Muốn ở bên cạnh cậu thật lâu, cùng làm những điều thật bình dị.
——
Du thấy Hạ cứ đơ người đứng một chỗ, hỏi thế nào cũng không thèm trả lời, cô gấp đến độ đỏ mặt, lay mạnh cách tay Hạ hơn.
"Này, cậu nói gì đi chứ, đừng có im mãi như vậy."
Lần này, Hạ bật cười thành tiếng, hiếm khi nào Hạ lại được dịp cười thoái mái như vậy, cũng không thèm câu nệ hình tượng làm gì. Du bắt gặp cảnh tượng kỳ lạ này, nghĩ ra được điều gì đó, liền nói: "Cậu lừa tôi hả?"
Hạ lắc đầu: "Không có lừa cậu. Chỉ là phản ứng của cậu làm tôi cảm thấy mắc cười thôi. Tôi cũng đâu có nói là tôi bị bệnh đâu, cậu hấp tấp như vậy làm gì?"
Tính tình của Du vốn thẳng như ruột ngựa, nghĩ gì nói đó: "Thì chẳng phải là do người ta lo lắng cho cậu sao, cậu còn cười được nữa."
Du giận lẫy, cái mặt trắng nõn làm ra vẻ phụng phịu, ngoảnh mặt đi nơi khác.
Thấy đối phương làm mặt giận, Hạ trở lại bộ dáng lãnh đạm thường thấy, nâng tay véo cái mũi cao cao của Du, khẽ lắc qua lắc lại: "Được rồi, xin lỗi. Này là mẹ tôi bị, không phải tôi đâu."
Du nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay ma quái của Hạ: "Mẹ cậu? Thế thì cậu hỏi mẹ cậu là biết ngay thôi mà."
"Nếu hỏi được thì tôi đâu cần đến nhờ cậu. Sao? Hay là mấy người không muốn giúp?"
Hạ giở trò giận ngược lại, rất nhanh…trò này liền có hiệu nghiệm.
Du xuống nước năn nỉ: "Đâu có, đâu có. Cậu mở bluetooth bắn qua cho tôi đi, tôi giúp cậu hỏi cho."
Hạ liếc mắt lườm Du, miệng lại cười tủm tỉm.
Chiếc điện thoại thông báo nhận ảnh thành công, Du mở hình ảnh lên kiểm tra, ngờ đâu vừa nhìn thấy cái tên của hộp thuốc, cô liền reo lên: "Ý, cái này là thuốc trị đau dạ dày mà."
"Trên đó toàn là tiếng anh chuyên ngành, làm sao cậu biết rõ vậy?"
Thành thật mà nói thì trước đó cô có hơi xem thường khả năng tiếng anh của Du. Còn nhớ có lần ở lớp tự học, mỗi khi cô giảng bài tiếng anh cho Du là mỗi lần muốn lên tăng xông tới nơi, Du chẳng những dở ngữ pháp mà đến cả cách nhấn trọng âm cũng sai, phần nghĩa của từ thì lại râu ông này cắm cằm bà nọ.
Kết quả là ngày hôm đó, Hạ cho Du chép phạt năm trăm lần phần cấu trúc ngữ pháp, một nghìn lần phần nghĩa của từ, bởi vì đang trong cơn thịnh nộ nên cô yêu cầu Du phải chép cho thật sạch và đẹp, bằng không sẽ phải chép lại từ đầu.
Du thật sự rất nghe lời, bị chép phạt cũng không kêu ca tiếng nào, ngày hôm sau lúc Du đưa giấy chép phạt cô, chính mắt cô nhìn thấy cánh tay của người nọ dường như chẳng còn chút sức lực nào, đoán chừng là đã chép phạt đến mỏi nhừ cả tay. Khi đó cô cảm thấy yêu cầu của mình có hơi quá, trong lòng có chút áy náy nổi lên, đành phải miễn cưỡng tấm thân mà ngồi xoa bóp cánh tay cho Du tận nửa tiếng.
Vậy mà, hiện tại Du chỉ cần nhìn sơ qua mấy tấm ảnh thì đã biết hết tất cả, Hạ không nghĩ rằng Du lại tiến bộ nhanh như vậy, huống hồ gì đây lại là tiếng anh chuyên ngành.
Cô có chút khó tin, nâng ánh mắt hơi nghi ngờ nhìn Du hỏi lại: "Cậu…chắc chứ?"
Du chẳng những không do dự mà còn đáp lại chắc nịch: "Đương nhiên rồi. Mẹ tôi có nguyên một phòng sách lớn, tám mươi phần trăm số sách trong đó là sách y khoa, mấy hôm nay học bài chán quá, tôi có rút đại một cuốn để xem, là sách song ngữ nên rất dễ đọc."
Cô híp mắt nhìn Hạ, nói thêm: "Tôi biết là cậu đang nghĩ gì rồi. Tôi tất nhiên là không giỏi như vậy đâu, chỉ là từ này xuất hiện quá nhiều lần trong sách cho nên tôi mới nhớ thôi. Chứ bình thường tôi đọc xong là quên ngay…haha."
Hạ đáp: "Cậu đúng là phí của trời, có nhiều sách tiếng anh như vậy mà không chịu tận dụng. Mà nếu như cậu đã nói như thế rồi thì thôi đi, không cần phải phiền đến mẹ cậu nữa."
"Ủa? Sao vậy?"
"Đến sách chuyên khoa cũng đã ghi như vậy rồi, giờ có hỏi nữa thì đáp án cũng có khác gì đâu."
"Ừm, cậu nói cũng có lí." Du bất chợt cho lời khuyên: "Nhưng mà…cậu nên kêu mẹ cậu tới bệnh viện khám đi, bệnh dạ dày này để lâu không tốt đâu."
"Cảm ơn. Đợi qua kỳ thi này tôi sẽ khuyên mẹ đến bệnh viện kiểm tra."
Nhắc đến thi cử, Hạ lại sực nhớ ra một chuyện, vội chuyển chủ đề: "Mà hôm nay cậu thi Sử thế nào rồi? Có ổn không?"
Du gật gật đầu, bộ dạng cực kỳ tự tin: "Rất tốt, ít nhiều gì cũng phải trên bảy điểm."
Khi còn tham gia chiến dịch đồng học, mấy bài kiểm tra mà Du đưa cho Hạ xem, trong khi câu hỏi không có khó mấy nhưng bài cao nhất cũng chỉ có sáu điểm. Bây giờ là thi học kỳ, phạm vi kiến thức rộng mà độ khó cũng tăng lên, được nhiêu đó điểm cũng coi như đã tiến bộ dữ lắm rồi.
"Như vậy là được rồi, cậu cũng đừng đặt nặng chuyện điểm số quá, rất dễ bị stress."
Hạ không có yêu cầu gì cao đối với Du cả, chỉ cần đối phương cảm thấy thoải mái vui vẻ là được. Cuộc sống của cô vốn đã quá áp lực rồi, cô không muốn đến cả người bên cạnh mình cũng phải bị dẫn dắt theo nhịp sống buồn tẻ này.
Hạ nhìn chóp mũi vẫn còn đỏ đỏ của Du, lúc này mới nói: "Hôm nay cậu lại bị chảy máu mũi?"
Lúc nãy khi nhéo mũi Du, Hạ đã thấy điều khác lạ này rồi, chỉ là mãi nói chuyện thuốc men nên vấn đề này bị trôi đi mất, hiện tại đột nhiên nhớ lại nên phải hỏi cho ra lẽ.
Nghe Hạ hỏi đến điều này, Du nhanh tay che mũi mình lại, giọng nói cũng vì thế mà trở nên khàn đặc: "Đâu có, cậu nhìn nhầm rồi."
Cũng chính vì mấy động tác che che đậy đậy đó của Du mà Hạ lại càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình, cô trừng mắt nhìn Du: "Hôm trước tôi cũng đã phát hiện ra rồi, chỉ là cậu đi quá nhanh nên tôi không kịp hỏi thôi, hơn nữa…" Hạ nhấn mạnh từng chữ: "…tôi không thích ai đó nói dối đâu."
Du bỏ cái tay đang che mũi xuống, thành thật khai báo: "Ừ, có chảy một chút, hôm qua cũng có."
Đáy mắt Hạ thoáng hiện sự đau lòng: "Tôi biết ngay mà, từ lúc cậu nghe cuộc nói chuyện ở thư viện, cậu luôn có những biểu hiện rất lạ."
Không gian giữa đôi bên đột nhiên trầm xuống, ánh mắt của Du lơ đểnh nhìn nơi khác, muốn nói…cũng không biết phải nói như thế nào. Gần đây, cô luôn mang bản thân mình ra so sánh với Hạ, nhận thấy cả hai chênh lệch về mọi mặt, cố soi kỹ thế nào cũng không tìm ra được chút điểm tốt ít ỏi tồn tại trong chính mình.
Càng so sánh, cô càng tự ti, càng tự ti thì càng muốn tiến bộ nhanh chóng. Cũng chính vì vậy mà mấy lần gặp mặt Hạ, cô đều cố viện lý do để về sớm, thật ra là do cô đang thiếu tự tin với chính mình.
"Đừng suy nghĩ nữa. Đừng nghĩ gì hết."
Nhìn thấy ánh mắt khó xử của Du, Hạ biết Du không muốn nói, nhưng dù cho đối phương không nói thì cô cũng hiểu ra được những điều mà Du đang trăn trở là gì.
Hạ không nỡ truy hỏi đến cùng, chỉ nhẹ giọng khuyên: "Cậu không phải là gánh nặng của tôi, không cần phải tự ép chính mình, cũng không cần phải tự ti gì hết. Muốn tiến bộ cũng phải từ từ, không phải chuyện một sớm một chiều là được."
Cô nâng cằm Du lên, tỉ mỉ đáng giá: "Cậu xem, hai mắt thâm quần, mũi thì chảy máu. Nếu cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ tự hại chính mình đó."
Đang nói giữa chừng, Hạ bỗng nảy ra được một ý tưởng thú vị: "Tôi hỏi cậu, những năm trước, điểm trung bình môn của cậu cao nhất là bao nhiêu?"
Du ngây ngốc nhìn Hạ: "Cậu hỏi làm gì?"
"Thì nói đi."
Nghĩ tới điểm số là thấy đau lòng, Du cố rặn ra từng chữ: "Ờ à…6.5đ thì phải."
Đó là số điểm đã được các thầy cô châm chước, nếu như họ chấm thẳng tay thì chắc có lẽ sẽ còn thấp hơn nữa.
Hạ đáp: "Để cổ vũ tinh thần ham học của cậu. Nếu như lần này điểm trung bình môn cậu trên 6.5, tôi sẽ bao cậu đi ăn."
Tinh thần ăn uống là bất diệt, dù cho tâm trạng có đang sa sút cỡ nào, chỉ cần nghe đến ăn uống là nét mặt Du sẽ khởi sắc ngay.
Du chớp chớp mắt, cươi tươi rói, lòng đầy quyết tâm: "Thật không? Thế thì tôi sẽ cố gắng lấy điểm thật cao."
"Đã nói là đừng quá coi trọng điểm số. Tôi không cần cậu lấy điểm tám, điểm mười, chỉ cần là trên 6.5 thì cậu muốn ăn gì cũng được."
"Vậy…móc ngoéo đi."
Du đưa ngón út ra, làm động tác ngoắc tay. Hạ nâng ánh mắt xem thường nhìn Du, bất quá ngón tay vẫn đưa lên móc lấy ngón tay đối phương.
Đây là lời hứa đầu tiên cô dành cho một người, hận không thể thực hiện ngay lập tức.