• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mang thứ yêu thích nhất của mình tặng cho người khác chính là bắt đầu cho sự hảo cảm.

——————–

Ngày tiếp theo bệnh của Hạ chỉ bớt đi chứ chưa dứt hẳn những bạn trong lớp cũng dần nhận ra điều này và luôn miệng khuyên cô nên nghỉ một ngày cho khỏe nhưng Hạ cũng chỉ cười lắc đầu chứ nhất quyết không chịu nghỉ. Khuyên ngăn một lúc không được nên mọi người cũng đành bỏ cuộc.

Hạ cứ tưởng mọi chuyện đến đó là kết thúc ai ngờ khi đến lớp tự học lại nghe thêm cái miệng lãi nhãi của Du: “Sao cậu không nghỉ một hôm cho khỏe đi, nghỉ một ngày thôi cũng có chết thằng tây nào đâu chứ.”

“Cậu không đọc điều lệ của chiến dịch à?” Hạ hỏi.

Du giải thích: “Tôi đương nhiên là có đọc. Chúng ta có thể tìm Thầy Hiệu Trưởng thương lượng mà.” cô còn tự tin nói: “Tôi học một mình một bữa cũng đâu có sao.”

Hạ bướng bỉnh nói: “Nhưng tôi không muốn nghỉ.”

Du đầu hàng: “Ok, hiểu rồi. Học sinh gương mẫu à.”

Thông thường sau khi bị sốt thì bị sẽ mất nước, mà mất nước nhiều thì sẽ sinh ra những hệ lụy khác. Hạ cũng là con người dĩ nhiên cũng sẽ không tránh khỏi những chuyện này. Trong suốt buổi học cứ giảng bài được vài ba câu Hạ lại gằn giọng mấy lần. Du nghe nhiều lần cũng tự hiểu chuyện gì đang xảy ra, mắt vẫn chăm chú nhìn sách nhưng tay thì lại cho vào túi xách của mình lấy ra cái hộp thiếc màu đỏ đưa đến trước mặt Hạ.

Hạ khựng lại, nhíu mày hỏi: “Cái gì vậy?”

Du đáp: “Là kẹo ngậm. Thử đi.”

Chân mày Hạ giãn ra, cầm cái hộp thiếc săm soi.

Thấy ánh mắt lạ lẫm của Hạ nhìn chiếc hộp, Du thở dài nói tiếp, giọng điệu như đang răng dạy đối phương: “La kẹo ngậm thông cổ, tôi vẫn hay dùng nó lắm, rất có hiệu nghiệm. Lúc bị bệnh rất hay mất nước cậu nên uống nước nhiều vào.”

Hạ nghe Du nói, mở hộp lấy một viên bỏ vào miệng, viên kẹo trong miệng phản phất mùi dâu lại the the giống bạc hà dễ chịu vô cùng. Thoáng thấy cổ họng thông thoáng hơn, cô nhìn Du cảm kích nói: “Cảm ơn.” Sau đó, cô đóng nắp đưa cái hộp trả cho Du.

Du xua tay, đẩy nó ngược trở lại: “Không cần. Cậu bây giờ cần dùng nhiều hơn tôi á. Ở nhà tôi còn nhiều lắm.”

Ánh mắt Hạ thoáng kinh ngạc: “Cậu mua chi mà lắm thế?”

Mắt Du đang dán vào cuốn tập trước mặt, vừa cười vừa nói: “Tôi không có mua. Mẹ tôi là bác sĩ nên rất hay đi công tác, bà ấy sợ tôi ở nhà bị bệnh nên lúc nào trong nhà cũng để đầy thuốc hết á.”

“Cậu…rất hay ở nhà một mình?”

Du gật đầu: “Phải.”

Những ngày gần đây, mối quan hệ giữa hai người đã cởi mở hơn rất nhiều. Tuy rằng chưa ai công nhận đối phương là bạn nhưng cũng không cho nó là quan hệ hợp tác học tập đơn thuần nữa. Cũng không biết từ lúc nào mà Hạ lại tò mò những chuyện không đâu nhiều đến vậy, thoáng nghe được lời xác nhận của Du, Hạ lại không suy nghĩ mà thắc mắc hỏi:

“Ba cậu đâu?”

Nghe nhắc đến ba, gương mặt Du hơi khựng lại, đôi mắt màu hổ phách thoáng buồn: “Lúc tôi vừa lên bốn tuổi ông ấy đã bị tai nạn qua đời rồi.”

“Xin lỗi.”

Biết mình vừa lở lời đụng đến nỗi đau của người khác Hạ trầm mặc không nói, im lặng nhìn người bên cạnh vẫn đang chú tâm làm bài, viên kẹo cô đang ngậm tan dần trong miệng, rõ ràng cổ họng đã thông thoáng hơn nhưng cũng đồng thời nghẹn đắng ở đâu đó.

Du không phát hiện được ánh mắt khác thường của Hạ, chỉ chăm chú nhìn vào đống bài vở trên bàn. Cả hai im lặng được một lúc, tự nhiên Du lại quay sang nhìn Hạ phì cười.

Hạ nhìn biểu hiện khó hiểu của người bên cạnh, nhịn không được liền hỏi: “Cậu cười cái gì?”

“Búp bê lồng kính…không ngờ cũng có ngày bị tổ bệnh quật.” Du chống cằm nhìn Hạ, nét mặt bất chợt mang vẻ đùa cợt: “Xem ra đi xế hộp không hẳn đã tốt nhỉ?”

Hạ nghiêng mặt nhìn Du, nhướng mi nói: “Cậu đây là đang mỉa mai tôi sao? Hửm?”

Nghe giọng nói người bên cạnh tự dưng lạnh đi, Du rụt hai bả vai lại, cố giải thích: “Không có. Tôi…chỉ là đang bày tỏ sự cảm thông sâu sắc đối với cậu thôi.”

Hạ hỏi: “Cảm thông cái gì?”

Du tiếp tục khua môi múa mép: “Hẳn là cậu rất áp lực đúng không? Áp lực của người thừa kế? Áp lực của thành tích? Tôi thấy cậu lúc nào cũng căng thẳng, thoải mái một chút không được sao. Làm người mà nghiêm túc quá sẽ không vui đâu.”

Lần này Hạ dường như có chút biến hóa trên gương mặt, cô lặng người không nói, đôi mắt lơ đểnh nhìn sang chỗ khác như đang trốn tránh vấn đề đặt ra của người bên cạnh.

Nhận thấy sự khác thường đó, biết Hạ không muốn chia sẻ nên Du không còn tiếp tục đâm sâu vào vấn đề đó nữa, cô chuyển hướng cuộc trò chuyện: “Hay là thế này đi. Nếu cậu không chê, hôm nào rảnh rỗi tôi sẽ dẫn cậu đi dạo bằng chiếc xe đạp tàn của tôi. Bảo đảm sẽ rất thú vị.”

Hạ lần này có phản ứng: “Tôi ngồi trong xe hơi cũng có thể đi dạo được vậy.”

Du có vẻ như sắp bất lực đối với thái độ một màu của người bên cạnh, cô xua tay mất hứng nói: “Thôi đi. Coi như tôi chưa nói gì hết vậy.” cô vừa lật tập vừa bổ sung thêm một câu: “Đúng là không nên nói mấy vấn đề rẻ tiền với đại gia mà.”

Hạ ở bên cạnh cũng không biết là vô tình hay cố ý mà quăn lại một câu: “Hôm nay có vẻ như tôi nên cho cậu nhiều bài tập hơn nữa nhỉ?”.

Du: “….”

Cuối giờ, lúc mọi người đang chuẩn bị dọn dẹp đi về, Du lại lấy một thứ từ trong túi xách ra đưa cho Hạ. Hạ nhìn cái móc khóa xinh xắn trên tay Du, vẻ mặt lạ lẫm: “Này là…con gì vậy?”

Du đứng dậy, đẩy con Totoro sang chỗ Hạ: ” Cầm lấy. Totoro phiên bản giới hạn đó. Thần may mắn của tôi sẽ phù hộ cho cậu mau hết bệnh.”

Nói xong, Du cười híp mắt, vẫy tay chào tạm biệt rồi bước nhanh về phía cửa. Hạ nhìn cái móc khóa yên tĩnh nằm trên bàn, đăm chiêu suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng lặng lẽ mang nó bỏ vào ngăn kéo, cẩn thận khóa lại.

Có vẻ như, Hạ vẫn chưa phát giác ra được rằng dạo gần đây cô nhận quà từ người lạ mới quen hơi nhiều. Có phải dễ tính hơn rồi chăng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK