• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Thiên Hỏa giết chết tên mập mạp, cô bé Vân Tinh Hằng được Tử Liên mang về lều trại cưu mang, Tinh Hằng được nàng đặc cách cho làm nha hoàn cận thân duy nhất từ trước đến nay.



Ban đêm ở biên giới Hoàng Sa Nham, vô số ánh lửa trại nổi lên khắp nơi, Tử Liên một mình ngồi ở trước ngon lửa trại thẩn thờ.


‘’Liên Đại nhân? Người đang suy nghĩ chuyện gì mà nhập thần vậy?’’Tinh Hằng từ đằng sau, trên tay bưng lấy một chén trà, đi đến trước mặt của Tử Liên lễ phép hỏi nàng.


‘’Gọi ta là Liên tỷ là được! Cảm tạ muội’’ Tử Liên nghe thấy cô bé gọi nàng la đại nhân không quen, nên lập tức ngưng giọng sửa chữa, tiếp đó nàng liền nhận lấy chén trà của Tinh Hằng.


‘’Được, vậy từ nay, ta gọi tỷ là Liên tỷ ‘’ Tinh hằng hai mắt sáng bừng, tròn xoe hưng phấn hồi đáp, lúc này cô đã tẩy rửa đi vết bẩn trên cơ thể, một cô bé vô cùng khả ái và có đôi chút gầy xuất hiện, tuy vậy nhưng hai mắt to tròn vẫn làm cho Tinh Hằng vô cùng khả ái.


Tử Liên uống một ngụm trà, thở dài một hơi rồi nói ‘’Lúc trước ta có một đồng đội, tên là Lục Tử vì bảo vệ cho an nguy của ta mà đã tử nạn, đến lúc ta quay về tìm kiếm thì kể cả thi thể của người ấy cũng không còn, đến hiện tại khi ngủ ta vẫn thường hay mộng đến cảnh tượng ấy’’, nói xong nàng lại tiếp tục thở dài tự trách.


‘’Không! Tỷ đừng tự trách mình, không lẽ đoàn người của tỷ gặp phải Khí Ma Thú lợi hại hay sao?’’ Tinh Hằng ngồi xuống kế bên Tử Liên, thấy nàng đang tự trách bản thân nên cô cũng tò mò hỏi xem lúc trước Tử Liên đã gặp phải chuyện gì.


‘’Là ác ma! Khí Ma Thú còn chưa thể đủ để so sánh với hắn!’’ Tử Liên nhớ tới ký ức gì đó, nàng kích động, từng câu từng chữ của nàng trong đó tích chứa đầy sự thù hận.

.... .


Ở một ngôi lều lớn gồm có 12 tên khí thế nhân, cảnh giới đồng dạng như nhau đều là nhị giai đoạn trung giai, người dẫn đầu của bọn chúng là một tên tam giai đoạn cao giai, trên mặt của bọn hắn đều có một đạo vết sẹo rạch chéo qua mắt trái, đây là ký hiệu của bọn chúng, chúng là một thế lực nhỏ tên gọi Lãng Thú Bang, một đám chuyên đi cướp bóc, sát hại và cưỡng hiếp những tiểu thôn có sức chiến đấu không cường, không chuyện ác gì chúng không làm.


Hiên tại đoàn người La Minh đang nhắm tới mục tiêu lần này là đám người Lãng Thú Bang này, đám người này được La Minh nhắm đến do dựng lều cách xa với mọi người xung quanh một chút ít, cho nên hành động sẽ tiện hơn, không gây náo động quá lớn.


‘’Hội trưởng, đã điều tra, tất cả bọn chúng đang dùng bữa tối, chúng ta chỉ cần đột nhập vào nhất kích tất sát, thì chắc chắn sẽ một mẻ hốt gọn bọn hắn mà không có bất kỳ động tĩnh nào’’ Triệu Hàn điều tra quay trở về, lúc này hắn cả người hắc sắc áo bào, gương mặt bị một chiếc bạch diện mặt nạ bao trùm không nhìn rõ nhân dạng.






Khi hành động, La Minh đã phân phát cho mỗi người một bạch diện mặt nạ trang bị trên gương mặt, giấu đi danh tính của bản thân, hồi báo của Triệu Hàn vô cùng chuẩn xác, La Minh liền gật đầu một cái cả đoàn người biến mất ngay tại chỗ.

.... .



‘’Lão Đại! Sao hai tên tiểu tử kia nói là đi phóng nước, nhưng tới bây giờ còn chưa trở về?’’ Một tên mặt sẹo tướng mạo hung ác nhìn về bang chủ của Lãng Thú Bang hỏi.


‘’Không rõ, đề phòng bất trắc, ngươi cùng tất cả bang chúng cùng nhau đi tìm hai tên đó, ta ở lại đây đề phòng kẻ địch xâm lấn,’’ Phan Cương ánh mắt ngưng trọng, phân phó cho phó bang chủ Trình Xuân cùng thuộc hạ đi tìm người, Phan Cương là bang chủ của Lãng Thú Bang, một thân tam giai đoạn cao giai khí thế cùng với thân hình cường tráng bắp thịt nổi lên khắp nơi, vả lại thân cao 1m85 của hắn kết hợp với nhau tạo ra cho người khác cảm giác áp bách vô cùng.

.... .

Tất cả thủ hạ dưới tay của hắn do Trình Xuân dẫn dắt, đi chưa được bao lâu thì tìm thấy hai cái xác của hai tên mất tích lúc nảy.


‘’Khốn kiếp! Là kẻ nào, dám giết người của Lãng Thú Bang chúng ta, hôm nay Trình Xuân ta nhất định sẽ chặt lấy đầu lâu của người làm ghế ngồi!’’ Trình Xuân thấy được cảnh này cả người đùng đùng nổi giận gào thét nhìn xung quanh.


‘’Khẩu khí lớn như vậy!’’ Lúc này đám người Triệu Hàn từ đằng sau của Trình Xuân xuất hiện.


‘’Xoạc, phụt!,..’’Liên tiếp những âm thanh xuyên thấu qua huyết nhục vang lên, 8 tên thuộc hạ ở đằng sau của Trình Xuân, trái tim bị ám khí của Triệu Hàn xuyên thủng, chết không thể lại chết.


‘’Các ngươi!... Các ngươi.. là ai?’’ Trình Xuân chật vật né tránh được một lần công kích của Triệu Hàn, lăn người nhảy sang một bên, nhìn thấy 8 cổ thi thể ở trên mặt đất liền tâm thần run lên, lắp bắp hỏi lấy 4 người Triệu Hàn.


‘’Vèo!... phốc xuy!’’ Một ám khí hình thù như giọt nước bay ra, xuyên thủng qua đầu lâu của Trình Xuân, với cảnh giới tam giai đoạn sơ giai của hắn hiện tại đối đầu với Triệu Hàn thì quá miễn cưởng, huống hồ Triệu Hàn lại là công kích tầm xa, hiện tại chưa có ai đến được cảnh giới Ngưng Khí cảnh, thì công kích ở khoảng cách xa như Triệu Hàn luôn chiếm thế thượng phong khi giao đấu.


‘’Người chết, không cần phải biết nhiều như vậy’’Triệu Hàn lạnh lùng nói xong một câu xoay đi cùng với 3 người hội hợp tại lều trại như đã nói với La Minh.


La Minh một mình đến đây đối đầu với tên bang chủ, vì muốn kết thúc trận chiến này nhanh một chút nên La Minh đã đề nghị chia ra hai nhóm để hành động, nhóm thứ nhất xử lý thuộc hạ của Lãng Thú Bang gồm có 4 người Triệu Hàn, nhóm còn lại là một mình hắn xử lý tên bang chủ.



‘’Bịch,...’’ Phan Cương đang cầm lấy một cái đùi thỏ nướng ăn thì, liên tiếp tiếng bước chân chậm rãi vang lên, hay quay nhìn về hướng trước mặt, một hắc bào bạch diện mặt nạ nhân xuất hiện, đang chậm rãi từng bước đi đến chỗ hắn.


‘’Ai?’’ Hắn đứng lên cầm lấy đại đao được đặt ở một bên hỏi, Thiết Khí Khoáng hiện tại tuy rất nhiều thế lực đã sở hữu, nhưng không phải là vật mà bất kỳ ai cũng có thể nói có là có, Phan Cương đại đao là do cướp giết một chỗ tiểu thôn mà phát hiện ra, có lẽ là do thôn trưởng ở nơi đó đã giao dịch mà đạt được, nhưng điều này lại tiện nghi cho hắn.


‘’Ầm!’’ Hắc sắc khí thế bộc phát đánh thẳng đến Phan Cương, La Minh cũng không có hồi đáp lại nghi vấn của tên này, mà là thả ra khí thế từng bước đi lại gần.


‘’Leng keng!’’ Đại đao từ trong tay của Phan Cương rơi xuống mặt đất, hắc khí của La Minh tựa như một con quỷ dữ thôn phệ tất cả, Phan Cương chỉ có thể chống lại sự ăn mòn lúc này của La Minh nhưng cơ thể thì không thể nào động đậy được.


‘’Bịch’’ Tiếng bước chân vẫn đang vang lên, La Minh hắn mỗi di chuyển lại gần Phan Cương một chút, thì sức ép của hắc khí thế lại tăng lên thêm một lần, trận chiến này quá khác biệt về sức mạnh nên hắn không có ý định sử dụng vũ khí hay khí kỹ.


‘’Keng két!’’ Tiếng đè ép giữa áp lực của La Minh khiến xương cốt và cơ bắp của Phan Cương muốn sụp đổ, hiện tại chỉ cần hắn từ bỏ dùng khí thế phòng ngự sẽ bị hắc khí thế của La Minh ăn mòn chỉ còn lại xương cốt.


‘’Các hạ.. có gì hiểu lầm... không nên động thủ... chúng ta ngồi xuống nói chuyện’’ Phan Cương cố gắng cắn răng đàm phán, huyết đã bắt đầu chảy ra từ khóe miệng của hắn.


‘’Phanh!’’ Phan Cương không chịu nổi được áp lực, một đầu gối của hắn đã đập xuống mặt đất.


‘’Phanh!” Lại thêm một chân nữa của hắn cũng chống đỡ hết nổi, hắn hiện tại ánh mắt khẩn cầu nhìn lấy La Minh, sự cầu xin trong mắt của hắn La Minh lựa chọn làm ngơ, một bước nữa bước đến trước mặt của Phan Cương.


‘’Ọc.. tha... tha cho... ta!’’ Phan Cương lúc này kể cả hai tay cũng đã đổ rạp xuống mặt đất, hộc máu liên tục cầu xin, tư thế của hắn bây giờ tựa như một người dân đang quỳ bái trước mặt đế vương vậy.


La Minh ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Phan Cương ‘’còn thiếu 28 cái nữa’’. Hắn nhàn nhạt nói ra một con số mà Phan Cương vô cùng nghi hoặc, ‘’hả?’’ Phan Cương dùng sức lực ngẩng đầu lên nhìn La Minh hỏi.


‘’Ahhhhh!’’.

La Minh cũng không tiếp tục vô nghĩa nữa, khí thế tăng vọt phòng ngự của Phan Cương trực tiếp tan vỡ, hắn hét thảm một tiếng, hắc khí tựa như một con hổ đói lao nhanh bao phủ khắp cơ thể hắn, chỉ trong một chút thời gian hắn liền trở thành một bộ hài cốt, thêm vài lần hô hấp nữa Phan Cương kể cả một chút cặn cũng không để lại, bốc hơi khỏi nhân gian.


‘’Khí thế lại tăng mạnh lên một chút, tuy hiện tại không thể đột phá đến cảnh giới cao hơn nhưng sau khi thôn phệ một bộ hài cốt, chất lượng của khí thế lại bắt đầu tăng tiến lên một độ cao mới’’.


La Minh tháo mặt nạ ra, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, từ từ cảm nhận lấy sức mạnh không ngừng tăng trưởng, hắn cười nhẹ một cái.




‘’Hiện tại ta cũng có thể xưng là đồng giai vô địch rồi?’’ La Minh không biết hiện tại với sức chiến đấu của hắn thì có gọi là cùng cảnh giới bất bại hay không.


Điều này cung không chắc chắn, do La Minh được 2 lần tẩy luyện căn cơ cùng thức tỉnh huyết mạch, nên cũng có thể gọi là như thế, không phải bất kể ai đều có thể gặp được cơ duyên, tìm thấy dị quả thối luyện căn cơ của bản thân, ở Khí Giới đại lục, mỗi cá nhân được sinh ra đều có lấy cấp độ Khí Căn giống nhau là Nhân cấp, cấp bậc Khí Căn ở nơi này được chia ra làm Nhân, Gian, Địa, Ngục, Thiên, Viên.

Mỗi một lần thối luyện căn cơ, cấp bậc cũng sẽ theo đó mà tăng lên, như La Minh hiện tại là nhị lần căn cơ thì cũng được gọi là Gian Cấp Khí Căn.

Khí Căn càng cao đồng nghĩa với việc hấp thu khí thế càng nhiều, Gian cấp có thể hấp thu khí thế nhanh gấp 2 lần Nhân cấp, các cấp còn lại cũng như vậy mỗi một cấp đều có gấp 2 lần tốc độ tu luyện so với cấp Khí Căn thấp hơn nó một bậc.


Cấp bậc của Khí Căn cũng ảnh hưởng đến khí thế phát huy của một Khí Thế Nhân, một người ở Nhân cấp thì chỉ phát huy được 50% sức mạnh của bản thân khí thế trong cơ thể, sẽ phát huy thêm được 10% nếu tăng lên mỗi cấp bậc của Khí Căn, đến cấp bậc cuối cùng sẽ bộc phát ra hết toàn bộ sức mạnh của khí thế, hủy thiên diệt địa chỉ trong một ý nghĩ, nhưng đến lúc này cũng sẽ bị công chính thụ tự tay giới hạn lại, sẽ không để một khí thế nhân Viên cấp phá hủy Khí Giới.


(còn công dụng khác nữa, nhưng hiện tại tác chưa muốn lộ hết, mlem mlem).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK