lại đụng phải một người. Anh Thư dừng bước chân, đứng phía sau nhìn lên.
Đây chẳng phải là chị gái hội trưởng hội phụ huynh sao? Giờ này sao lại ở đây?
Bản thân bệnh hay là người thân bệnh?
Anh Thư đứng tại chỗ hồi lâu, nhíu mày nghĩ ngợi, tự dựng nhận ra mình có hơi nhiều chuyện thế là lại thôi không nghĩ nữa, tiếp tục đi. Chỉ là càng đi cô càng cảm thấy có chút kỳ quái, giống như…có ai đó đang theo sau lưng mình.
Cô khó chịu ra mặt, lập tức dừng lại, xoay người quát: “Chẳng phải tôi đã nói anh là tôi không thích…”
Lới chưa nói hết thì Anh Thư đã phải khựng lại. Ban đầu cô còn tưởng là tên trưởng khoa kia dở trò, nào ngờ nhìn lại mới biết không phải.
Cô lập tức chữa cháy: “Sao sao lại là chị?”
Nét mặt An Diệp thoáng hiện chút hoang mang, cô không hiểu vì sao mình lại vô cớ bị nạt. Nhưng trong suy nghĩ, cô cảm thấy trong câu nói của đối phương có gì đó không đúng lắm. Anh? Anh ở đây là ai? Đoán chừng người này đang bị theo đuổi đến mức ám ảnh luôn rồi.
Dù sao cũng không phải đang nói cô, cô cũng không thèm chấp nhặt làm gì.
“Tôi chỉ định hỏi em có biết khoa nội soi ở chỗ nào không thôi. Sao? Tôi làm phiền đến em à?”
Anh Thư vội vàng giải thích: “Không không phải, chị đừng hiểu lầm, lúc nãy em không có nói chị. Em cũng đang định tới đó. Hay để em dẫn đường cho chị nha?”
“Ừm, cảm ơn em.”
Màn lấy công chuộc lỗi coi như thành công. Anh Thư âm thầm thở phào, xoay người đi trước dẫn đường, nhưng chỉ được một lúc cả hai không biết từ khi nào đã sánh vai cùng đi.
Vốn là những kẻ xa lạ, ngành nghề cũng không có điểm chung, xác suất gặp nhau là gần như bằng không…ấy vậy mà cũng có lúc lại vô tình đi chung một con đường.
Rốt cuộc thì từ xa lạ trở nên quen biết…cách nhau bao xa?
Thuở nhỏ vô tư, thích người nào là bắt chuyện với người đó, không cần lo nghĩ nhiều. Đến khi trưởng thành, đa phần mọi người đều có xu hướng sống khép kín, không dễ kết giao với người khác, vòng bạn bè cũng vì thế mà càng ngày càng ít đi.
Mà người càng thành đạt thì càng khó mở lòng với thế giới.
An Diệp lạnh nhạt xa cách, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ tới công việc. Anh Thư tâm cao khí ngạo, không muốn thua kém bất kỳ ai, đối với những người nhà giàu thì luôn có thành kiến.
Trong ngoài đều không có điểm chung nên suốt đoạn đường đi không ai nói với ai câu nào, chỉ đến khi cánh cửa phòng nội soi nằm sững sờ trước mặt, An Diệp mới nghiêng người nói: “Cảm ơn em.”
Anh Thư mỉm cười khách sáo, nhiệm vụ dẫn đường xem như hoàn thành.
“Thư, em tới rồi à, thật không ngờ em…”
Nam trưởng khoa không biết từ đâu xuất hiện, vừa nói vừa muốn đưa tay khoác lên vai Anh Thư. Cô nhanh chóng lách người sang một bên, nam trưởng khoa không đạt được ý đồ, động tác khựng lại giữa không trung, đến câu nói cũng ngắt ngang, nét xấu hổ nhìn xung quanh.
“Tôi đã xin chỉ thị của cấp trên, họ nói trong vòng nửa tiếng nữa sẽ sắp xếp người có chuyên môn sang đây hỗ trợ. Tôi chỉ tạm thời có mặt ở đây cho đủ số lượng thôi, tí nữa sẽ đi ngay, hi vọng anh đừng hiểu lầm.”
Vẻ mặt nam trưởng khoa dường như không cam tâm, tùy tiện nói: “Ồ vậy à, vậy phiền em quá. Cảm ơn em không quản nhọc nhằn mà đến đây giúp anh.”
“Sai rồi. Là giúp tất cả mọi người chứ không phải mỗi mình anh.”
“À, phải phải…”
Anh Thư liếc mắt nhìn nam trưởng khoa, sau đó lạnh lùng quay người đi. Thật ra tên này không phải không có gì tốt, chỉ là đôi khi hành sự có hơi thiếu suy nghĩ, dễ khiến cho người ta bực mình và điều quan trọng hơn nữa là cô không có hứng thú.
Ai nói gì cũng được, bảo cô chảnh chọe cũng được nhưng không thì tức là không, cô không muốn gượng ép bản thân mình.
Màn đối đáp lạnh nhạt của Anh Thư khiến cho những người xung quanh phải há hốc mồm vì ít ai lại dám nói chuyện như vậy với cấp trên. Có điều tất cả mọi người đếu biết là do cấp trên của họ đưa ra yêu cầu quá vô lý trước nên cũng chỉ ngạc nhiên trong chốc lát rồi lại cúi đầu làm việc tiếp.
Thời điểm Anh Thư xoay người muốn đi xem xét các phòng bệnh, cô lại lần nữa bắt gặp bóng dáng của An Diệp đang đứng phía trước. Lần này đối phương là đang nhìn chằm chằm cô, hơn nữa dường như còn đối với cô nở nụ cười nhàn nhạt.
Anh Thư đảo mắt tránh đi, sự bối rối hiện rõ trên gương mặt.
Người phụ nữ này sao vẫn còn chưa đi? Nụ cười đó là có ý gì?
Biết bao phỏng đoán hiện lên trong đầu, chỉ là không có lời giải đáp, đợi đến khi Anh Thư nâng mắt nhìn lên, đã thấy An Diệp hướng khu phòng Vip đi rồi.
Bóng lưng thẳng tấp, dáng đi uyển chuyển xinh đẹp của đối phương khiến cho đầu óc Anh Thư có chút bay bỏng, trong vô thức cô lại nổi lên một ít tò mò, đôi chân chuyển hướng đến quầy tiếp khách của khu nội soi.
Dù gì cô cũng đang rảnh, chi bằng kiếm chút chuyện để làm.