Những điều đặc biệt nhất sẽ chỉ luôn dành cho một người duy nhất.
——-
Vì xảy ra chuyện trộm đề trước đó nên kỳ thi học kỳ bị chậm trễ nghiêm trọng. Sau hội nghị ở phòng hợp, thầy hiệu trưởng quyết định kỳ thi này chỉ có các môn tự nhiên, còn các môn xã hội thì được kiểm tra tại lớp. Mỗi giáo viên của các môn xã hội sẽ tự ra đề cho lớp của mình, dĩ nhiên là các đề sẽ phải hoàn toàn khác nhau, tuyệt đối không được trùng câu hỏi.
Trong khi những lớp khác vẫn đang than ngắn thở dài vì số lượng bài phải học thuộc quá nhiều thì lớp A đã dễ dàng vượt qua được hai môn Giáo Dục Công Dân và Địa Lý.
Hạ tựa lưng vào ghế dựa, đưa mắt nhìn ra bầu trời quang đãng phía trước, chợt bâng quơ nghĩ không biết là người kia đã kiểm tra xong chưa. Hạ lưỡng lự vài giây, quyết định lấy điện thoại ra nhắn cho Du hỏi thăm xem sao.
Hạ: "Lớp cậu đã kiểm tra xong chưa? Có làm bài được không?"
Du ngay lập tức nhắn lại: "Hôm nay không có. Nhưng ngày mai thì có." (icon nước mắt lăn dài)
Hạ: "Môn gì?"
Du: "Lịch Sử. Huhu tôi phải học hơn 12 đề mục lận đó, lớp cậu có học nhiều vậy không?" (lại thêm mấy cái icon đầy nước mắt)
Hạ: "Không có, giáo viên chỉ ôn tập cho lớp tôi bảy đề mục thôi. Cố lên! Cái nào quá dài, tôi có thể giúp cậu tóm gọn đại ý." (icon hình trái tim)
Những khi nhắn tin cùng người khác, Hạ không bao giờ sử dụng icon, chỉ khi nhắn tin với Du, cô mới thêm điều đặc biệt này vào. Hạ không phải là người giỏi thể hiện suy nghĩ của mình bằng lời nói, thay vào đó cô sẽ dùng hành động nhiều hơn.
Chỉ tiếc là Du dường như không để ý lắm đến mấy điều nho nhỏ này nên khi hồi âm lại cũng chỉ có vỏn vẹn mấy chữ: "Ò, hiểu rồi."(icon bắn tim)
Thật ra, chuyên môn của các lớp dẫn đầu đều là môn tự nhiên, các thầy cô dạy môn xã hội cũng phần nào nắm bắt được vấn đề này, nên khi cho nội dung ôn tập, thường thì họ sẽ rút ngắn số lượng câu hỏi lại để nhường thời gian cho học sinh phát huy sở trường của mình. Và tất nhiên, khi câu hỏi ôn tập môn xã hội được giảm xuống, đồng nghĩa với việc mức độ khó của môn tự nhiên sẽ tăng lên gấp đôi hoặc hơn thế.
Còn đối với các lớp cuối bảng, do dở đều các môn nên giáo viên cũng không thèm giới hạn câu hỏi ôn tập làm gì. Họ luôn mặc định rằng, dù cho ít hay cho nhiều thì cũng như nhau thôi, sẽ chẳng có học sinh nào chịu học hành tử tế đâu.
Chính vì phạm vi ôn tập quá rộng, lại thêm môn Lịch Sử khó nhằn, Du tan học cũng không có đến tìm Hạ, chỉ nhắn vọn vẹn vài chữ qua điện thoại rồi chạy về nhà ôn bài.
Hạ đọc xong tin nhắn cảm thấy có hơi cụt hứng. Từ lúc hai người kéo gần mối quan hệ hơn, hầu như ngày nào cả hai cũng nhín chút thời gian để gặp mặt, nhưng dưới áp lực thi cử ngày càng lớn, cả hai chạm mặt không lâu thì phải tách ra, đa phần là Du chủ động nói tạm biệt trước, những lần như vậy Hạ sẽ phụ họa gật đầu.
Có không muốn cũng không được, vẫn là chuyện học nên được ưu tiên.
Tối đến, sau khi ôn bài xong, Hạ dành chút thời gian lên mạng tra cứu thông tin về lọ thuốc mà hôm trước cô đã lén chụp lại. Với mạng lưới thông tin dày đặc như hiện nay, việc tìm hiểu về một thứ gì đó là hoàn toàn không khó, chưa đầy mười lăm phút Hạ cũng đã biết được công dụng của lọ thuốc này là gì.
Thành phần chủ yếu của thuốc là dùng để trị các chứng bệnh liên quan đến dạ dày, dựa vào tỉ lệ ghi tên hộp, chứng tỏ người dùng thuốc cũng chỉ đang ở mức độ nhẹ. Hạ thở phào một hơi, trong lòng giống như vừa buông được một tảng đá lớn. Có điều, thông tin trên mạng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được, Hạ cần một lời xác nhận từ chuyên gia thì mới an tâm.
Ngẫm nghĩ một hồi cô lại nhớ tới một người, thật là, gần đây…dường như cuộc sống của cô bắt đầu bị chi phối bởi người kia hơi bị nhiều. Thôi bỏ đi, còn chẳng phải là do bản thân cô cho phép?
Hạ vỗ vỗ trán, cười trừ: "Lại nghĩ lang mang nữa rồi."
Trọng tâm là, mẹ của Du làm bác sĩ, cô nghĩ nên nhờ Du hỏi dùm, đỡ phải tốn công tìm bác sĩ riêng của mẹ, nếu như mẹ cô đã muốn giấu, vị bác sĩ kia chắc chắn cũng đã bị mẹ cô mua chuộc, có hỏi thì hẳn là ông ta cũng sẽ không nói thật.
Hạ lấy điện thoại ra, muốn nhắn tin cho Du, chợt nhớ tới tiết kiểm tra của Du vào ngày mai, Hạ lại thôi không nhắn nữa.
Vẫn là…lặp lại câu nói cũ, chuyện học nên đặt lên hàng đầu.
Hôm sau, Du vẫn như mọi hôm, xuất hiện trước mặt Hạ chưa được mười lăm phút đã bỏ đi. Đối với thái độ dửng dưng này của Du, Hạ bắt đầu cảm thấy có hơi kỳ quái, cô còn muốn nhờ Du giúp một chuyện, chỉ có điều chưa kịp hỏi gì thì đã bị người kia cho ăn một quả bơ to tướng.
Không lẽ là có được rồi nên không thèm coi trọng nữa?
Hạ có hơi bực mình.
Được lắm, coi cô là hạng người gì? Cần thì đến, không cần nữa thì quay mông bỏ đi?
Tiếng chuông tan học vừa kéo tới, Hạ dùng tốc độ nhanh nhất của mình thu dọn hết tập sách trên bàn rồi nhanh chân ra khỏi lớp trước sự ngỡ ngàng của biết bao nhiêu người. Cũng nhờ vào tốc độ sét đánh đó, mà từ một người chuyên ra khỏi lớp cuối cùng, Hạ rốt cuộc cũng đã thành công có mặt ở khu D trước khi Du rời khỏi lớp.
Cô đứng khoanh tay ở cửa lớp D3, nhìn thằng về cái bàn Du đang ngồi. Các học sinh đang đi ngoài hành lang, lẫn những người đang có mặt trong lớp, ai ai cũng kinh ngạc trước sự xuất hiện bất ngờ này của Hạ. Học sinh ở các top dẫn đầu hầu như không bao giờ xuất hiện ở nơi này, cũng dễ hiểu thôi, người ở trên cao hiếm khi nào nhìn xuống thấp, mây tầng nào gặp tầng đấy, chỉ có người ở dưới thấp mới hay ngước mắt nhìn lên cao thôi.
Vào những dịp đặc biệt như lúc này, người nào không tỏ ra hiếu kỳ mới là sinh lạ của thế gian.
Sinh vật lạ đó không ai khác lại chính là Du, cô vẫn chưa phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, chỉ khi Lộc vỗ mạnh tay lên vai thì cô mới chịu ngẩng đầu.
"Gì vậy? Ông bị điên hả?"
Du nhăn nhó mặt mày nhìn Lộc, Lộc đưa tay chỉ chỉ ra ngoài cửa lớp. Du liếc mắt nhìn ra, lúc này cô mới lật đật dọn sách vở rồi chạy vội ra chỗ Hạ đang đứng.
"Xin lỗi, cậu tìm tôi hả?"
"Ngoài cậu ra thì còn ai khác?" Hạ vẫn còn hơi bực tức vì bị cho ăn mấy quả bơ trước đó nên khi nói chuyện với Du chất giọng có hơi chua chát: "Cậu ra đây một chút? Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"Ồ." Du cúi đầu, lẻo đẻo đi theo Hạ, giống như một chút mèo nhỏ vừa phạm phải đại tội. Cô vẫn chưa nghiệm ra được lý do vì sao Hạ lại gắt gỏng với mình như thế, nhưng cô nghĩ có lẽ cô đã chọc phải chỗ không nên chọc nào đó của Hạ rồi, nếu không thì người ta cũng đâu cần lê tấm thân ngọc ngà tới tận đây?
Trước khi chưa tìm được lý do nào hợp lý, Du nghĩ là mình nên im lặng, để tội chồng thêm tội không chừng Hạ sẽ trảm cô mất.
"Dạo gần đây cậu có vấn đề gì sao?"
Mãi mê với những suy đoán vớ vẩn trong đầu, Du cứ tưởng Hạ sẽ mắng miết mình vì lỗi lầm nào đó, không ngờ lại bất chợt hỏi một câu mà đến cô cũng thấy khó hiểu.
"Hả? Ý cậu là sao? Tôi làm gì có vấn đề nào."
Dựa vào câu trả lời của Du, đủ để Hạ hiểu một điều, người này hoàn toàn không biết được mấy ngày nay đã mắc phải tội gì. Được rồi, cô là người rộng lượng, tuyệt đối không chấp nhặt với kẻ đầu đất.
Hạ hít một hơi như đang cố nén cục tức trong người: "Thôi bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì hết."
Cô lấy điện thoại ra, vào danh mục hình ảnh, mở nó lên, rồi đưa cho Du xem: "Tôi biết mẹ cậu là bác sĩ, cậu có thể nhờ mẹ cậu xem giúp coi loại thuốc này công dụng và đặc trị của nó như thế nào không?"
Du còn chưa xem số hình ảnh Hạ đưa thì đã nhanh tay bắt lấy tay Hạ, lo lắng hỏi: "Cậu bị bệnh gì? Cảm thấy trong người thế nào? Có thấy trong người mệt mỏi không?"
Bị Du hỏi tới tấp, Hạ đứng im, ánh mắt chăm chú nhìn Du.
Đây là…quan tâm?
Coi bộ cũng biết điều đấy chứ!
Hạ nhoen miệng cười, giống như rất thỏa mãn với những gì đang diễn ra. Phản ứng thái quá của Du là nằm ngoài dự liệu của Hạ, cô chợt nhận ra cô càng ngày càng chú ý đến những điều nhỏ nhặt này.
Tựa như…cô sắp biến thành một phiên bản khác của chính mình mà trước nay cô chưa từng biết.