Đúng lúc La Minh đang suy ngẫm về bí mật của con số hiển hiện trên Cổ Môn, thì hắn bỗng thấy khí thế của bản thân bị một đoàn hôi sắc khí thể thần bí ức chế, cảnh giới ngã trở về nhất giai đoạn sơ giai ban đầu, điều này cũng liên tục làm mọi người xung quanh thầm hô không tốt.
‘’Mọi người tách ra hành động 2 người một tổ, nhất định không được khinh suất!’’ La Minh trước sự hỗn loạn của tình huống hiện tại, tất cả các khí thế nhân xung quanh bắt đầu bất an muốn trốn hét to phân tán cả nhóm, La Minh biết hiện tại là thời khắc để bọn hắn hành động đơn lẻ, vì vậy sẽ giúp tốc độ của mỗi người tăng nhanh hơn.
‘’Ah! Chuyện gì tại sao cảnh giới của ta lại như thế này?’’ rất nhiều âm thanh hoang mang, sợ hãi vang lên khắp nơi, đám người liền lùi lại đằng sau một thoáng, nhằm mục đích dễ dàng đào thoát khi có nguy hiểm, nhưng bọn hắn không nghĩ đến một đại bí cảnh như Hoàng Sa Nham này một khi mở ra, sao có thể dễ dàng để bất cứ ai đi khỏi nơi này.
‘’Cheng!.. Cheng!’’ bỗng nhiên một âm thanh như tiếng chuông đồng vang vọng khắp Hoàng Sa Nham
‘’Các ngươi mau nhìn! Kia có phải là chữ viết?’’ một tên khí thế nhân sắc mặc hoảng sợ hét to, điều này hấp dẫn sự chú ý của nhiều người nhìn sang phương hướng phát ra âm vang đó.
Đó chính là nơi mà Cổ Môn xuất hiện, trên mặt của nó lúc này xuất hiện một hàng dài chữ viết, đọc kỹ lại thì mới phát hiện thì ra là một luật lệ, 10 cái đại bàn cờ được làm bằng nham thạch trước mắt này, còn được gọi là Sinh Tử Cờ, đây là một cửa ải cần phải vượt qua để có được tư cách tiến sâu vào Khí Pháp truyền thừa chi địa.
Luật lệ nói rõ là, hiên tại cảnh giới của tất cả mọi cá nhân, đều sẽ bị áp chế một cách tạm thời đến khi nào rời đi địa phận của Hoàng Sa Nham này, con số được mọi người nhìn thấy quả thật là thể hiện ra nhân số hiện tại của chúng nhân, mỗi người phải tự hành tìm lấy 4 tên đồng đội, thành lập nên một nhóm quân cờ của bản thân, mà còn được gọi là Nhân Cờ.
Nhân Cờ sẽ tự động ghép cặp theo nhóm để đối đầu với nhau, hình ảnh bên trong bàn cờ sẽ bị Cổ Môn lập thể hình chiếu ra bên ngoài, để tất cả mọi người có mặt ở đây cùng nhau quan sát, từng đội khi đã hoàn thiện với nhau nếu còn có ai chưa có đội của mình, sẽ tự động mất đi tư cách tham gia đại bí cảnh lần này, lập tức sẽ bị Cổ Môn đưa ra khỏi nơi đây.
Đội ngũ được ghép cặp đấu với nhau, sẽ được chỉ định lấy một bàn cờ bất kỳ, mỗi bàn cờ sẽ tương ứng với một địa cảnh khác nhau, đội trưởng của một đội phải tiến hành lựa chọn 1 thành viên trong đội tham chiến, mỗi bàn cờ sẽ tự động diễn hóa ra 3 con khí ma thú nhất giai đoạn sơ giai, khi mỗi một con khí ma thú chết đi trừ lấy khí thế tự động xác nhập vào cơ thể của khí thế nhân, còn lại trọc khí sẽ tiến hành nâng cấp 2 con khí ma thú còn lại lên trung giai, nếu chỉ còn lại duy nhất một con khí ma thú, nó sẽ đạt đến cảnh giới nhất giai đoạn cao giai .
Người thi đấu có quyền giết luôn người chơi đối thủ nếu như kẻ đó không chịu từ bỏ quyền thi đấu, một khi có ai trong hai người thi đấu quyết định nhận thua sẽ bị truyền tống ra bên ngoài và tính điểm 1 điểm cho đội còn lại.
‘’Lưu ý! Cảnh giới trong phần thi đấu này sẽ được giữ lại đến khi kết thúc bí cảnh, cho nên nếu có thể dùng cơ hội này tăng càng cao cảnh giới, ở vòng thi sau sẽ càng thuận lợi hơn’’ La Minh đọc xong luật lệ của Sinh Tử Cờ, gương mặt không tự chủ được tỏ ra hưng phấn, cũng đã lâu rồi hắn chưa thử lại cảm giác chém giết công bằng như vậy, và đây cung là cơ hội để hắn hấp thu lấy 20 bộ hài cốt còn lại, một cách quang minh chính đại.
La Minh đưa mắt nhìn xung quanh, hắn muốn tìm kiếm 4 quân cờ còn lại, nếu mà vừa mới vào trong bí cảnh đã bị đuổi ra vì không đủ nhân số, cái này cũng quá là thương tâm đi.
‘’Mọi người tốt? Ta là gọi là Vũ Thi Xuân, có thể thêm ta vào đội được hay không?’’ Vũ Thi Xuân ngữ khí vô cùng chậm chạp, hắn đã xin rất nhiều nơi, những vẫn có một đội nào chịu nhận lấy hắn, lần này một đội ngũ vừa lúc thiếu một người, hắn quyết định thử thêm một lần nữa xem sao.
Một tên đầu trọc, cường tráng lớn tiếng quát hắn, còn đẩy hắn một cái té lăn ra đất ‘’Mau cút nhanh tên bệnh ốm, ngươi thể trạng như vậy còn học đòi kẻ khác tham gia thi đấu, lão tử dùng một đầu ngón tay cũng đủ đè chết tên ốm yếu như ngươi, cút... đừng để lão tử gặp ngươi lần nào nữa!’’
Thi Xuân lắc đầu thở dài, hắn cũng là bất đắc dĩ, ai nói thân hình của hắn quá là gầy đâu, đúng lúc này hắn bắt gặp một người đứng tại chỗ không nhúc nhích, tựa như đang trầm tư suy nghĩ, thấy La Minh rốt cuộc động đậy, nhìn xung quanh hắn liền tiến lên .
‘’Huynh đệ này? Ngươi đã có đội hay chưa?’’ không khí náo nhiệt khắp nơi mời chào đồng đội tưng bừng, thì một thanh niên đi đến trước mặt La Minh mời chào hắn, thanh niên này cũng quá khổ bức a, do thân thể gầy gò, ốm yếu chiều cao cũng chỉ mới 1m6, gương mặt thì bình thường, kiểu người nếu có lẫn vào trong đám đông thì sẽ tự động hòa làm một thể, không một chút nổi bật, hắn là vì thế mà không một đội nào chịu nhận hắn.
‘’Chưa’’ hồi đáp ngắn gọn của La Minh, lại như một tia hy vọng lóe lên trong mắt của Vũ Thi Xuân, hắn lập tức tiến lên một bước ‘’ Vị này không biết xưng hô như thế nào? Ta là Vũ Thi Xuân, Vũ trong Lông Vũ, Thi từ Thi Sĩ và Xuân trong Thanh Xuân’’ hắn liên tục nói một tràng làm La Minh rốt cuộc chú ý đến tên này.
‘’La Minh Dạ, ngươi có thể gọi ta là La Minh’’ La Minh lại nhàn nhạt hồi đáp Thi Xuân, ‘’Chúng ta nếu đang đều không có đội, thì chi bằng cùng nhau lập nên một đội, ta không thích làm đội trưởng chức vụ này có thể do La Minh huynh đảm nhận, ta chỉ cần không bị đuổi ra ngay từ đầu là được, ngươi thấy sao?’’ Thi Xuân nắm lấy cơ hội, thuyết phục La Minh lập đội, hắn biết với vóc dáng và khí chất này, hắc bào tuấn lãng cùng với bạch diện mặt nạ, quá là thần bí rồi đi tới đâu La Minh đều sẽ được mời chào, đâu cần phải vất vả lập đội với tên như hắn.
‘’Được’’ lại là một câu nói ngắn gọn, nhưng với Thi Xuân lại vô cùng vui mừng quá đỗi, ‘’Đội trưởng, bây giờ chúng ta có phải là nên đi chiêu mộ thêm thành viên cho đủ quân số?’’ tên Thi Xuân này khi được La Minh chống lưng, lại bắt đầu ánh mắt hèn mọn lên nhìn xung quanh đánh giá người đáng kéo vào đội ngũ.
‘’Không gấp, chờ đi’’ La Minh lúc này lại đi đến một tảng đá bằng nham thạch nằm xuống nghỉ ngơi, hắn không một chút lo lắng, nhưng một bên Thi Xuân cũng là một mặt mộng bức hoài nghi nhân sinh, hắn tưởng tìm được một nơi nương thân, không ngờ lại là một kẻ muốn tìm hắn nhảy hố chung.
Thi Xuân sao có thể chấp nhận kết quả này, hắn bắt đầu tìm kiếm đội viên, chiêu mộ hết tên này đến kẻ khác nhưng vẫn kết quả cũ, không một chút tiến triển, hắn đành phải quay về nơi La Minh nằm nghỉ, Thi Xuân hắn lúc này còn chán chường hơn cả La Minh, nằm trên nham thạch, có bao nhiêu cá mặn liền thấy bấy nhiêu cá mặn.
‘’Ầm!.... Keng!’’ đang lúc hai người chuẩn bị ngủ một giấc luôn thì, tiếng động từ Cổ Môn lại một lần nữa vang lên.
‘’Lại là chuyện gì nữa đây?’’ một người khí thế nhân vì không nhập được đội mà vò đầu bức tóc mà sợ hãi nhìn về hướng Cổ Môn.
Cổ Môn xuất hiện một hàng số liệu mới, trên đó thể hiện lại thời gian chỉ còn lại 3 canh giờ để thiết lập đội ngũ Nhân Cờ, thấy vậy cả Hoàng Sa Nham đều bị khí thế nhân làm tưng bừng thêm nữa, duy nhất có một nơi 3 thân ảnh hai cao một thấp, đang mời chào đồng đội ở gắp nơi nhưng luôn bị từ chối tàn nhẫn.
‘’Mấy cái tên chết tiệt nhà ngươi! Nữ nhân thì sao, nữ nhân không được tham gia thi đấu, các ngươi không lập đội với chúng ta cũng được, đến lúc không có một đội ngũ nào nhận các ngươi đừng hòng mà van xin bổn cô nương ta nhập đội... hừ!’’Trần Thiên Thiên tức muốn nổ phổi sắc mặc đỏ bừng mắng người, không phải ở một bên Dương Dĩnh Nhi cùng một người nữ nhân nữa giữ lấy nàng, có lẽ nàng đã nhào tới cắn người.
Đúng vậy đám người này có hai người là La Minh quen biết là Trần Thiên Thiên và Dương Dĩnh Nhi, còn lại cô gái thứ ba ở đây là cách đây không lâu gia nhập vào nhóm hai người bọn họ tên là Lạc Vân Tình, trong nhóm 3 người này chỉ có Trần Thiên Thiên là tựa như một nam hài nhất, với chiều cao chỉ có 1m5, thân hình bằng phẳng, chỗ nên tròn không tròn chỗ nên nhô cũng không nhô, chỉ có duy nhất một gương mặt khả ái bụ bẩm, còn lại hai người Dương Dĩnh cùng Vân Tình thì, mang mặt nạ che lại dung nhan tuyệt mỹ của các nàng, chỉ để bại lộ ra bên ngoài dáng người no đủ, hỏa bạo.
Nhiều đội ngũ cân nhắc kết nạp các nàng chỉ vì thèm khát hai vị mỹ nữ này,’’Tiểu Thiên! Ngươi an tĩnh một chút, nơi nàng tàng long ngọa hổ đều có đủ, không nên gây thù chuốc oán nữa!’’ Dương Dĩnh Nhi, một tay xách lấy y phục của Trần Thiên Thiên, nhấc lên vừa đi về phía trước vừa căn dặn.
..... .
Đã qua thêm 2 canh giờ hơn, gần sát với thời gian hạn định của Cổ Môn đưa ra, nhưng La Minh với Thi Xuân vẫn chưa tìm được một người nào gia nhập đội ngũ Nhân Cờ.
‘’Đội trưởng, gặp được ngươi cũng là may mắn trong cuộc đời của Vũ Thi Xuân ta, mong rằng sau này chúng ta còn có cơ hội tương phùng’’ Thi Xuân thấy không còn hy vọng liền chắp tay tạ ơn với La Minh, đúng lúc hắn vừa định quay đầu đi thì La Minh lên tiếng ‘’Tới!’’.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK