• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với thứ cảm xúc hỗn độn của bản thân, chúng ta vẫn thường hay mơ hồ không thể phân định. Muốn biết chính xác trong lòng mình nghĩ gì, hãy để thời gian nói cho bạn biết.

——————

Kể từ ngày hôm đó, cứ mỗi buổi chiều bước vào lớp Hạ lại thấy một hộp sữa để trong hộc bàn. Cô nhìn hộp sữa một hồi không biết đang nghĩ ngợi điều gì mà ánh mắt như ẩn hiện sự suy tư khó tả. Cô lặng lẽ nhìn sang người bên cạnh, người nọ vẫn đang chú tâm vào cuốn bài tập Toán, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.

Từ cái hôm được chăm sóc tận tình ở trong lớp, Hạ vẫn luôn mang tâm trạng cảm kích trong lòng. Đối với sự nhiệt tình săn sóc đó chẳng hiểu sao cô lại không có cảm giác muốn lẫn tránh mà ngược lại còn bình thản đón nhận.

Có chăng đây là mối quan hệ mà bấy lâu nay cô mong muốn? Một người bạn nhiệt tình và chân thành? Dù sao thì, mỗi khi đối mặt với cảm xúc hộn độn của bản thân, chúng ta vẫn luôn rất mơ hồ không thể phân định. Nếu muốn biết rõ cũng phải cần một quãng thời gian dài mới có thể sáng tỏ được.

Nhưng Hạ vẫn luôn cho rằng người này trước đó thẳng thắng bộc trực, nghĩ cái gì sẽ làm cái đó. Sao bây giờ lại thần thần bí bí tới như vậy? Thật không giống tác phong thường ngày cho lắm. Ngẫm nghĩ đắn đo cho nhiều vào cuối cùng vẫn im lặng mang hộp sữa cất vào trong túi xách.

Vài ngày sau, bệnh của Hạ đã khỏi hẳn. Buổi chiều ở lớp tự học, cô đem một hộp sữa để trước mặt Du: “Cảm ơn nhiều. Bệnh của tôi đã khỏi rồi. Cậu đừng để sữa trong hộc bàn của tôi nữa.”

Du ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy xa, mấy dấu chấm hỏi to đùng không ngừng hiện trên mặt: “Sữa? Sữa gì? Cậu nói…tôi không hiểu gì hết.”

Hạ sững người, mắt cũng không thèm chớp, quay sang nhìn người nọ như muốn xác nhận rằng họ không nói đùa để gạt mình: “Không phải sữa trong hộc bàn mấy ngày nay là của cậu à?”

Du lắc đầu một cách mạnh mẽ và dứt khoát: “Không có. Tôi có bao giờ uống sữa đâu.”

Hai người trưng mắt nhìn nhau, mỗi người đều lạc vào mớ suy nghĩ riêng của mình.

Người thì ngơ ngáo không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Người thì tối mặt ngượng ngùng vì nhận nhầm người.

Vậy rốt cuộc sữa là của ai?

Một lúc sau, mi mắt cả hai khẽ động, lòng như có điểm sáng tỏ bèn không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cuối lớp.

Số 13 cùng lúc đó cũng đang mê đắm nhìn về phía Hạ, thấy Hạ nhìn xuống, cô ta vui vẻ vẫy vẫy tay chào Hạ. Hạ hiểu ra vấn đề gương mặt tối sầm như đêm ba mươi.

Hạ liếc nhìn xung quang lớp một vòng, thấy trong lớp chỉ mới le que mấy người, cô ngay lập tức đứng dậy đi thẳng xuống cuối lớp. Du nhướng mắt, mang vẻ mặt hóng chuyện mà nhìn theo.

Số 13 thấy Hạ đi xuống phía mình, gương mặt tươi rói giống như chú cún con sắp được cho ăn, chỉ còn thiếu cái vẫy đuôi nữa thôi là hoàn hảo.

Hạ nhìn số 13, lạnh giọng nói: “Bạn…Trâm Anh phải không?”

Lúc này Du mới chân chính biết được tên của số 13, cô lại tiếp tục vểnh tai lên nghe ngóng.

Số 13 nghe được Hạ gọi mình, cười đáp: “Phải. Không ngờ cậu còn nhớ tên mình. Có chuyện gì không Hạ?”

Giọng Hạ vẫn lành lạnh phát ra: “Cuối giờ nói chuyện một chút nhé.”

Số 13 vui mừng, cười đến hở cả lợi: “Được, mình chờ cậu.”

Hạ không đáp lại, hững hờ quay về chỗ ngồi.

Du nghe bước chân Hạ đến, cắm mặt vào quyển sách trước mặt giả vờ như đang đọc tài liệu, nhưng mắt thì cứ liên tục đảo quanh, liếc mắt thấy hộp sữa đang cô độc nằm trên bàn cô đưa tay tính lấy uống thì bị Hạ đi tới giật lại: “Không cho cậu nữa.”

Du ngẩng đầu nhìn Hạ: “Gì vậy? Cậu mới cho tôi rồi mà.”

Hạ trừng mắt: “Nhưng mà bây giờ không muốn cho nữa.”

“Cậu cũng đừng có giận cá chém thớt như thế chứ. Đã nói cho rồi thì không được nuốt lời.”

Càng nhìn gương mặt vô tội trước mặt chẳng hiểu sao Hạ lại giận đến muốn nhả khói trên đỉnh đầu. Bất quá, trong lòng thì bực bội như thế nhưng tay thì vẫn vô thức buông hộp sữa ra.

Du thành công lấy được, vui vẻ khui ra uống, tuy là đang uống nhưng vẫn không quên nhiều chuyện: “Hai người nói gì thế?”

Hạ bực dọc đáp: “Đã nghe hết rồi mà còn hỏi.”

Bị phát hiện Du lại đổi chủ đề: “Thế số sữa trước đó cậu uống hết rồi hả?”

Hạ mang bộ mặt không vui, liếc xéo Du: “Không, một hộp cũng không”.

Bản thân Hạ vốn không thích uống sữa, ngoại trừ mấy lúc bị vú nuôi ép uống ra thì cô chẳng mấy khi chủ động tìm đến nó cả. Mấy ngày nay cứ nghĩ là ý tốt của người bên cạnh nên mới giữ lại, bây giờ vỡ lẽ ra là không phải lại cảm thấy bực mình hơn.

Du ở bên cạnh vừa vô tư hút hộp sữa vừa gật đầu: “Cũng may là cậu chưa uống nếu không bây giờ ói ra trả cũng không kịp.”

Hạ lần này tức giận thật: “Cậu có thôi đi không hả?”

Du rụt cổ, nhích người tựa vào vách tường, im lặng mà uống hết hộp sữa đang cầm trên tay.

Cuối giờ, mọi người rủ nhau ra về gần hết. Du vừa thu dọn tập vở vừa hỏi Hạ có cần cô ở lại cùng không, Hạ suy nghĩ một hồi cũng gật đầu đồng ý. Đối với thái độ mặt dày mày dạn mấy ngày này của số 13, Hạ cũng không nắm chắc lắm là sẽ khuyên nhủ được người này, có người ở cùng vẫn hơn.

Du ra hiệu cho Lộc đang đứng đợi ở cửa, ý bảo Lộc đi trước. Lộc hiểu ý gật đầu liền cùng Võ Trọng Thanh rời đi, lúc này trong lớp chỉ còn ba người Hạ, Du và số 13.

Du nói: “Cậu xuống dưới nói chuyện với cậu ta đi, tôi ở đây đợi cậu. Yên tâm, tôi không nghe lén nữa đâu.”

Hạ đáp: “Được.”

Hành lang khu D vẫn còn vài tiếng bước chân và tiếng cười nói, là tiếng của các lớp phụ đạo và các câu lạc bộ phát ra. Du đứng bên cửa sổ nhìn Hạ đi xuống phía cuối lớp rồi lại phóng tầm mắt nhìn ra ngoài ô cửa sổ, các tòa nhà cao tầng vẫn ngang nhiên phát sáng, thành phố X về đêm lấp lánh ánh đèn.

Số 13 vì có sự xuất hiện thêm của Du mà cảm thấy không vui, thấy Hạ đến cô ta vẫn cười nhưng trong giọng nói có chút không mấy hoan nghênh: “Cậu ta sao lại ở đây?”

Hạ nhìn Du sau đó lại nhìn số 13: “Đây cũng không phải phòng riêng của cậu. Sao cậu ấy không thể ở đây?”

Số 13 cố căng mình giải thích: “Mình không có ý đó…Nhưng mà…”

Hạ ngắt lời: “Sữa là cậu để vào hộc bàn của tôi?”

Nghe nhắc đến mấy hộp sữa lại nhớ đến gương mặt vui vẻ của Hạ lúc thấy nó, số 13 không hậm hực nhìn Du nữa, tươi cười nhìn Hạ đáp: “Phải. Mình thấy Hạ mệt nên mua cho Hạ uống lấy sức đó mà.”

Không biết người khác thấy thế nào nhưng mỗi lần Hạ nhìn thấy nụ cười cùng ánh mắt này thì liền nổi da gà, cô cảm giác nó giống như nụ cười của những kẻ bịp bợm, không mấy thật lòng. Hạ khó chịu nên trong giọng nói có chút cáu gắt: “Hi vọng sau này cậu đừng làm mấy cái trò đó nữa. Tôi rất không thích.”

Nụ cười trên môi số 13 tắt ngấm: “Sao vậy? Lúc Hạ thấy nó Hạ đâu có biểu hiện chán ghét như lúc này?”

Hạ đáp: “Đó là vì tôi không biết nó là của cậu.”

Số 13 đắc ý, vênh mặt nói: “Nhưng dù gì Hạ cũng đã uống rồi. Hạ sẽ mãi mãi nợ mình.”

Hạ rất nhanh mà đáp trả lại: “Thế thì xui cho cậu là tôi chưa uống hộp nào cả. Nếu cậu không ngại tôi sẽ moi nó ra từ thùng rác nhà tôi trả lại cho cậu.” cô nhấn mạnh thêm: “Không sót hộp nào.”

Số 13 lại vênh mặt thách thức: “Mình không tin.”

Hạ nói: “Thế thì cứ chờ xem.”

Không muốn tiếp tục đôi có với kẻ mặt dày này nữa nên vừa dứt lời Hạ liền xoay người hướng phía Du đi tới đưa tay kéo người đang đứng đó đi ra ngoài.

Đúng như những gì Hạ đã nói, sang ngày hôm sau cô mang hết toàn bộ số sữa để trên bàn của số 13. Số 13 đến lớp thấy bàn của mình đầy sữa thì liền hiểu chuyện gì xảy ra, cô ta cầm hộp sữa lên quan sát, thấy mấy con số viết trên đó lại càng tức giận ra mặt. Bởi vì mỗi hộp sữa trước khi bỏ vào hộc bàn của Hạ đều được cô ta đánh số thứ tự, ngụ ý là số ngày cô mang sữa cho Hạ uống, thấy mấy con số trên hộp cũng không phải là do Hạ cố tình ngụy tạo mà toàn bộ đều là nét bút của cô ta, không ngờ những đều Hạ nói là thật Hạ chưa từng đụng đến mấy hộp sữa cô ta cho.

Nghĩ đến đây, số 13 nóng máu định quăng hộp sữa trong tay xuống sàn nhưng bắt gặp quá nhiều ánh mắt đang nhìn mình, cô ta đành bỏ lại hộp sữa vào bịch đem ra thùng rác ném mạnh vào, nhiều hộp vì không chịu được lực va đập mạnh mà vỡ ra chảy đầy thùng. Cô ta không quan tâm, đem gương mặt hung tợn của mình trở vào lớp học.

Nữ sinh ngồi bên cạnh thấy số 13 trở lại sợ sệt đưa mắt lên nhìn liền bị cô ta quát vào mặt: “Nhìn cái gì, làm bài đi. Liệu mà học cho tốt vào nếu như để ảnh hưởng đến tao thì mày cũng đừng hòng sống yên.”

Nữ sinh nghe số 13 nói mà sợ xanh mặt, cả người thu vào một nơi đến viết cũng run tay. Số 13 liếc mắt thấy, vẫn là không quan tâm lại đưa tầm mắt một mí nhìn lên hai người đang ngồi cười nói ở bàn đầu, chất giọng khàn khàn thì thào trong miệng: “Vũ Hoài Khánh Du sao? Được lắm. Mày đợi đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK